Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 36

Phiên bản Dịch · 1096 chữ

Tất nhiên Kỳ Trăn Bách không đoán trước được tình huống này, bị Trì Xu Nhan nhào tới, anh giật mình lui về sau một bước để ổn định cơ thể.

May mắn là anh cao lớn nên cũng không đến mức bị cô đẩy ngã xuống sàn.

Khuôn mặt lạnh lùng sắc bén của anh hiện lên vẻ sửng sốt, đôi mắt phượng hơi lạnh lùng uy nghiêm ánh lên vẻ kinh ngạc, đôi môi mỏng mím chặt.

Anh dần ổn định lại tinh thần, bình tĩnh nhìn cô gái nhỏ nhắn xinh xắn đang đem khuôn mặt vùi vào lồng ngực mình.

Ngày thường anh không thích bị người khác đụng chạm, nhưng mà lúc này thì ngược lại không sinh ra cảm giác bài xích gì cả, đôi mắt không khỏi nheo lại.

Chu Bác Thành cũng mở to hai mắt, đối với sự tình phát triển nhanh như thế này thì có chút không kịp phản ứng.

Nhưng mà kinh ngạc thì kinh ngạc, tay chân anh vẫn nhanh nhẹn, hung hăng đạp một cước đá văng con chó săn hung dữ đang nhào tới.

"Ê tên kia! Sao anh lại dám đạp chó của tôi." Dương Thần thần tức giận nhìn người đàn ông đã ra tay kia, phẫn hận hét lên:

"Anh có biết tôi là ai không? Tên khốn nhà anh có biết con chó săn lớn này của tôi đắt cỡ nào không? Cho dù là bán tất cả các người đi cũng không bồi thường nổi đâu."

"Thế à? Ngược lại thì tôi cũng đang muốn biết cô là ai đấy?" Chu Bác Thành cười lạnh, khoanh tay ôm ngực nói một cách đầy châm chọc.

Dương Thần Thần nhìn thấy Chu Bác Thành không coi cô ta ra gì như vậy, tức giận tới xì khói nói:

"Bác cả của tôi chính là Dương Khang Đức ở Phủ Châu, mấy kẻ không có kiến thức như các người, chắc cũng nhìn thấy qua ở trên TV rồi nhỉ? Tôi cảnh cáo các người, nếu không muốn bổn tiểu thư xen vào việc của người khác, thì các người mau quỳ xuống cúi đầu nói xin lỗi với A Tân của tôi. Biết đâu lúc đó tôi sẽ buông tha cho các người. Các người có nghe thấy không?"

"Dương Khang Đức à? Tôi đã nhớ rồi." Chu Bác Thành thản nhiên nói một tiếng, nghe không ra bất kỳ cảm xúc gì.

………….

"Coi như anh biết thức thời. Này người phía sau kia, anh cứ đứng ngây ngốc ở đó làm gì? Anh nhanh chóng xin lỗi tôi rồi cút đi cho bổn tiểu thư."

Dương Thần Thần đắc ý ngẩng đầu lên, trong mắt mang theo vài phần cao ngạo cùng khinh bỉ nói:

"Anh không phải là cái tên gian phu kia chứ? Tôi cảnh cáo anh đấy, hiện tại anh hối hận còn kịp. Nếu dám đắc tội với tôi, tôi chắc chắn sẽ khiến cho các người không thể lăn lộn nổi ở Phủ Châu được nữa."

Kỳ Trăn Bách cau đôi mày rậm, đôi mắt phượng lạnh lẽo như băng giương lên ẩn chứa vài phần xa cách cùng không vui.

Đôi môi của anh mím chặt, khuôn mặt lạnh lùng đầy vẻ không thoải mái, hai tay vốn đang muốn đỡ Trì Xu Nhan dậy thì đột ngột dừng lại.

Đã lâu lắm rồi, không một ai dám ở trước mặt mọi người khiêu khích anh như vậy.

Kỳ Trăn Bách quay đầu lại, khuôn mặt anh tuấn thâm sâu không chút biểu tình, đôi mắt phượng như chim ưng sắc bén lạnh lẽo nhìn qua.

Khóe miệng anh hơi nhếch lên, dáng vẻ từ trên cao nhìn xuống, giọng nói trầm thấp lạnh lùng:

"Khiến cho tôi không thể lăn lộn ở đây được nữa? Vậy thì tôi chống mắt lên mà xem."

Dương Thần Thần từ lúc Kỳ Trăn Bách quay đầu lại thì đã sớm ngây người.

Trước đó, tất cả sự chú ý của cô ta đều là làm thế nào để hắt nước bẩn lên người Trì Xu Nhan.

Hơn nữa Kỳ Trăn Bách luôn nghiêng mặt, phía trước lại có Chu Bác Thành ngăn cản tầm nhìn, vậy nên cô cũng không thấy rõ người đàn ông kia.

Chờ sau khi cô ta nhìn thấy rõ ràng, những lời chế nhạo và chửi thề đều nuốt xuống.

Cô không còn ương ngạnh như vừa rồi, khuôn mặt đỏ bừng, tim đập thình thịch, ánh mắt phát sáng.

Nhưng vào khoảng khắc nhìn vào ánh mắt uy nghiêm đầy vẻ lạnh lùng của Kỳ Trăn Bách, Dương Thần Thần sững sờ.

Cô ta cứ thế bị ánh mắt lạnh như băng kia làm cho hoảng sợ.

Dương Thần Thần nuốt nước miếng một cái, người đàn ông này đẹp thì đẹp thật nhưng ánh mắt cũng quá dọa người rồi đi.

Tuy nhiên điều này cũng không làm giảm đi hứng thú của Dương Thần Thần, cô ta đảo mắt, nở một nụ cười tươi tắn nói: "Thật ra tôi và Xu Nhan là bạn học cùng trường trung học, tất cả chuyện hôm nay chỉ là một hiểu lầm. Tôi là Dương Thần Thần, tên của anh là gì? Anh mới tới Phủ Châu sao?"

Kỳ Trăn Bách lạnh lùng thản nhiên chẳng thèm cho cô ta một ánh mắt, không hề muốn phản ứng lại với hành động của cô.

Dương Thần Thần thấy đối phương không để ý tới mình.

Cô cắn cắn môi, khuôn mặt đỏ lên, có chút xấu hổ vì bị người ta làm mất mặt.

Đột nhiên, cô ta nhìn về phía Trì Xu Nhan tràn đầy áy náy nói: "Xu Nhan, tôi chỉ là nói đùa với cậu, A Tân bản chất hiền lành nên chắc chắn sẽ không cắn người. Hôm nay đúng là tôi cũng quá xúc động, nhưng mà hẳn là cậu có thể hiểu được mà thông cảm cho tôi. Vốn dĩ Văn Vân và chị Tuệ xảy ra chuyện có liên quan tới cậu. Bây giờ bọn họ đã hôn mê bất tỉnh, bạn học cùng lớp như cậu sao có thể lạnh lùng vô tình như vậy được? Cho dù bình thường mọi người có mâu thuẫn gì, lúc này cậu lại ngay cả nhìn cũng không thèm liếc mắt xem bọn họ một cái. Cậu cứ như vậy tôi đương nhiên là sẽ suy nghĩ nhiều nha. Tôi là người miệng nhanh hơn não, thật sự rất xin lỗi.”

Bạn đang đọc Trọng Sinh: Thiên Sư Bắt Quỷ của Lưu Huỳnh Chúc Ảnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dau123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.