Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1012 chữ

Thế nhưng, khi Trì Lăng Diễm vừa đến nhà thì nhìn thấy cái gì đây?

Nhìn thấy một nhà chị ba 'chăm sóc' cho con gái mình rất tốt.

Tốt đến mức đôi môi con gái bị khô nứt, có thể nhìn ra được là chưa được ăn cơm, nước canh trong bát trông đến mức có thể nhìn thấy cả đáy bát.

Chỉ vì ông ấy xót con gái, không muốn cô phải chịu bất cứ tổn thương nào nên đã giao cho nhà chị ba chăm sóc, nhưng bọn họ lại dám đối xử với Xu Nhan như vậy.

Lúc ông ấy ở đây, mà bọn họ còn dám đối xử như vậy với Xu Nhan.

Mấy năm qua Trì Lăng Diễm không ở đây, bọn họ đã không hề quân tâm gì mà ức hiếp con gái bảo bối của ông.

Tính cách Xu Nhan lại đơn thuần và hiểu chuyện, phải chịu bao nhiêu uất ức mà tới mức bật khóc như vậy, ông không dám nghĩ đến, vừa nghĩ đến thì ông liền con mẹ nó muốn cầm dao giết người.

Suy nghĩ sâu xa hơn thì mấy năm nay tiền lương và phụ cấp ông gửi về cũng không ít, dư sức nuôi sống cả một đại gia đình.

Ông biết tất cả mọi người đều có tâm tư riêng, và cũng không muốn so đo chuyện chị ba lấy tiền đó để trợ giúp cho gia đình mình.

Cũng vì nghĩ chị ba phải ra chia ra một phần tâm tư để chăm sóc con gái mình nhiều năm như vậy, nên đối với tiền lương và phụ cấp đã đi đâu, thật sự ông ấy cũng không quá để ý.

Mà bây giờ Trì Lăng Diễm mới mới biết nên cố ý kĩ nhìn Trì Xu Nhan.

Trí nhớ của ông cũng không kém, nhìn sơ qua liền biết quần áo trên người con gái đang mặc là bộ đồ mấy năm trước ông đã nhìn thấy, mà ba anh em Cao Viễn Dương thì sao.

Quần áo trên người tụi nó tất cả đều là đồ mới tinh, ngay cả quần áo trên người chị ba và anh rể cũng là loại có chất liệu tốt nhất.

Trì Lăng Diễm giống như bị người ta tát thẳng vào mặt một cái, trên mặt truyền đến cảm giác đau rát, đau đến nỗi khiến ông vừa tức giận lại đau lòng.

Cái trước là đối với một nhà chị ba, cái sau là đối với đứa con gái bảo bối của mình.

Trì Lăng Diễm cầm lấy bát canh suông trong tay Trì Xu Nhan ném mạnh xuống đất.

Bát bị ném đi phát ra âm thành trầm đục khi bị ném xuống thảm trên mặt đất, cũng mặc kệ tấm thảm bừa bộn, ông nắm tay Trì Xu Nhan nói: "Nhan Nhan, chúng ta về nhà thôi."

Trì Xu Nhan nhìn về phía Trì Lăng Diễm lộ ra ý cười nhợt nhạt, trong mắt hiện lên hơi nước, làm cho người ta nhìn vào cũng cảm thấy vô cùng đau lòng: "Nhan Nhan không muốn ăn đồ chay nữa đâu."

Trì Lăng Diễm đau lòng nhìn, vội vàng nói: "Nhan Nhan nhà chúng ta phải được ăn những món ngon nhất."

Trì Quế Hoa nhìn những hành động, vẻ mặt ngơ ngác, không thể tin nhìn dáng vẻ muốn rời đi của hai người, đây là muốn đi ăn một mình sao?

Bà ta tham lam nhìn một túi hoa quả to kia, cả túi này ít nhất cũng phải hơn hai trăm tệ. Mà anh đào lại vô cùng đắt tiền nữa chứ.

"Em tư, em đi vội như vậy làm gì? Không phải em còn chưa ăn cơm sao? Mau ngồi xuống đi, chị hâm nóng đồ ăn lại cho em."

Trì Quế Hoa không muốn túi hoa quả đắt tiền cứ như vậy không còn.

Bà ta trưng ra vẻ mặt tươi cười vội vàng đi ra khỏi bàn, đến gần Trì Lăng Diễm và rất thuận tay muốn cầm cái túi trong tay ông. Bà ta vui vẻ nói:

"Đi đi lại lại như vậy, thân thể của Nhan Nhan sẽ không chịu nổi đâu, em cứ đặt mấy thứ này ở trong tủ lạnh trước đi kẻo lại bị hỏng."

"Không cầ nchị ba quan tâm, bị hỏng cũng còn tốt hơn là vào trong bụng của ai đó." Trì Lăng Diễm trào phúng một câu.

Sắc mặt Trì Quế Hoa liền cứng đờ, đang muốn nói lại thì thấy đôi mắt sắc bén có tính uy hiếp kia của Trì Lăng Diễm, bà ta bị dọa đến níu lưỡi.

Khi thấy hai người sắp rời đi, Cao Viễn Tân vẫn luôn ở một bên liền không chịu đựng nữa, vô cung quen thuộc mà đặt mông ngồi trên đất gào khóc lăn lộn, há miệng khóc lớn: "Mẹ, con muốn ăn anh đào, con muốn ăn anh đào."

Trì Lăng Diễm làm như không thấy Cao Viễn Tân đang khóc lớn, ánh mắt ông vô cùng lạnh nhạt.

"Em tư, em xem, đứa bé cũng khóc như vậy rồi, hay là em cho Viễn Tân ăn trước một ít được không?"

Trì Quế Hoa nhìn thấy Trì Lăng Diễm vẫn thờ ơ thì liền nở nụ cười hiền từ với Trì Xu Nhan đang đứng thẳng lưng ở một bên, sốt ruột nói:

"Xu Nhan, cô ba biết cháu là một đứa trẻ ngoan. Cháu xem, tính tình em trai cháu nghịch ngợm, lần này cháu nhường cho nó một chút được không, anh đào này để cho em trai ăn trước, lần sau… lần sau cô ba mua lại cho cháu. Được không?"

.............

"Vì cái gì lúc nào cũng muốn cháu phải nhường tất cả những thứ mà ba đã mua cho cháu cho em trai? Từ quần áo đến hoa quả cũng vậy."

Trì Xu Nhan ánh mắt mông lung, hai hàng nước mắt chảy dài, mang theo sự khó hiểu cùng ủy khuất nói:

Bạn đang đọc Trọng Sinh: Thiên Sư Bắt Quỷ của Lưu Huỳnh Chúc Ảnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dau123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.