Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1787 chữ

Vừa anh nghĩ đến vấn đề này, một đoạn "ký ức" liên quan chợt hiện lên trong đầu anh.

Mười mấy năm trước, "anh" đột nhiên nhận được một tin nhắn từ Tưởng Văn Văn, hỏi "anh" đang làm gì vậy? Khi đó tình cảm vợ chồng giữa "anh" và Khương Tú ... Thực ra không có tình cảm gì, bởi vì "anh" lúc đó nghe theo sự sắp đặt của gia đình mà đi xem mắt với những cô gái đó, cuối cùng chọn ra Khương Tú là người xinh đẹp nhất để kết hôn, cuộc hôn nhân này vốn không có tình yêu.

Hơn nữa, thời điểm Tưởng Văn Văn tìm anh ta, tính tình của Khương Tú càng ngày càng kém, trong lòng "anh" đã cảm thấy cô rất phiền phức.

Trong tình huống như vậy, bạn gái cũ Tưởng Văn Văn gửi tin nhắn tới và muốn trò chuyện với anh, vì vậy anh đã trò chuyện với cô ấy hết cái nọ đến cái kia, điều thoát ra khỏi dự liệu của anh là - đêm đó, anh và Tưởng Văn Văn trò chuyện, Tưởng Văn Văn liền nói rằng cô ấy đã trở lại rồi, hiện đang ở một khách sạn ở tỉnh Huệ Châu, hỏi anh rằng liệu anh có thể đến cùng cô ấy không?

Trong "ký ức", "anh " không do dự đi đến phòng khách sạn nơi Tưởng Văn Văn ở.

Vì tình cảm chưa dứt?

Không hẳn vậy!

Tối hôm đó, “anh” đến nơi hẹn với một chút thù hận.

"Anh" thầm nghĩ, năm đó tên quan lớn cướp mất Tưởng Văn Văn khỏi tay anh, ngang nhiên cướp người giữa thanh thiên bạch nhật, hiện tại cô đã chủ động hẹn "anh", nếu "anh" không thuận tay gửi cho tên quan lớn đó một cái mũ xanh, thì thật sự phải xin lỗi Tưởng Văn Văn vì đã cho “anh” cơ hội tốt như vậy.

Xuất phát từ tâm lý đó, "anh" đã đến và nghỉ lại khách sạn nơi Tưởng Văn Văn ở một đêm, để “anh” có thể góp một phần sức lực vào sự nghiệp bảo vệ môi trường.

Kể từ đó, hầu như năm nào khi Tưởng Văn Văn về Huệ Châu nghỉ phép, cô đều nhắn tin cho “anh” và hẹn “anh ấy” gặp mặt.

Còn "anh" thì sao?

Trong nhiều năm qua, anh đã âm thầm đóng góp cho sự nghiệp bảo vệ môi trường, không tính toán tới lợi ích cá nhân.

Mối hận năm đó bị tên quan lớn kia cướp mất người yêu đã được trút hết từ thủa nào.

Trần Vũ nhớ lại những điều này từ trong "ký ức”, biểu cảm anh có chút đặc sắc.

Từ phương diện báo thù, anh cảm thấy rất thoải mái vì tiền thân trong thời không này làm như vậy, nhưng ... xét theo tính cách hiện tại của anh, anh thật sự cạn lời.

Đến nay, tuy đã trải qua mấy lần thay đổi không, nhưng tính cách của anh vẫn không khác gì so với thời không gốc, không có nhiều thay đổi.

Trải qua nhiều năm thăng trầm ở thời không gốc, tính khí gai góc của anh đã được mài mỏng.

Tình cảm của anh dành cho Tưởng Văn Văn đã bay theo chiều gió từ lâu rồi.

Anh ta không thể làm điều gì đó như lên giường với một người phụ nữ chỉ để trả thù người khác, cũng chẳng thèm làm.

Nhưng…

Cục diện rối rắm mà tiền thân của thời không này để lại cho anh, bây giờ lại phải do anh tự mình dọn dẹp.

Đi đến cuộc hẹn với Tưởng Văn Văn sao? Lại tặng cho chồng cô ta thêm mấy centimet nữa sao?

Anh không có hứng thú.

Bây giờ anh chỉ muốn sống một cuộc sống tốt đẹp với Khương Tú, sửa đổi tính khí cọp cái của cô và làm cô khôi phục lại sự dịu dàng như nước của thủa thiếu thời.

Anh nguyện coi đây là niềm vui lớn nhất trong quãng đời còn lại của mình.

Một chút cũng không muốn lãng phí thời gian quý báu của mình với Tưởng Văn Văn.

Với anh mà nói thì Tưởng Văn Văn chỉ là một cô gái mà anh đã từng thích một thời gian vào năm cuối cấp 3. Có lẽ khi thỉnh thoảng nghe lại bài hát cũ "Người bạn cùng bàn", suy nghĩ của anh sẽ theo lời bài hát "Ai đã cuốn lên mái tóc dài cho bạn? Ai đã giúp bạn hoàn thành chiếc váy cưới?" mà suy nghĩ về những câu hỏi tương tự như lời bài hát.

Nhưng……

Chỉ có vậy thôi.

Nói trắng ra, Tưởng Văn Văn chỉ chiếm một tỷ lệ rất nhỏ trong ký ức của anh.

Nhỏ đến nỗi anh không muốn lãng phí thêm thời gian cho cô nữa.

Vậy thì, đây là vấn đề.

Nên dứt ra như thế nào đây?

Nói thẳng ra?

Trần Vũ ngồi trong xe, nhíu mày suy nghĩ.

Chính lúc này, cửa biệt thử truyền đến tiếng la mắng không hài lòng của Khương Tú: "Tên họ Trần kia! Em kêu anh đi mua gạo, anh lề mề cái gì đấy? Sao còn chưa ra khỏi nhà? Ngồi trong xe ấp gà con à?"

Trần Vũ: "???"

Anh giật mình, nhanh nhảu đáp: "Anh đi mua ngay! Vợ đừng giận nhé!"

Nói xong, anh vội vàng phóng xe ra khỏi ga ra, nhấn ga rồi phóng xe đi.

Trên đường rời khỏi tiểu khu, anh ta nở một nụ cười khổ.

Ở thời không trước, anh đã mất hơn một tháng, bằng những lời nói ngọt ngào, bằng những bông hoa tươi, bằng chiếc vòng cổ kim cương 1,01 triệu tệ (khoảng 3,6 tỉ) và bằng mỗi đêm cực khổ bỏ ra sức lực, cuối cùng anh cũng không dễ dàng gì mà điều chỉnh được tính tình của Khương Tú trở nên dịu dàng hơn.

Bây giờ thì sao?

Chỉ vì sự thay đổi về thời không đã quét sạch mọi nỗ lực trước đó của anh.

Khương Tú lại biến thành bộ dạng của con cọp cái như lúc ban đầu.

Đúng là mẹ kiếp mà!

……

"Chúng ta cứ như thế này là không tốt, chúng ta đều đã làm cha làm mẹ rồi, đều nên làm gương tốt cho con cái đúng không? Sau này em nên sống tốt với chồng mình! Đừng lại tìm anh nữa, được không?"

Trên đường đi mua gạo, Trần Vũ đậu xe bên đường, dành thời gian gửi cho Tưởng Văn Văn một tin nhắn như vậy.

Anh hy vọng rằng anh có thể cắt bỏ hoàn toàn với cô theo cách này.

Chỉ là……

Sau khi gửi tin nhắn này, anh đã đợi mấy phút mà không đợi được hồi âm của Tưởng Văn Văn.

Mà Khương Tú lại đang chờ anh mua gạo ở nhà, anh thở dài một tiếng, chỉ có thể tạm thời gác lại chuyện này, đi mua gạo trước.

Cho dù như vậy, lúc anh đã đi mua gạo về, Khương Tú vẫn không cho anh sắc mặt tốt, nhìn anh chuyển bao gạo vào phòng bếp, thấy anh ta đứng thẳng dậy, vỗ vỗ tay liền chuẩn bị rời đi, Khương Tú đi qua một bước, đen mặt chặn lại đường đi của anh, trừng mắt lạnh mặt la mắng: "Anh vậy mà định rời đi sao? Anh không định mở miệng túi gạo ra cho em sao? Lần nào em cũng phải dặn dò sao? Anh muốn làm khay châu ngọc à? Anh mới làm có tí? Anh làm việc không thể có chút tính chủ quan năng động sao? Bà đây là đang gả cho một tên nhóc con sao”

Nụ cười trên mặt Trần Vũ đông cứng lại.

Tuy anh biết tính tình cọp cái này rất kém, nhưng cái kiểu tính cách dù động hay không động cũng phải dạy bảo người khác thế này, khiến người khác không giận cũng phải nổi giận!

Muốn ăn đòn mà!

Trong lòng anh tức giận, lập tức bước tới một bước, dưới ánh mắt kinh ngạc của Khương Tú, anh duỗi tay ra ôm chặt eo cô, tay còn lại đỡ lấy sau đầu của cô, cưỡng chế đàn áp sự phản kháng, giãy giụa của cô, cô cúi đầu, cúi đầu hung dữ hôn lên miệng cô.

Giả như! Nếu như thời không trước đó lão tử có thể trị được em, thì thời không này lão từ cũng vẫn có thể trị được em! Cho tôi sắc mặt xấu sao? Làm ầm làm ĩ với tôi sao? Em muốn đè đầu cưỡi cổ tôi sao?

Em đang làm phản đấy!

Khương Tú vừa rồi sắc mặt vẫn còn tối sầm, lúc này vẫn đang giãy dụa chống cự đẩy hắn ra, bất giác hai má đỏ bừng.

Một lúc sau, Trần Vũ cuối cùng cũng buông cô ra, Khương Tú trong tiềm thức dùng hai tay đẩy anh ra, Trần Vũ lùi lại hai bước, cười đùa cợt nhả đứng yên tại đó, nhướng mày nhìn cô, nói giọng khiêu khích: " Lại thử mắng anh hai câu nhé? Em yêu!"

Khương Tú sắc mặt đỏ bừng trừng mắt nhìn anh một cái, vội vàng quay đầu nhìn về phía sau, sợ con gái nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi.

Khi thấy phía sau không có ai, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Tức giận duỗi ngón tay ra chỉ vào Trần Vũ, môi run run mắng: “Anh thần kinh à? Anh là lưu manh à? Ban ngày ban mặt..."

Trần Vũ vừa chiếm được tiện nghi, lần này bị cô mắng, lại không hề để trong lòng, thậm chí nụ cười trên mặt càng đậm hơn, anh gật đầu: "Còn dám mắng? Được thôi! Anh hiểu rồi, em yêu à, anh hoàn toàn hiểu được ý của em rồi... "

Nói rồi, anh lại sải bước về phía trước với nụ cười cợt nhả trên môi.

Khương Tú vẻ mặt thay đổi, hoảng sợ lui về phía sau: "Anh, anh hiểu cái gì? Đừng có lộn xộn..."

Trần Vũ: "Khà khà, em nói xem anh hiểu được gì nào?"

Dưới ánh mắt không thể tin được của Khương Tú, Trần Vũ đuổi kịp những bước chân đang lùi về phía sau của cô, lại lần nữa ôm chặt lấy eo cô, sau đó lại bỏ qua sự giãy dụa và phản kháng của cô, hôn cô một cách không thể chối từ.

Giống như một bá đạo tổng tài hôn vợ yêu của mình.

Bạn đang đọc Trước Tốt Nghiệp, Tôi Nhận Tin Nhắn Của Chính Tôi 20 Năm Sau( Dịch) của Mộc Tử Tâm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi chanchan88555
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.