Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tôi sai!

Tiểu thuyết gốc · 1623 chữ

Sau vài ngày lái xe, qua hơn trăm chặng đường, tông qua hơn trăm con tang thi xấu số, cuối cùng Dương Tiễn cùng Thần Vương cũng đã lên tới ngoại ô Hà Nội.

Khung cảnh rất thê thảm. Ngoài đường rất nhiều tang thi, già trẻ lớn bé đều có. Chúng đi thành từng nhóm, ậm ừ với nhau.

Trên đường xác chết khắp nơi, máu chảy bôi đỏ các con đường. Những tòa nhà cao tầng thì có tòa đổ, có tòa không, bừa bộn hết chỗ nói.

Nơi này không có một bóng người, có chăng cũng đã hóa thi. Phương tiện giao thông thì cái bị lật, cái bị cháy đen, cái bị hỏng, móp méo, vô hình vô dạng.

Chung quy lại, cảnh vật lộn xộn, bừa bộn, kinh dị và nguy hiểm.

Thần Vương cùng Dương Tiễn chỉ mới dừng lại ở ngoại ô, sau đó đi bộ lại.

Thành phố là nơi mật độ dân số cao, nên lượng tang thi cũng nhiều. Một người tiến hóa dù đạt đỉnh cấp, nhưng đối diện với số lượng biển người, hơn nữa khó chết thì kết cục cũng chỉ có một chữ: chết.

Hai người di chuyển nhẹ nhàng, cố không phát ra tiếng động. Thần Vương nhìn thấy cảnh này, không khỏi cảm khái:

- Một câu chuyện buồn! Thực sự đây chính là tận thế, giống như câu chuyện Noa gì đó trong kinh thánh.

Dương Tiễn nghe vậy, không khỏi ngạc nhiên:

- Cậu thế mà cũng từng đọc qua kinh thánh?

- Làm sao? Sư phụ tôi ngày trước cũng có chút hứng thú với tôn giáo phương Tây, nhiều lần đi nhà thờ nói chuyện với họ. Thấy còn giữ mấy quyển sách kinh thánh cũ. Ngày ấy tôi còn nhỏ, không có gì làm nên lấy ra để đọc.

Dương Tiễn gật đầu, vấn đề này không thể bắt bẻ được. Thần Vương hỏi tiếp:

- Anh nghĩ con người sẽ bị diệt vong không?

Dương Tiễn nở một nụ cười miễn cưỡng, nhìn lên trời rồi nói:

- Biết sao được! Miễn sao còn con người thì vẫn sẽ tiếp tục sinh sôi và tồn tại thôi.

Hai người đang đi tiếp, đột nhiên xảy ra tiếng nổ lớn, "bùmmmm". Một tòa nhà gần đây sập. Khói bụi tung tóe, các loại mảng vỡ văng đi rất xa, tới hẳn chỗ Dương Tiễn đang đứng.

Hai người tức tôc nấp vào một căn nhà gần đó, mắt nhòm ra ngoài.

Bên ngoài, tang thi lũ lượt dồn về. Tiếp theo đó là tiếng hò hét, tiếng kêu la. Thần Vương tự dưng nổi tính người tốt lên, định đi ra xem tình hình. Tuy nhiên, Dương Tiễn giữ hắn lại, lắc lắc đầu.

Một đám tiếng kêu cứu xuất hiện, sau đó là một đoàn người chạy bạt mạng. Mấy kẻ đó trông cũng quá tàn tạ đi. Quần áo bẩn thỉu, lôi thôi lếch thếch. Mặt biểu hiện một tia sợ hãi, chân cứ thế mà phóng hết tốc lực. Trong đám này có cả người già, người trẻ tuổi, hay cả trẻ con.

Thần Vương nhìn thấy cảnh này, dường như lòng tốt trong lòng bùng lên, không kìm được nữa. Cơ thể hắn bắt đầu chuyển động, ánh mắt lóe sáng.

Hắn đã thủ sẵn tư thế. Nhưng vừa lúc định nhảy ra cứu bọn họ, Dương Tiễn lập tức đã đập một phát vào sau gáy.

Thần Vương lập tức ngất đi.

Dương Tiễn đỡ lấy hắn, để cho nằm xuống. Đợi đoàn người và đoàn tang thi bạt mạng kia di chuyển hết rồi, Dương Tiễn lập tức bế hắn lên, phóng vào một cái khách sạn gần đó.

- Cứu đám người kia! Cậu đùa tôi sao? Cậu thì không ngăn được bọn chúng dù chỉ một phút đâu. Dù sao việc thực hiện vào không gian kia của tôi vẫn rất cần có cậu.

Dương Tiễn nhìn Thần Vương, lẩm bẩm.

Hắn không đứng lâu, lập tức ra bên ngoài.

Vừa ra, đã có mấy con tang thi đang đứng tại cửa. Chúng ban đầu đang lững thững kéo lê thân mình đi qua. Nhưng nghe thấy động do Dương Tiễn bước ra, lập tức thính giac hoạt động.

Chúng xác định được con mồi, lập tức dùng hết sức căng cơ lên mà điều khiển cái cơ thể nát bươm, tiến thẳng lại về phía Dương Tiễn.

Dương Tiễn khéo léo tránh được. Tay phải hắn cầm sẵn một con dao găm, thủ thế phản công.

Bước đi hắn thoăn thoắt, chốc lát đã tới gần con thứ nhất mà không gây ra bất kì tiếng động nào.

Xoẹt... roạt....

Âm thanh cắt xé phát ra. Một viên tinh hạch cấp E về tay. Hắn lại bước tới nữa.

Xoẹt... roạt...

Lại một viên tinh hạch cấp E nữa về tay.

Cứ như thế, đến lần thứ mười ba thì hắn dừng lại. Cả một đám tang thi, vậy mà chưa tới hai mươi giây đã bị diệt sạch.

Tay hắn nhuốm một mài đen tuyền, bốc mùi tanh tưởi. Hai bên túi thì đã chật ních do đựng tinh hạch.

- Má nó! Tốn quá nhiều thời gian của tao.

Hăn lại phóng vun vút đi.

Hết nơi này đến nơi khác, không biết đã qua bao nhiêu cây số, bao nhiêu thời gian mà cuối cùng hăn lại trở về chỗ cũ.

Hai bên túi quần, cả cái ba lô nhỏ gọn đằng sau cũng đang chật ních tinh hạch, nhưng toàn là cấp E.

Đổi lại đống tinh hạch ấy, hắn bây giờ trông cũng không khác con tang thi chính thống. Quần áo bẩn thỉu, lôi thôi. Mặt đầy máu, hai tay nhuộm đen cả lên.

Không chịu được nữa, hắn lập tức xông vào khách sạn.

Vừa vào, đã thấy Thần Vương ngay tại cửa chờ mình. Trên nét mặt hắn còn lộ rõ một sự tức giận và khó chịu.

Nhưng thấy dáng vẻ dọa người của Dương Tiễn kia, hăn lại giật mình, lui lại sau mấy bước, miệng nói:

- Ngươi ngươi là kẻ nào? Dương Tiễn đâu?

Hắn lại lấy tay thọc vào túi quần, lấy ra một con dao găm, tiếp tục nói:

- Đứng im đấy, không ta sẽ giết ngươi.

Dương Tiễn nghe vậy, cất giọng:

- Ta, Dương Tiễn đây. Ngươi không nhận ra sao?

Thần Vương lại hóa ngạc nhiên, hỏi lại:

- Ngươi thật chính là Dương Tiễn?

- Ta là Dương Tiễn. Ngươi quên giọng nói này rồi sao?

Sự ngạc nhiên biến mất, sau đó là sự tức giận. Thần Vương bước nhanh lại, không kể gì tới mùi hôi và bẩn của Dương Tiễn mà xốc cổ áo hắn lên, gắt:

- Ngươi sao lại không để ta cứu bọn họ?

- Bọn họ nào? Ý ngươi là đám người chạy khỏi tang thi kia sao? Không thể được. Một mạng đổi laya nhiếu mạng thì ích gì?

- Nhưng ít ra cũng coi như là sự giúp đỡ.

Nghe đến đây, máu nóng lâu ngày nổi lên, Dương Tiễn gắt:

- Cứu cái gì? Giúp cái gì ? Ngươi giúp rồi hoi ghi nhớ công lao cho ngươi sao? Quên đi, bọn chúng, mấy kẻ tham sống sợ chết thì cút đi, đừng mong được cứu. Cậu biết vì sao tôi để cậu theo tôi không?

Thần Vương lần đầu thấy Dương Tiễn gắt lên như vậy, trong lại khiếp sợ. Hắn im lặng mà lắc đầu.

Giọng Dương Tiễn đến đây thì dịu đi, nói:

- Tôi thấy cậu có tài có đứa nên mới để cậu gia nhập. Nếu không, xin lỗi đi, mời cậu cút ngay cho tôi. Đồng đội tôi cần là một người tốt, có cái đầu lạnh, có chỉ số thông minh. Biết lựa chọn.

Thần Vương tự dưng lại rụt rè nói:

- Thế sao anh không cứu họ?

- Cứu? Cứu cái gì? Cậu khong thấy nét mặt bọn họ sao? Sợ hãi, đó là thứ tôi không thích. Mà cậu, tại sao cậu không đứng lên mà phản bác tôi? Sao cậu lại cứ rụt rè như vậy?

- Tôi.... Xin lỗi!

Dương Tiễn nghe đến đây, nhưng không những không tức giận mà còn nổi nóng:

- Xin lỗi? Cậu có gì mà xin lỗi? Mạnh mẽ lên cho tôi.

Hắn im lặng một hồi, sau đó lại tiếp tục:

- Hi vọng cậu sớm thay đổi, tôi không muốn nói nữa, đã quá mệt rồi!

Hắn nói xong, lập tức đi tắm. Thần Vương ở lại, mặt cúi xuống.

Sau khi được Dương Tiễn diễn thuyết một hồi, hắn dường như đã mở ra một nút thắt nào đó trong lòng.

_____Sáng hôm sau____

Hôm nay, không có mùi thức ăn đánh thức nữa, Thần Vương vẫn dậy từ rất sớm.

Dương Tiễn đang ngồi trong phòng bếp, gặm bánh mì chấm sữa. Thần Vương nhìn thấy nhưng không nói gì, lặng lẽ tiến tới. Hắn cầm lấy một cái bánh bên cạnh, cũng gặm bánh.

Một hồi lâu, hai người cuối cùng cũng chịu nói chuyện. Dương Tiễn mở lời trước:

- Cậu nghĩ thông chưa?

- Rồi. Đáng lẽ lúc trước khi định xông ra tôi nên cân nhắc tình cảnh.

- Không phải, cậu có lẽ không sai mà tôi sai. Có lẽ đó là sự nhát gạn trong tôi.

Thần Vương không để ý nữa, chuyển chủ đề:

- Mà quên không hỏi anh, lên Hà Nội làm gì?

- Tôi chưa nói sao? Chúng ta đi tìm một khu vực.

- Khu vực? Nơi nào?

- Đến một lúc nữa cậu sẽ biết.

Hai người tự nhiên hiểu ý, không nói chuyện nữa, tự giác đi chuẩn bị đồ.

______Hết chương 19______

ChươngHHHẹn gặp lại ch.20

Bạn đang đọc Truyền thừa kí ức sáng tác bởi dthehiep123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dthehiep123
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.