Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đại Sư Huynh Kiêm Minh Chủ!

Phiên bản Dịch · 2409 chữ

- Nếu có bạn học nào nguyện ý tiếp tục học tập ở khoa luyện khí, vậy đương nhiên là rất tốt, các khoa viện lớn đã đạt thành nhất trí, mở cửa tất cả phương tiện tu luyện căn bản cho học sinh của khoa luyện khí. Đồng thời, tài nguyên và dự toán vốn chuẩn bị đưa vào khoa luyện khí cũng sẽ tiếp tục được đầu nhập.

- Nhưng nếu có bạn học cảm thấy, hiện tại khoa luyện khí đã không đủ để các ngươi thực hiện giấc mộng, như vậy trường học cũng sẽ ủng hộ mọi người, mở cửa tất cả chuyên ngành cho mọi người một lần cơ hội chuyển ngành.

- Quyền lựa chọn ở trong tay các vị, giống như Nguyên giáo thụ đã nói, chiến đấu tới lúc chỉ còn một binh một tốt, chỉ cần còn một bạn học học ở lại khoa luyện khí, trường học sẽ kiên trì nguyên tắc không từ bỏ không vứt bỏ, tiếp tục ủng hộ các ngươi!

- Có điều mọi người cũng phải hiểu rõ, nếu sau một năm không có một bạn học nào có thể vượt qua được cuộc thi luyện khí sư đăng kí, khoa luyện khí vẫn sẽ bị bộ giáo dục cưỡng ép huỷ bỏ, vậy bạn học lựa chọn ở lại khoa luyện khí có thể sẽ lãng phí một năm thời gian.

- Mà ta cũng ở đây trịnh trọng hứa hẹn, nếu sau một năm, có bạn học có thể thông qua cuộc thi luyện khí sư đăng kí, trở thành luyện khí sư chân chính, vậy chứng tỏ Nguyên giáo thụ nói đúng. ta nhất định sẽ dốc hết khả năng, tận lực giúp khoa luyện khí tranh thủ được nhiều tài nguyên hơn, chẳng những sẽ trùng kiến khoa luyện khí, còn có thể xây dựng khoa luyện khí trở nên cường đại hơn so với trước kia gấp mười lần!

- Đây là Hùng Bách Lý ta lấy danh nghĩa hiệu trưởng của Đại Hoang Chiến viện ra để hứa.

- Hiện tại, các học sinh tự lựa chọn đi!

Lời nói của Hùng Bách Lý giống như là mảnh băng ném vào chảo nóng, gây lên tiếng nổ lốp bốp.

Một tân sinh vừa vào trường lòng như lửa đốt gân cổ lên hét:

- Hiệu trưởng, ta muốn chuyển khoa!

- Đúng vậy, hiệu trưởng, chúng ta đã sớm nghĩ kỹ rồi, mọi người đều là tân sinh, đối với luyện khí căn bản một chút khái niệm cũng không có. Tốt nhất là sớm chuyển khoa, để tránh gây thêm phiền cho Nguyên giáo thụ.

Những tân sinh này lựa chọn khoa luyện khí vốn chính là bất đắc dĩ, khoa luyện khí lại biến thành bộ dạng tối tăm như hiện tại, ai còn ngu ngốc đi chui vào hố lửa. Có cơ hội đương nhiên là chuyển khoa!

Đối với phản ứng của tân sinh, Nguyên Mạn Thu sớm đã có chuẩn bị tâm lý. Nàng ta căn bản cũng không muốn giữ lại tân sinh, giữ lại cũng lãng phí.

Ánh mắt Nguyên Mạn Thu hướng về phía mấy tên lão sinh tư chất coi như không tồi.

Lão sinh thì có vẻ rối rắm, bọn họ chưa chắc đã thích luyện khí, nhưng dù sao cũng đã bỏ vào đó không ít thời gian và tâm huyết, lúc này lại bảo họ thay đổi con đường tu luyện khác, những nỗ lực quá khứ sẽ thành uổng phí.

Có điều chỉ dựa vào một mình Nguyên giáo thụ, sao có thể chống đỡ được toàn bộ khoa luyện khí?

- Triệu Minh, ngươi đã học luyện khí ba năm, trình độ là cao nhất trong mọi người. Sang năm rất có hi vọng thi trúng luyện khí sư đăng kí, thế nào, ở lại khoa luyện khí nhé!

Nguyên Mạn Thu nói với một nam sinh.

Triệu Minh do dự một chút, ánh mắt có chút trốn tránh, không dám nhìn thẳng vào Nguyên Mạn Thu, lắc đầu nói:

- Xin lỗi, Nguyên giáo thụ, ta nghĩ đi nghĩ lại rồi, vẫn định chuẩn bị chuyển khoa.

- Vì sao?

Nguyên Mạn Thu sửng sốt.

Triệu Minh thành thành thật thật nói:

- Trước đây có Mạc Huyền giáo thụ, còn có nhiều lão sư như vậy. Ta cũng vài phần lòng tin sẽ trùng kích luyện khí sư đăng kí, hiện tại chỉ còn lại một mình Nguyên giáo thụ, ngay cả phòng luyện khí cũng không có. Sang năm ta khẳng định không thi đậu, việc gì phải lãng phí thêm một năm thời gian? Khi nên dứt thì phải dứt, chuyển đổi quỹ đạo sớm sẽ giúp tương lai được phát triển tốt hơn.

Ngừng lại một chút, Triệu Minh ngượng ngùng cúi đầu:

- Xin lỗi, Nguyên giáo thụ, cha ta mấy ngày trước đã biết chuyện này, đã nói chuyện với ta, trong nhà cũng có ý này.

- Không sao, lời nói của trưởng bối trong nhà khẳng định là phải nghe, ngươi không cần phải mang gánh nặng tâm lý gì cả, muốn học gì thì cứ học, ta nhất định sẽ ủng hộ ngươi!

Nguyên Mạn Thu cười miễn cưỡng, hướng ánh mắt về phía một nữ sinh da có chút thô ráp ở bên cạnh.

Trong mắt nữ sinh lộ ra vẻ xấu hổ, cúi đầu, không nói gì.

Sắc mặt Nguyên Mạn Thu càng thêm khó coi, nhìn từng lão sinh, không ai dám nhìn thẳng vào nàng ta.

Mọi người hoặc là cúi đầu nghiên cứu giầy của mình, hoặc là ngẩng đầu nghiên cứu mây trên trời.

- Không ai... Nguyện ý ở lại khoa luyện khí sao?

Nguyên Mạn Thu lẩm bẩm nói.

Hùng Bách Lý thở dài, có chút không đành lòng, chân thành nói:

- Nguyên giáo thụ, ngươi yên tâm, cho dù khoa luyện khí bị huỷ bỏ, trong trường học vẫn còn có rất nhiều chỗ cần dùng đến luyện khí sư, tuyệt đối sẽ không để trống vị trí của ngươi đâu.

Hắn vỗ nhẹ vào vai Nguyên Mạn Thu, chuyển ánh mắt về phía học sinh dưới đài, giọng nói như chuông đồng:

- Được rồi, nếu mọi người đã kiên quyết như vậy, ta sẽ... Vị bạn học này, ngươi giơ tay là có điều muốn nói à? Cứ bình tĩnh, về quy tắc cụ thể chuyển khoa, chúng ta lát nữa sẽ tuyên bố.

Mấy chục ánh mắt đều hướng về phía Lý Diệu đang giơ cao tay phải.

- Hiệu trưởng, ngài hiểu lầm rồi, không phải muốn hỏi về quy tắc chuyển khoa, ta là hy vọng tiếp tục ở lại khoa luyện khí, đi theo Nguyên giáo thụ học tập.

Lý Diệu lớn tiếng nói.

- Ngươi nói gì?

Hùng Bách Lý hiệu trưởng sửng sốt, tất cả lão sư sửng sốt, tất cả học sinh đều ngây ra.

Nguyên Mạn Thu lập tức ưỡn thẳng lưng, cả người tỏa sáng.

Một giờ sau.

Trừ Lý Diệu và Nguyên Mạn Thu, tất cả mọi người đều rời khỏi khoa luyện khí.

Lý Diệu ngồi dưới Huyền Cốt chiến khải, phóng mắt nhìn, bốn phía đều là phế tích, rất giống phần mộ pháp bảo.

Mỗi người khi nhỏ đều có một số giấc mộng hoang đường.

Có một số người sẽ tưởng tượng sau khi quán game đóng cửa sẽ một mình lẻn vào, tiện chơi tất cả các trò chơi mà không phải xếp hàng, có thể khiến hắn chơi thống khoái.

Có một số người sẽ tưởng tượng vào một siêu thị không có một bóng người, tùy tiện lấy bất cứ thứ đồ gì trên giá, muốn ăn gì cũng có thể xé ra ăn.

Khi Lý Diệu sáu bảy tuổi là một chiếc bánh bao thịt hoặc là một thanh kiếm gãy đã rỉ sét mà tranh đấu ngươi chết ta sống với mười mấy người lớn sức dài vai rộng.

Khi đó giấc mộng lớn nhất của hắn chính là, nếu có một ngày, xuất hiện một sân rác quy mô, lại không có con sâu rác nào, chỉ có một mình hắn, hắn có thể tận tình khai quật bảo tàng ở trong đó, như vậy thật là tốt biết bao?

Không ngờ hôm nay, giấc mộng của hắn lại dùng một loại phương thức như vậy để biến thành sự thật.

Bảy ngày thời gian chỉ dọn dẹp được một khu vực nhỏ, trong phế tích vẫn còn chất rất nhiều thứ.

Bất kể pháp bảo đã tổn hại, mảnh vỡ ngọc giản hay là tư liệu thực nghiệm, ở trong mắt Lý Diệu đều là bảo bối vô giá.

Nếu là khoa luyện khí trước đây, căn bản không thể cho tân sinh như hắn được nhúng tay vào.

Nhưng hiện tại, tất cả những thứ này đều là của hắn, hắn muốn nghiên cứu thế nào cũng được.

Bởi vì toàn bộ khoa luyện khí chỉ còn lại một học sinh là hắn.

Hắn trở thành minh chủ của Tinh Hỏa minh, đại sư huynh của khoa luyện khí!

Các vị lão sư, các vị sư huynh, các ngươi yên tâm đi, ta nhất định sẽ hoàn thành sự nghiệp còn dở dang của các ngươi, phát dương quang đại lý niệm của các ngươi, khiến khoa luyện khí của Đại Hoang Chiến viện danh chấn thiên hạ!"

Lý Diệu tất cung tất kính vái hài cốt của Huyền Cốt chiến khải.

Không biết vì sao, lần đầu tiên nhìn thấy Huyền Cốt chiến khải, hắn đã sinh ra một tia thân thiết.

Thiết kế ngoại hình của chiếc tinh khải này rất phù hợp với khẩu vị của hắn.

Đơn giản, thô bạo, cuồng dã, có một loại vị đạo mỹ học bạo lực, hoàn toàn bất đồng với các loại tinh khải tao nhã, nhẹ nhàng, hoa lệ lưu hành trên thị trường.

Cho dù đã tan chảy một nửa, nó vẫn giống như là một chiến sĩ ngoan cường bất khuất, giãy dụa muốn đứng lên đánh tới kẻ địch, đập vỡ đầu kẻ địch, cắn đứt yết hầu kẻ địch.

Quan trọng hơn là...

Lý Diệu có một loại cảm giác là lạ, hắn dường như có thể cảm giác được một dòng dao động từ chỗ sâu nhất của Huyền Cốt chiến khải truyền đến, dường như ở đó có thứ gì đang ngủ đông.

Có lẽ đó là ý chí chiến đấu, chiến ý bất khuất và hy vọng của toàn thể sư sinh khoa luyện khí.

Nguyên Mạn Thu lẳng lặng đứng bên cạnh.

Khi nàng ta nhìn thấy Lý Diệu đối mặt với Huyền Cốt chiến khải, trong mắt chiếu ra ánh lửa thì trên mặt lộ ra nụ cười hiểu ý.

Nàng ta bắt chú quyết, bắn ra một đạo linh văn, chui vào trong não Lý Diệu.

- Đạo linh văn này là quyền hạn cấp hai của khoa luyện khí, bình thường chỉ có đạo sư cấp bậc 'Giảng sư' mới có thể có, gần với quyền hạn của những giáo thụ như chúng ta.

- Có đạo linh văn này, ngươi có thể sử dụng 80% quyền hạn của khoa luyện khí, tuyệt đại bộ phận ngọc giản ngươi đều có thể mở ra, tuyệt đại bộ phận pháp bảo cũng sẽ không kháng cự ngươi, tóm lại, bất kể ngươi từ trong đống phế tích này khai quật ra được thứ gì cũng có thể sử dụng một cách tùy tâm sở dục!

Nguyên Mạn Thu thở dài nói:

- Không ngờ tất cả mọi người lựa chọn rời khỏi, cuối cùng chỉ còn lại một tân sinh, bạn học Lý Diệu, ngươi tin ta như vậy, cũng tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi, có lẽ một năm sau khoa luyện khí thật sự không giữ được, nhưng ít ra trong một năm này ta sẽ toàn lực bồi dưỡng ngươi, dạy ngươi được thật nhiều thứ, cũng tiện cho sự phát triển của ngươi ngày sau.

Lý Diệu sờ sờ trán, mỉm cười:

- Lão sư, ngài không tin ta một năm sau có thể thi đậu luyện khí sư đăng kí à?

Luyện khí sư là một trong mấy chức nghiệp quan trọng nhất của Tu Chân giới, luyện khí sư đăng kí chính là có được sự công nhận của hiệp hội luyện khí sư, đồng thời là luyện khí sư chính quy được Chính phủ Liên Bang thừa nhận.

Cuộc thi luyện khí sư đăng ký là một trong những cuộc thi tư cách nghề nghiệp khó nhất của Tu Chân giới, hàng năm người vượt qua đều dưới 10, rất nhiều luyện khí sư phải mất mười mấy năm, thậm chí là mấy chục năm thời gian cũng không thể có thêm hai chữ "Đăng kí" ở phía trước danh hiệu.

Nghiêm khắc mà nói, bọn họ thậm chí không đủ tư cách gọi mình là "Luyện khí sư"!

Lý Diệu lại không hề mất đi lòng tin.

Tuy rằng khoa luyện khí biến thành một mảng phế tích, nhưng hắn từ nhỏ chính là là lớn lên trong phần mộ pháp bảo, từ trong phế tích khai quật ra bảo tàng là sở trường của hắn.

Trong bảy ngày này hắn đã từ phía dưới phế tích đào móc ra được một số ngọc giản, trong đó một bộ phận là tần số nhìn của các sư phụ dạy học, còn có một bộ phận là số liệu và tư liệu luyện khí các sư phụ tiến hành, có trợ giúp cực lớn đối với hắn.

- Nhiều hình ảnh dạy học và tư liệu luyện khí của các lão sư lưu lại như vậy, đều để ta nghiên cứu; còn có vị phó giáo thụ Nguyên Mạn Thu kinh nghiệm phong phú này tự mình chỉ điểm; Hơn nữa ta còn có thể cắn nuốt mảnh vụ ký ức của Âu Dã Tử... Tu luyện điên cuồng một năm, ta nhất định sẽ thi trúng luyện khí sư đăng kí!

Lý Diệu thầm hạ quyết tâm.

Nguyên Mạn Thu nghiêm túc nói:

- Có lẽ ngươi thật sự rất có thiên phú, có thể trong một năm độ phát, nhưng hiện tại, ngươi ngay cả tư cách tham gia thi cũng không có.

Lý Diệu sửng sốt, gãi gãi đầu:

- Tham gia thi luyện khí sư đăng kí cũng phải có tư cách à?

Bạn đang đọc Tu Chân Tứ Vạn Niên (Dịch) của Ngọa Ngưu Chân Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 5
Lượt đọc 746

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.