Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

CƠ DUYÊN ?

Tiểu thuyết gốc · 736 chữ

Chỉ thấy Lạc Gia Vận phi hết tốc lực về phía thanh kiếm đang cắm sâu trên mặt đất rồi bễ nghễ đứng trên thân kiếm như một tuyệt thế kiếm khách hành hiệp trượng nghĩa.

Làm cho đám cướp khiếp sợ là sao người bình thường lại có thể đứng trên một thanh kiếm nhỏ như vậy.

Phải biết bọn cướp này đều chỉ là phàm nhân nào biết đến uy nghi của một tu tiên giả, nên còn nghĩ là một kiếm khách giang hồ nào đó thích hành hiệp trượng nghĩa mà thôi.

Biết mình gặp phải thứ dữ, bọn cướp lấy tên đầu trọc làm thủ lĩnh mở lời :

-Anh bạn à, chúng ta giảng hòa được không hả. Tôi không biết họ là người quen của anh bạn nên có phần đắc tội, bọn tôi xin đi ngay.

Nghe giọng điệu gớm ói của tên đầu trọc, Lạc Gia Vận liền cảm thấy khó chịu, liền lớn tiếng quát :

-Muốn đi thì để lại một cánh tay, xem như trả nợ cho những việc xấu xa trước giờ của bọn người các ngươi .

Tất nhiên là Lạc Gia Vận chỉ hù bọn cướp một phen thôi chứ hắn tính tình xưa nay ôn hòa chính trực, sao có thể làm những điều đó a

Mà bọn cướp nghe xong liền thấy lạnh sống lưng, một tên trong đó dè dặt bảo :

-Vị đại gia này, còn cách khác thương lượng mà hay chúng ta bỏ lại hết tiền tài, ngài tha bọn ta có được không.

Nghe vậy hắn trầm tư hồi lâu liền bảo :

-Được, nhưng kèm theo đó là các ngươi phải giải tán không được làm cướp nữa.

Nghe vạy bọn cướp hí hửng đồng ý, dù sau tên áo vàng cũng không phải người ở đây, dù bọn hắn có cướp nữa thì sao hắn biết, cùng lắm thì cướp ở thôn khác a.

Mà như đã dự liệu được ý nghĩ của bọn cướp, Lạc Gia Vận liền bổ sung :

-Ta biết các ngươi nghĩ gì, nên ta có ý này.

Nói rồi hắn liền dùng vận tốc kinh người điểm vào các huyệt đạo của bọn cướp làm bọn chúng bất động, sau đó hắn nhét vào miệng của những tên này một viên đan dược rồi nói:

-Các ngươi đã trúng độc đan của ta sau ba ngày không uống thuốc thì lập tức nổ thành phấn vụn .

Nghe vậy sắc mặt bọn cướp xanh như tàu lá chuối, muống mở miệng xin tha nhưng lại không hé môi nổi.

Nói rồi Lạc Gia Vận cười khẩy, cười vì độ tin người của bọn cướp cũng như tài nói phét của mình.

-Loại độc này chỉ có ta biết cách giải ta sẽ cho tiểu cô nương kia phương thuốc áp chế độc tính, đợi ta quay lại rồi xem biểu hiện của các ngươi rồi mới quyết định có chừa mạng cho các ngươi không.

Sau đó Lạc Gia Vận tiếng tới chỗ cô gái nói nhỏ vào tai, nghe xong cô gái vội gật đầu, mà trong đó thoáng qua tia sùng bái lẫn nụ cười cảm kích:

-Đa tạ vị đại ca này .

Không đợi cô gái nói hết , Lạc Gia Vận liền nói :

-Cô cứ kệ bọn họ, hai canh giờ sau là tự họ đi lại được .

Rồi sau đó hắn phi một mạch về phía trước .

Mà thiếu niên gầy gò bên cạnh cô gái như một nhân vật quần chúng từ nãy đến giờ bỗng cất tiếng :

-Ta là Cơ Thiên Tranh – Thấy Lạc Gia Vận đã đi xa, thiếu niên tự lẩm bẩm :

-Đa tạ ! .

Khoảng một canh giờ sau Lạc Gia Vận đã đến được rìa của Yêu Địa.

Hắn tự nhủ :

-Ngoài Ngọc Lân Xà mong rằng sẽ có cơ duyên cho ta tìm được thêm đồ quý giá .

Nói xong Lạc Gia Vận liền lao vào không chút chần chừ.

CHÚC MỌI NGƯỜI ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ !

Lần đầu viết truyện, còn nhiều sai sót xin bỏ qua và góp ý thêm để em chỉnh sửa !

Em sẽ theo dõi bình luận của mọi người, nếu muốn thêm tình tiết nào nếu phù hợp em sẽ cân nhắc để truyện tốt hơn ạ

XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN !

Bạn đang đọc Con Đường Tiên Đạo: Truy Cầu Mạnh Hơn sáng tác bởi tp1109
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tp1109
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.