Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phần thưởng

Tiểu thuyết gốc · 1672 chữ

Lục, Hiro và Đức Cảnh vui mừng chạy đến ôm lấy cậu. Họ ghì chặt khiến cậu khó thở, vết thương đau nhói khiến cậu la oai oái.

Đức Cảnh vui mừng, khuôn mặt tràn đầy sự tự hào:

-Mày đúng là em của anh. Giỏi! Giỏi lắm!

Hiro không chịu ngồi yên, cậu ta nắm lấy tay Hiếu nói không ngừng:

-Cảm ơn anh! Em rất sợ mình không thể trả thù cho Mira. Đời này em sẽ luôn nhớ đến ơn này.

Hai người líu lo không ngừng, họ không ngừng tán dương, bày tỏ nỗi lo lắng. Hiếu nhìn về phía Lục, cậu cười mỉm.

Lục giơ ngón tay cái, khuôn mặt rạng rỡ:

-Cậu làm rất tốt.

Trong lòng cậu không thể không cảm thấy con mắt của mình tinh tường. Ngay lần đầu tiên gặp cảnh Hiếu phản sát con sói, cậu đã nghĩ đến tài năng kinh người của người dẫn đầu.

Ánh mắt cậu đã đúng, chuyện đã được xác thực. Hiếu có đủ yếu tố của một người thủ lĩnh, cảm xúc, trí khôn, sức mạnh.

Cậu thản nhiên đề nghị:

-Tôi thấy nên để Hiếu làm người dẫn đầu nhóm. Cậu ta có đủ phẩm chất, yếu tố cần thiết.

Hiếu ngạc nhiên không nghĩ Lục có thể chấp nhận chuyện dưới trướng người khác dễ đến vậy.

Vốn dĩ cậu cũng không nghĩ ra bản thân hợp làm thủ lĩnh, người dẫn đầu ở điểm nào.

Giây phút này, Hiếu nổi lên tâm tư suy đoán Lục muốn làm người đứng sau màn, đẩy người khác lên trên làm bia đỡ đạn cho mình.

Sự thật là cậu đã suy nghĩ nhiều, Lục cảm thấy Hiếu đáng giá để mình phò tá, bản thân cậu cũng không thích việc làm trung tâm cả đội.

Chức đội phó Hội Thợ Săn Vic vốn được dành cho cậu sau khi Cadric phản bội nhưng Lục đã từ chối.

Cậu đã từ chối lượng lớn tiền tài, đơn giản vì cậu không không thấy nó thú vị. Lục hứng thú hơn với việc trở thành người theo sau Hiếu.

Cậu ta muốn chứng kiến Hiếu trở thành nhân vật có lực ảnh hưởng cỡ nào trong tương lai. Quan trọng hơn Lục muốn khám phá thế giới rộng lớn, phiêu lưu khắp chốn, trải qua cuộc đời đặc sắc.

Nghĩ đến Xvim đợi chờ ở nhà, Lục cảm thấy rối bời không yên. Cậu vẫn chưa thể đưa ra quyết định.

Một bên là tình yêu đắm say, một bên là giấc mơ cả đời.

Đàn Gévaudan sau khi chứng kiến vị vua bị giết chết liền lẳng lặng rút đi. Chúng thật sự giữ lời hứa tha cho họ.

Từng đàn, từng đàn khi đến như sóng dồn, lúc đi cũng mãnh liệt không kém. Chẳng mấy chốc xung quanh chỉ còn lại bốn người cùng xác chết của vua Gévaudan.

Hiro suy tư:

-Mình có nên mang hai cái đầu của nó về làm chiến tích không?

Ba người quay đầu xem ý kiến của Hiếu như nào. Cậu trầm lặng suy nghĩ thoáng nhanh, con quái thú mạnh mẽ quá đáng, nó có những Kĩ Năng đặc biệt cùng với trí khôn không kém con người là bao.

Chiến thắng của cậu mang tính may mắn, đánh cược đúng hướng tấn công nên cũng không quá vẻ vang.

Để bày tỏ lòng tôn trọng đối với địch thủ, cũng như để khắc ghi bản thân cần mạnh mẽ nhiều hơn, Hiếu mang đi một bên đầu của nó.

Bên đầu đã bị cậu chém đứt để lật ngược thế cờ nhanh chóng, nhặt lên rồi bọc gọn gàng để vào túi không gian.

Cậu vội vàng kiểm tra Bảng Thông Tin của bản thân, điều cậu suy nghĩ đã thành sự thật.

Gần đây, Hiếu không thể bổ sung thêm Thiên Phú hay bất cứ Kĩ Năng nào. Khi giết chết vua Gévaudan cậu nhận được Kĩ Năng Che Giấu Con Mắt.

Đây chính là Kĩ Năng mà con quái thú đã dùng để mở đầu trận chiến. Một kĩ năng vô cùng nguy hiểm.

Điều này cũng chứng minh cậu chỉ có thể lấy được Kĩ Năng từ những sinh vật đặc biệt, cấp độ sống cao hơn bình thường hoặc tỉ lệ tước đoạt đã giảm đi.

Để giải thích cho chuyện xảy ra Hiếu không thể không nghĩ đến cơ chế tân thủ, còn sự thật như nào thì cậu không thể biết.

Xác của vị vua nằm lạnh lẽo dưới nền đất cho đến khi được hồi sinh. Sinh vật cao gần ba mét nhưng chiều rộng thân thể lại không quá cân xứng.

Đầu đội chiếc mũ ringmaster, bàn tay là những thanh đao sắc bén, miệng lởm chởm răng xuất hiện.

Nó chính là Madfruck – kẻ đã sai khiến vua Gévaudan thử thách bốn người.

Tay nó tỏa ra ánh sáng tím huyền ảo, dần dần con quái thú sống lại nhưng thiếu đi một bên đầu.

Madfruck mở miệng là thanh âm khàn như tiếng gọi của địa ngục phát ra:

-Sao ngươi dám để hắn ta giết?

-Thưa ngài! Dù tôi mới dùng năm phần thực lực, lợi thế nghiêng về phía tôi nhưng giây phút đó đã bị giết là sự thật. Tôi đã không thể phản kháng, không kịp thời khôi phục sức mạnh.

Sinh vật tối cao lẳng lặng một chút, sau nó nói tiếp với tay sai:

-Cử sinh vật dẫn chúng đến chỗ đó.

Con vật cúi đầu kính cẩn, đợi chờ vị thần của nó rời đi mới đứng dậy đi chuẩn bị.

Lục đang đi bỗng dừng lại, nhìn cái máy trên tay cậu thắc mắc:

-Nó báo cách điểm ra 30 mét nữa nhưng tôi thấy mình vẫn còn ở rất sâu bên trong, hay lối ra ở trên đầu.

Thanh âm vô tính chặn ngang nghi vấn của họ:

-Hòn đá đó đang nằm trên tay ta. Các ngươi phải đi theo ta đến chỗ này và nhận lấy sức mạnh.

Lời nói của nó vừa dứt, bốn người lập tức khó chịu ra mặt. Đức Cảnh nóng tính quát tháo:

-Ngươi nghĩ bọn ta bị ngu à? Ai biết đến chỗ đó bọn ta sẽ chết như nào.

Hiro định mở miệng chửi theo, khi thấy hơn trăm con Gévaudan xuất hiện liền mếu máo.

-Tao xin chúng mày đấy.

Hiếu không biết bản thân nên làm gì lúc này, thật sự quá mệt mỏi. Bọn chúng bao vây họ, vì không có ác ý nên cậu và Lục không thể phát hiện.

Âm thanh một lần nữa khuyên nhủ:

-Các ngươi yên tâm. Đây là phần thưởng do sinh vật tối cao trị vì ban cho. Nếu tiếp nhận thực lực các ngươi sẽ tiến bộ rất nhiều. Dù sao các ngươi cũng không có quyền lựa chọn nên ngoan ngoãn theo ta là được.

Cả đám chỉ biết nhìn nhau cười khổ. Cuối cùng họ vẫn chấp thuận, nếu bị lừa thì chỉ còn đường chết, giờ phản kháng cũng chỉ có chết.

Hiếu vừa mệt, vừa đau khắp toàn thân nên giờ không còn sức chiến đấu. Đi đường ngờ vào Hiro và Đức Cảnh dìu.

Bốn người được dẫn đến hồ nước đen kịt, bên trong hồ tỏa ra luồng sức mạnh khiến họ rung động.

Bản năng nói cho họ đây tuyệt đối là thứ tốt. Sinh vật vô tính cho phép họ đi xuống dưới, đồng thời căn dặn khi cơ thể cảm thấy đau nhức liền lên bờ.

Nếu không làm theo, cơ thể sẽ bị nứt vỡ do hấp thụ quá nhiều sức mạnh.

Hiếu cùng ba người đi xuống dưới. Khi vừa tiếp xúc họ ngay lập tức cảm nhận được sự sảng khoái đến từng lỗ chân lông.

Mọi vết thương, mỏi mệt đều bị đánh tan. Bất ngờ hơn khi liên tục có nguồn sức mạnh xâm nhập vào trong cơ thể.

Thứ sức mạnh khiến cho họ say mê, Đẳng Cấp bắt đầu tăng lên từ từ. Ban đầu là cảm giác thoải mái, dần chuyển thành khó chịu đau đớn về sau.

Nhớ đến lời nhắc nhở, bốn người vội vàng lên bờ. Họ cảm thấy hơi thất vọng vì chưa đã “nghiện”.

Đẳng Cấp bốn người lúc này đều vượt mức 100, thành công trở thành Siêu Phàm.

Hiếu cảm nhận sức mạnh cuồn cuộn, sôi trào không ngừng trong cơ thể không tự chủ cười mỉm.

Thật sự quá vi diệu. Cậu nảy ra suy nghĩ tham lam, tiêu cực như mang số nước này theo bên mình chỉ để một mình sử dụng, ở lại đây đến khi hấp thụ hoàn toàn.

Hiếu vội vã lắc đầu, cố gắng đánh bay mọi suy nghĩ khiến nó rút lui và biến mất nhanh chóng khỏi suy nghĩ.

Đây có lẽ là ảnh hưởng trái chiều của việc hấp thụ sức mạnh từ hồ đen.

Cậu nhanh chóng lay tỉnh mọi người, họ cảm thấy hoảng sợ một chút. Ai biết khi hấp thụ nhiều hơn thì nó sẽ ảnh hưởng đến suy nghĩ lớn cơ nào?

Những con Gévaudan tự tách thành đường để họ đi ra ngoài. Hiếu cùng ba người bật hết tốc lực rời khỏi đây.

Một lúc sau họ lại quay trở lại xin nhờ sinh vật vô tính dẫn ra ngoài. Nó đồng ý.

Bốn người rời đi, lần này đã đến lúc quay về. Lần này nắm trong tay sức mạnh, vận mạnh sẽ đi theo ý của họ hay không vẫn là bí ẩn.

Mỗi người đều có mục tiêu của riêng mình. Người cố gắng nhất chưa chắc là người đi đến cuối nhưng kẻ yếu nhất sẽ là kẻ chết đầu tiên.

Họ chất chứa trong tim cảm xúc rộn ràng, háo hức muốn được hít thở không khí trong lành, đồng thời cảm nhận ánh nắng ấm áp.

Bạn đang đọc Vạn Giới Đệ Nhất Chiến Trường sáng tác bởi hieuhoang2k7
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hieuhoang2k7
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.