Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hắn nhất định là có ý đồ

Tiểu thuyết gốc · 2254 chữ

"Uy hệ thống, ngươi có đó không?"

Sáng hôm sau, vừa tỉnh dậy Vương Trạch đã gọi huynh đệ của hắn.

"Alo. Hệ thống, ngươi đâu rồi?"

"Oáp. Sáng sớm ngươi gọi bổn hệ thống làm gì vậy?"

"Ta ngất. Vũ trụ cũng ngủ sao?"

"Sao lại không? Ngươi có biết ta bao nhiêu tuổi rồi không? Người già ngủ được là tiên dược a"

"Mẹ, ngươi mà là người sao? "

"Đó là một trò đùa. Người không biết hài hước sao. Hèn gì đến giờ vẫn là cẩu độc thân"

"Moá, giờ thì ta hoài nghi ngươi có đúng là ý chí của vũ trụ hay không. Chửi người cũng nghệ cả củ"

"Thôi bớt nói nhảm đi. Ngươi muốn hỏi gì, nói đi "

"Ừ, ta có thắc mắc, khi ở thế giới này ta có thể tránh xa khỏi đám người Tô Thần và hậu cung của hắn không?"

"Không thể đâu. Ngươi là nhân vật phản diện. Nếu thiếu ngươi thế giới này sẽ bị hủy diệt mất"

"Nhưng ta trong nguyên tác là nhân vật phản diện nhỏ thôi. Làm sao quan trọng như vậy?"

"Khi ngươi trở thành người kế nhiệm của hỗn độn thì vai trò của ngươi đã lớn lên rồi"

"Vậy sao. Thế thì phiền rồi đây. Mẹ nó, lão tử muốn hưởng thụ cuộc sống giàu sang"

"Yên tâm đi. Ngươi là vô địch mà. Những nhân vật chính không thể làm gì được nguơi đâu. Ngươi cứ ung dung mà chơi đùa đi. Coi như ngươi đang xem kịch đi"

"Những ? Ý ngươi là sao?"

"Hắc hắc. Quên nói cho ngươi. Thế giới này cũng không chỉ có mỗi Tô Thần đâu. Còn có nhiều nhân vật chính khác"

"Moá, đây không phải kịch bản Chiến Thần Trở Về Đô Thị sao?"

"Để tăng thêm sự đặc sắc thì ta đã trộn lẫn nhiều kịch bản tu chân đô thị vào đây, cho nên sẽ có rất nhiều tên nhân vật chính. Hắc hắc"

"Đm. Ngươi tính tăng độ khó cho game sao? Bị lũ đó quấn lấy thì lão tử còn đâu thời gian ăn chơi nữa"

"Uy, đó không phải do ta. Hỗn đỗn muốn như thế cho nó thêm thú vị."

"Mẹ, ngươi mặt dày. Ngươi không phải ý chí của hắn sao?"

----------

Tô Châu.

Đại học Tùng Giang.

Vừa tới trường Đường Hân Di vội vàng đi tìm cô bạn thân của mình là Tạ Đình Đình.

Họ là một đôi bạn thân từ nhỏ, ở đại học Tùng Giang không ai không biết.

Đồng thời họ cũng là hai trong bốn hoa khôi của Tùng Giang. Hai người còn lại là Lâm Khả Duyệt và Tần Tuyết.

Tuy không phải tất cả, nhưng phần lớn học sinh coi Tần Tuyết là người đứng đầu.

Tạ Đình Đình nổi tiếng là người rất thông minh. Đường Hân Di thường hay hỏi ý kiến cô. Vì thế lần này cũng không ngoại lệ.

Đường Hân Di đến lớp tìm Tạ Đình Đình, hai người kéo nhau đến chỗ vắng người, không để ý đến đám đông nam sinh đang kéo đến xem mỹ nữ.

Xác định không có ai xung quanh, Đường Hân Di bèn đem chuyện tình kể cho Tạ Đình Đình nghe.

Tạ Đình Đình nghe xong, đầu tiên là phẫn nộ, sau cũng cảm thấy may mắn thay cho cô bạn của mình.

"Ngươi ngốc quá Hân Di. Nợ tiền sao không nói cho ta. Ngươi biết nhà ta có tiền mà" Tạ Đình Đình nói.

"Đình Đình, dù ngươi với ta là bạn thân. Nhưng đó là 20 vạn. Ta không thể mặt dày như thế được. Ngươi biết ta là người thế nào mà"

"Được rồi. Ta hiểu rõ ngươi. May mà ngươi không có việc gì. Lần sau không được đi đến mấy chỗ đó nữa"

"Ta biết rồi. Nhưng bây giờ không phải lúc nói chuyện này. Quan trọng hơn, ngươi có thể nói cho ta nên làm gì bây giờ không? Về chuyện Vương Trạch, ta không biết nên xử lý thế nào cả"

Tạ Đình Đình ngẫm nghĩ một lúc rồi hỏi:

" Từ hôm qua đến nay Vương Trạch có liên lạc hay tiếp cận ngươi không?"

"Không có" Đường Hân Di lắc đầu trả lời.

"Vậy sao. Thế thì lạ thật."

"Lạ chỗ nào?"

"Vương Trạch tên này là người như thế nào ta biết rõ. Ta nghi ngờ hắn làm thế đối với ngươi là có ý đồ"

"Ý đồ gì cơ?" Đường Hân Di hoảng sợ.

"Hắn có khả năng là đang dùng thủ đoạn để lấy lòng ngươi. Trước ra vẻ khi dễ ngươi, sau lại nói là hắn muốn dạy ngươi một bài học, cuối cùng cho tiền ngươi, an ủi ngươi, mục đích để cho ngươi cảm động mà thích hắn"

"Thực... thực sự như vậy sao?"

"Ta cũng chỉ là suy đoán thôi" Ta Đình Đình lắc đầu.

"Đúng rồi, hành động của hắn lúc cho tiền ngươi như thế nào"?

"Ừm...hắn lấy chăn khoác cho ta, sau đó nói một lèo, rồi lấy tiền đưa cho ta"

"Vậy thì rõ rồi"

"Rõ cái gì?"

"Hắn chắc chắn là cố ý. Khoác chăn cho ngươi ôn nhu như vậy. Tên đó có thể làm ra hành động như vậy sao? Hắn là chơi trò lạt mềm buộc chặt. Hắn không cưỡng bức ngươi mà bày kế hòng chiếm lấy cảm tình của ngươi trước, sau đó mới chiếm đoạt thân thể ngươi"

"Vậy... vậy, Đình Đình ngươi nói ta phải làm sao bây giờ?" Đường Hân Di kinh hãi.

"Không lo. Mấy ngày này ta sẽ cho vệ sĩ nhà ta âm thầm giám sát quanh ngươi. Nếu thấy hắn tiếp cận lập tức báo động."

"Ừm. Vậy thì tốt. Cảm ơn ngươi"

"Nếu ta đoán không sai. Trong mấy ngày tới hắn sẽ gọi điện cho ngươi hoặc đến tìm ngươi mời đi chơi với hắn."

"Vậy... vậy ta từ chối hắn sao?"

"Vậy không được. Hắn đã đưa tiền cho ngươi. Bây giờ phải nhanh chóng tìm cách trả tiền cho hắn mới có thể từ chối được. Nếu không với tính cách của tên đó, sợ rằng hắn sẽ làm to chuyện lên thì rất rắc rối."

"Đình Đình, ngươi có cách nào không. Hôm nay ta đem tiền định trả hắn nhưng hắn không đến lớp. Ta lại không biết cách nào liên lạc với hắn."

"Ngươi đã hỏi mấy người trong lớp chưa?"

"Ta chưa dám hỏi. Sợ mọi người nghi ngờ"

"Không có gì. Lấy đại một lý do là được. Đi thôi. Ta đi cùng ngươi."

-------

Đỗ Tiểu Hồng là lớp trưởng lớp 2 khoá 126 ban Văn học đại học Tùng Giang.

Đỗ Tiểu Hồng rất xinh và nổi tiếng với đám nam sinh, trong lớp chỉ xếp sau Đường Hân Di.

Bây giờ vẫn chưa tới giờ học, nên Đỗ Tiểu Hồng đang ngồi ở chỗ của mình ôn bài cũ.

"Chào buổi sáng lớp trưởng, ngươi thật là gương mẫu a"

Giọng nói của một nam sinh vang lên.

Đỗ Tiểu Hồng ngước mặt lên, thấy khuôn mặt tươi cười của một nam sinh.

"Dương Phàm đồng học, chào buổi sáng"

Nàng mỉm cười chào lại.

Là một lớp trưởng, nàng luôn phải tỏ ra lễ phép.

Kỳ thực nàng không có ấn tượng gì với nam sinh cùng lớp tên Dương Phàm này.

Hắn mới từ lớp khác chuyển sang lớp này được một tháng. Khuôn mặt thường thường đâu đâu cũng có, nhưng lại hay cười duyên. Trong mắt nàng thì thấy nụ cười của hắn chẳng hấp dẫn chút nào. Đặc biệt hắn thỉnh thoảng lại chủ động chào hỏi và bắt chuyện với nàng. Dù vậy nàng cũng không để tâm.

Thấy Dương Phàm vẫn nhìn mình mà chưa rời đi, Đỗ Tiểu Hồng hơi khó chịu hỏi:

"Còn có chuyện gì sao, Dương Phàm đồng học?"

"À. Không có gì. Mình chỉ đang nghĩ vãi thứ thôi. Mình về chỗ đây" Dương Phàm nhún vai đáp, rồi đi về chỗ của mình.

Tiểu Hồng, hãy đợi anh, sớm thôi anh sẽ làm cho em yêu anh. Lần này anh chắc chắn có thể mang đến hạnh phúc cho em, khiến em trở thành cô gái đứng trên đỉnh cao của thế giới này.

Dương Phàm thầm nói trong lòng.

Không có ai biết, hắn là Dương Phàm, nhưng cũng không phải Dương Phàm của lúc trước.

Dương Phàm vốn yêu đơn phương Đỗ Tiểu Hồng suốt bốn năm đại học, nhưng phần vì khác lớp, phần vì ngại gia cảnh nghèo khó nên chỉ dám nhìn từ xa mà không dám thổ lộ.

Ngày tốt nghiệp, hắn đứng trong một góc khuất ngậm ngùi ngắm nhìn nàng mà đau lòng.

Khuya hôm đó, trên đường trở về nhà, mải mê suy nghĩ, hắn bị xe hơi tông phải.

Tên tài xế kia là Chu Cường, một tên côn đồ ăn chơi trong trường. Hắn lái xe tông phải người rồi cứ thế bỏ đi, bởi vì hắn có người cậu ruột là phó cục trưởng cảnh sát thành phố, nên không lo bị ngồi tù.

Dương Phàm rất hận Chu Cường.

Nếu hắn không bỏ đi mà gọi xe cấp cứu, Dương Phàm đã không chết.

Hơn nữa tên Chu Cường và đám bạn xấu của hắn hay quấy rối các nữ sinh xinh đẹp trong trường, trong đó có Đỗ Tiểu Hồng.

Mỗi lần nhìn thấy cảnh ấy, hắn vừa hận vừa ghen, rất muốn xông lên giải vây cho Đỗ Tiểu Hồng, nhưng hắn chỉ là một tên vừa yếu vừa nghèo, nào dám xông lên. Thực ra hắn biết mình rất hèn nhát.

Nhưng bây giờ thì khác rồi. Hắn rất hối hận vì năm đó đã hèn nhát như vậy, bây giờ có cơ hội làm lại, hắn sẽ không hèn nhát nữa.

Đúng vậy. Hắn có cơ hội làm lại.

Dương Phàm đã trọng sinh trở lại! Hơn nữa còn không giống lúc trước. Bởi vì lúc này trong đầu hắn có kinh nghiệm tu chân.

Nguyên bản Dương Phàm chính là trong cái rủi có cái may.

Hắn sau khi bị Chu Cường tông chết đã xuyên không đến thế giới tu chân Thiên Lan đại lục.

Hắn ở đó may mắn đoạt được bí kíp thượng thừa, qua hơn 1000 năm từ phàm nhân tu đến Nguyên Anh đỉnh phong. Đúng lúc đang trùng kích Hoá Thần, lôi kiếp vừa đến thì tâm ma lại xuất hiện, mà tâm ma của hắn chính là Đỗ Tiểu Hồng.

Những tưởng sẽ hồn phi phách tán, ai ngờ lại được trọng sinh trở về thời năm nhất sinh viên.

Tuy rằng tu vi đã mất hết, nhưng với các bí kíp và kinh nghiệm tu chân của mình, Dương Phàm thề rằng sẽ thay đổi tất cả.

Ta, đại tu sĩ Nguyên Anh kỳ Dương Phàm, lần này, ta sẽ từng bước đi lên đỉnh cao của thế giới này. Ta thề với em Tiểu Hồng, lần này ta sẽ không hèn nhát nữa, ta sẽ mang đến hạnh phúc cho em! Còn có mày, Chu Cường, rất nhanh thôi mày sẽ biết chữ chết viết như thế nào.

"Thằng ôn con, đi theo bọn ông nói chuyện một chút"

Đúng lúc Dương Phàm đang thề thốt thì chợt nghe có tiếng nói vang lên bên tai hắn.

Hắn ngẩng đầu lên, nhìn thấy trước mặt là mấy tên nam sinh cao to.

"Chúng mày là ai?" Dương Phàm hỏi nhạt. Mấy tên này vừa nhìn đã biết là đến gây sự. Nhưng hắn bây giờ không để vào mắt, đối với hắn chỉ là mấy con kiến hôi mà thôi.

"Cứ đi theo bọn ông rồi biết" Tên đứng phía trước trả lời.

"Được thôi" Dương Phàm hờ hững đáp.

Hai tay đút túi quần, hắn đi theo mấy tên to cao ra khỏi lớp. Lúc đi ngang qua Đỗ Tiểu Hồng còn lén nhìn trộm nàng một cái, nhưng nàng vẫn đang chăm chú xem sách.

"Ây, Hồng Hồng, có mấy tên vừa vào lớp mình, hình như là bọn Hồ Bưu bên ban thể dục."

Tiểu Mỹ, cô bạn bàn trên quay xuống khẽ nói với Đỗ Tiểu Hồng.

"Hồ Bưu? Vậy à, mình không để ý" Tiểu Hồng nói.

"Tên đó vẫn luôn bám riết lấy bạn, bạn không quan tâm à"

"Kệ hắn đi. Hắn làm gì không liên quan đến mình"

"Vừa nãy bọn hắn đi vào gọi một bạn nam trong lớp mình đi ra ngoài"

"Ừm"

Thấy Đỗ Tiểu Hồng không quan tâm, Tiểu Mỹ cũng hết hứng thú gợi chuyện. Đang không biết nói gì thì thấy Đường Hân Di đi vào lớp, theo sau là Tạ Đình Đình. Hai người cùng tiến về phía các nàng đi tới. Một đám đông nam sinh lập tức túm tụm ngoài cửa lớp.

"Hì hì, chào hai đại mỹ nữ"

"Hân Di, Đình Đình, các ngươi tới rồi à"

Tiểu Mỹ cùng Tiểu Hồng cười nói. Dù Tạ Đình Đình học lớp khác nhưng nàng thường xuyên đến lớp này tụ họp cùng Đường Hân Di, nên cũng không ai lạ lẫm gì.

"Các ngươi khỏe chứ, đến lớp sớm thế"

Đường Hân Di và Tạ Đình Đình cười nói.

"Đúng rồi, Tiểu Hồng, ta có chuyện muốn hỏi ngươi."

Tạ Đình Đình nói.

Bạn đang đọc Vô địch phản phái phú nhị đại sáng tác bởi daonamm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi daonamm
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 65

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.