Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kỳ quái

Phiên bản Dịch · 942 chữ

“Họ và tên?”

“Phương Vũ.”

“Tuổi?”

“Hai mươi mốt.”

“Vì sao lại tới đây?”

“Đánh nhau với người khác.”

“Vì sao lại đánh nhau?”

“Hắn cướp vị trí của ta!”

Phương Vũ nổi giận.

Ba hôm trước, hắn tìm phe vé đặt chỗ, muốn tranh mua mũ trò chơi Cầu Ma, trò chơi vượt thời đại do tập đoàn Lam Hải vừa phát hành trước.

Hôm nay vừa mở bán, phe vé cũng đã chiếm được vị trí rồi, kết quả lại nói là không còn! Vị trí đó đã bị người ta mua bằng giá cao hơn rồi!

Ai mà nhịn được?

“Chỉ vì một cái mũ trò chơi rách nát, có cần phải làm vậy không?”

“Cần thiết! Rất cần thiết! Ta kiếm cơm bằng việc chơi trò chơi, không mua được mũ trò chơi ta đi uống gió Tây Bắc à?”

“Chú ý lời nói của ngươi!”

Tinh Ca gõ bàn.

“Trên phương diện chủ quan, ngươi là người ra tay trước. Trên phương diện khách quan, cũng là ngươi ra tay trước. Nhưng bên kia đã tha thứ cho ngươi…”

“Tha thứ cho ta á?” Phương Vũ vỗ bàn đứng dậy.

“Ngươi đừng kích động, ngoài tha thứ cho ngươi, hắn còn đồng ý bồi thường cho ngươi một cái mũ trò chơi Cầu Ma nữa.”

Phương Vũ ngồi lại ghế.

“Thật, thật không vậy? Mũ trò chơi này rất đắt đó.”

Tinh Ca: ???

Ta vẫn thích dáng vẻ cương quyết bướng bỉnh vừa rồi của ngươi hơn, ngươi có thể khôi phục lại không?

“Giờ thì sao, có hoà giải không?”

“Nếu hắn đã tặng mũ trò chơi cho ta… Vậy thì ta sẽ tha thứ cho hắn, hắn cũng tha thứ cho ta, chúng ta tha thứ cho nhau.”

“Vậy được rồi, ngươi ký tên rồi đi ra ngoài đi.”

Vừa bước ra khỏi cánh cửa cục Cảnh Sát, trong tay Phương Vũ đã ôm một hộp vuông, bên trong là mũ trò chơi trị giá mười nghìn tệ.

Phải biết rằng hắn thuê phe vé giành vị trí cũng chỉ bỏ ra một nghìn tệ thôi đó.

Lần này bớt được không ít tiền.

Phương Vũ ngâm nga một bài hát rồi lái xe đạp điện rời đi.

Sau khi Phương Vũ đi không bao lâu, một thanh niên đeo giày da đi ra từ trong cục Cảnh Sát.

Thanh niên này đi tới nơi hẻo lánh rồi mới lấy một tấm da dê từ trong túi ra.

Từng dòng chữ màu đen hiện lên trên giấy da dê.

‘Ta đã thành công mua được mũ trò chơi mang theo gói quà may mắn.’

‘Đây là bước đầu tiên để ta có thể tự vệ, cũng là bước cực kỳ quan trọng sau khi trò chơi tới thế giới hiện thực, thế giới hiện thực trở thành tận thế!’

‘Ta nhất định phải nhanh chóng tiến vào trò chơi, không tiếc bất cứ giá nào tăng thực lực của nhân vật trong trò chơi lên.’

‘Tận thế đang tới gần!’

‘Không còn nhiều thời gian nữa đâu!’

“Phù…”

Thanh niên mặc vest thở dài một tiếng.

Hắn đã nghiệm chứng thử tấm da dê này là thật hay là giả, và đưa ra kết luận là có thể tin tưởng được.

“Trò chơi tới thế giới thực, tận thế… Trật tự sụp đổ, vị vua mới xuất hiện. Vậy thì… Vì sao ta không thể trở thành vị vua đó chứ?”

Hắn mở cửa xe rồi ngồi vào trong xe, liên lạc với bên môi giới chuẩn bị buôn bán bất động sản.

Tiền tệ, sắp không còn đáng một đồng.

Trò chơi, mới là chiến trường chính trong tương lai!

Nhưng hắn không hề phát hiện ra tấm da dê trong túi đang lặng lẽ hiện lên từng dòng chữ màu máu.

‘Đúng, tranh thủ thời gian tiến vào trò chơi đi.’

‘Trong chớp mắt khi tiến vào trò chơi, thân thể của ngươi sẽ thuộc về ta!’

‘Ha ha ha ha… Ha ha ha ha ha ha!!’

“Tiểu Vũ, sao hôm nay ngươi mua nhiều đồ ăn vậy?”

“Ôi Tiểu Vũ, ngươi kiếm được nhiều tiền lắm à? Lại còn mua hải sản nữa chứ!”

Khi quay về tiểu khu, hắn gặp hai ông cụ.

Phương Vũ cầm mấy cái túi to cười hì hì lắc ngón tay.

“No~ No~ No! Ông Chu, ông Vương, ta chuẩn bị mở hình thức bế quan!”

“À, lại bắt đầu chơi trò chơi à? Không phải lần trước thua lỗ hết mấy chục nghìn tệ phải tới công trường con trai ta làm việc mới bổ sung vào lỗ thủng được à?

“Ấy! Ngươi đừng phỉ báng ta! Lúc đó ta không có kinh nghiệm, không biết chọn trò chơi. Lần này thì khác, trò chơi lần này chắc chắn sẽ hot, tuyệt đối có thể kiếm được tiền! Chờ ta kiếm được nhiều tiền sẽ mời mọi người ăn tiệc.”

“Ha ha ha ha, được được được.”

Hai ông cụ cũng không quan tâm.

Phương Vũ đã ở đây được ba năm, từ đại học đến khi tốt nghiệp nên mọi người đều hiểu rõ.

Đúng là hắn có hùng tâm tráng chí nhưng thật sự không nhìn thấy có bao nhiêu bản lĩnh.

“Đúng rồi, Tiểu Cẩn gọi ngươi thu tiền nhà đó…”

Ông Chu còn chưa nói xong thì Phương Vũ đã chạy vào như một làn khói, không biết có nghe thấy lời nói của ông không.

Ông Chu lắc đầu, cũng không quá quan tâm đến điều này.

Nhưng nét mặt của ông chợt trở nên sững sờ.

Bạn đang đọc Vô Địch Từ Khi Ta Bắt Đầu Nhìn Thấy Thanh Máu Của BOSS (Dịch) của Ngã Dã Ngận Tuyệt Vọng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi EditorUU
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 103

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.