Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1587 chữ

Hoàng hậu trợn tròn hai mắt ngạc nhiên.

" Ngài nói rằng cha ta bị bệnh nặng? Chuyện này xảy ra khi nào? Vì sao không ai cho bổn cung biết? ”

Nương nàng không trả lời, vừa lau nước mắt vừa nói: "Cũng không biết là vận xui gì, năm ngoái thái tử xảy ra chuyện ngoài ý muốn, lão gia m bị đả kích rất lớn, thời gian đó cũng không được nghỉ ngơi tốt, không ngừng thương nghị đối sách. Đến đêm giao thừa, bọn họ buộc lão gia từ quan. Người đã từ quan nhưng còn không buông tha cho hắn, còn trình lên một tấu chương chó má cáo trạng chúng ta. Bởi vì tấu chương kia, rất nhiều người của chúng ta bị chịu hình phạt, bọn họ không trách tiểu nhân, lại đi trách chi chính không bảo vệ được người khác. Trong phủ bất an, trên triều đình lại có người bức bách, một tháng gần đây lão gia không có một đêm ngủ an ổn, nằm xuống không bao lâu đã tỉnh, tỉnh lại thì đi thư phòng làm việc. Ngủ không ngon, ăn cũng không tốt, mỗi ngày còn có bao nhiêu người tới cửa tìm hắn, bảo hắn quyết định, gần đây hắn thường xuyên choáng váng, ta nói nên mời đại phu mà hắn còn không cho phép, sợ người khác biết hắn không khoẻ. Hiện tại thái y nói muốn sống thì không thể bận tâm nhiều, muốn còn làm việc thì mạng sống sẽ không dài, nhưng phải làm sao bây giờ? ”

Trên mặt hoàng hậu một chút biểu tình cũng không có, chỉ có ngoe ngác.

Một lúc lâu sau tôi nghe cô ấy nói, "Làm thế nào? Nghe thái y, nếu không còn có thể làm sao bây giờ? ”

"Nếu lão gia mặc kệ mọi chuyện, ca ca con làm sao bây giờ?"

"Sớm muộn gì hắn cũng phải làm chủ, hắn nhất định phải tự đứng lên." Hoàng hậu hiện tại rất sợ cha nàng không còn, cha nàng mà mất thì cả nhà phải thủ hiếu. Hoàng hậu là người trong hoàng tộc, nàng không cần, nhưng cũng chưa từng nghe cha ruột vừa mất con gái còn tiếp tục thị tẩm.

Hoàng hậu nhiều lần dặn dò, nói cha nàng nếu không quản được, sau này có người đến cửa cũng đừng để ý tới hắn, để ca ca đi gặp. Mặc kệ nói như thế nào, tuyệt đối không thể truyền ra tin dữ nữa. Nương nàng đồng ý, trở về còn thương lượng với nhi tử, con trai ở bên cạnh phụ thân chịu nhiều giáo huấn, ai mà không muốn tự mình làm chủ? Cứ như vậy, quốc trượng bị buộc phải thanh nhàn, nhi tử của hắn trở thành trụ cột mới trong phủ, thế nhưng trụ cột này vẫn còn hoei non nớt một chút, căn bản đấu không lại hoàng đế.

Văn võ cả triều đều nhìn ra hậu tộc sớm muộn gì cũng xong đời, Kim Hoàn còn chưa biết, lúc nàng được phái đến Vệ gia quốc trượng còn chưa ngã bệnh.

Kim Hoàn cắn răng thích ứng với cuộc sống của Vệ gia, vì có thể lưu lại, vì xoay người, mỗi ngày nàng đều giặt giặt giũ giũ, rửa rửa cọ cọ.

Cuộc sống mà, sẽ luôn có chuyện ngoài ý muốn như vậy, lúc Kim Hoàn mới tới thiếu chút nữa sụp đổ, nhìn cả nhà này cảm thấy ai cũng đáng ghét, đến Vệ gia giống như rơi vào động ma quỷ vậy. Bị Ngô bà tử giáo huấn nhiều, nàng chậm rãi nhing ra, lão thái thái này chính là một bà tử nông thôn có tầm mắt thấp đến đáng sợ, bà dĩ nhiên không phải cố ý giày vò người khác, mà là thật sự cho rằng nha hoàn nên làm những việc này.

Kim Hoàn vốn còn trông cậy vào Vệ Hàn Lâm cứu nàng, nàng thầm nghĩ quan Hàn Lâm làm việc trước ngự tiền nên hiểu được nô tài cũng chia làm vài đẳng cấp.

Nghĩ như vậy, nàng cũng lấy lui làm tiến, tìm cơ hội nói voeis Vệ Thành trước kia mình không làm những việc này, là nha hoàn thiếp thân, hầu hạ thay quần áo xếp chăn trang điểm chải đầu, nói những công việc lão thái thái an bài trước kia nàng chưa từng làm, làm không tốt thì lão gia đừng trách tội, lại nói nàng sẽ không lười biếng, sẽ học tập thật tốt.

Nếu hoàng đế ở đây, hắn sẽ vạch mặt tại chỗ.

Lẽ ra nha hoàn là do thái thái quản, lời này nên nói với thái thái, vô duyên vô cớ tìm lão gia làm gì, còn không phải là muốn cho lão gia biết ngươi đáng thương ngươi ủy khuất, để hắn làm chủ cho ngươi một lần nữa đổi việc?

Kim Hoàn nói xong, điềm đạm đáng thương nhìn Vệ Thành.

Vệ Thành trước sau như một, không nhanh không chậm, ngữ khí luôn rất ôn hòa, lúc này cũng vậy, chàng suy nghĩ một chút nói: "Mấy ngày trước ta đã nói với Quý đại nhân, không dám chà đạp nha hoàn trong phủ của hắn, mời hắn mang người trở về. Quý đại nhân không chịu, nói làm nha hoàn nên nghe lời chủ tử, chuyện chủ tử phân phó, có khó khăn hơn nữa cũng phải làm thỏa đáng, còn nói nô tài không nghe lời nếu đưa về hắn cũng sẽ không lưu lại. ”

Kim Hoàn nghe mà không nhịn được rùng mình một cái.

Vệ Thành còn cười cười: "Nhà ta sức mỏng, không thể nuôi phế nhân, ngươi nếu không thích ứng được ta còn phải lo lắng một chút, nhưng nếu nguyện ý thì rất tốt. ”

Chính đoạn đối thoại ngắn gọn này khiến Kim Hoàn hoàn toàn chết lòng, nàng không thể quay về được, mà nhà này cũng không có một người bình thường, thảm trạng của nàng không thể khơi dậy lòng đồng tình của bất kỳ người nào. Nàng cho dù không xinh đẹp, ít nhất tính tình nhu thuận, dáng người cũng tốt, người còn trẻ. Nhà này phu nhân đã hơn hai mươi tuổi, sinh hai đứa con trai, sao có thể so sánh với hoàng hoa khuê nữ chưa phá thân như nàng? Nhưng lão gia nhà này có mắt như mù, ngoại trừ thái thái thì không nhìn ai vào mắt nữa.

Không về được cũng không đổi được, không thể làm thiếp thất quan gia, chỉ có thể tiếp tục làm công việc tốn sức lực.

Tính ra thời gian nàng ở Vệ gia không dài, mà cảm giác cánh tay thô, da mặt cũng thô, đâu còn non nớt mềm mại như lúc trước?

Mỗi ngày nàng ta đều làm việc nặng, làm xong nằm xuống ngủ lại nghĩ đến quá khứ. Lúc trước ăn ngon mặc đẹp không mệt mỏi, trong lòng còn cảm thấy không đủ, không muốn làm nô tài muốn làm chủ tử. Hiện tại trong lòng nàng tràn đầy hâm mộ Ngân Hoàn bị trả vệ, hận không thể đổi vị trí cho Ngân Hoàn.

Lúc trong lòng nàng ngại khổ ghét mệt, Thúy cô còn tới đây một chuyến.

Sau khi mất việc giặt quần áo cho Vệ gia, bao gồm cả việc giặt tã, trong nhà nàng lại khó khăn. Không m dễ để tìm một công việc tương tự. Giặt tã là công việc dễ dàng, xong phơi lên là có thể lấy tiền rời đi, lão thái thái còn cho không ít, lại không giống người khác thích thể hiện uy phong.

Công việc tốt như vậy hết lần này tới lần khác hin người ta cướp đi, Thúy Cô ở trong lòng mắng Kim Hoàn không biết bao nhiêu lần. Nàng đặc biệt tới đây là muốn xem người mới làm việc như thế nào, lại đây nhìn, liền nhịn không được: "Nhìn nàng như vậy sao có thể làm được việc, lão thái thái ngài vẫn là mời ta đi, ta so với nàng nhanh nhẹn hơn nhiều, còn làm sạch sẽ hơn. ”

Ngô bà tử đưa tay kéo cô Thúy sang bên cạnh nói: "Ngươi tưởng ta muốn nhận nàng à? Đây là người trên quan trường đưa cho lão tam, người ta là quan lớn, lúc đưa nàng tới còn nói lời dễ nghe, ta không thể không nhận.”

"Vậy có phải là ta không thể trở lại làm việc nữa không? Ngài không thuê ta nữa à? ”

" Ngươi cũng đừng nóng vội, cứ nhìn xem, một ngày nào đó nàng chọc ta tức giận, ta bán phắt người đi, đến lúc đó còn phải nhờ ngươi đến làm."

Lời này nghe còn thoải mái, Thúy cô cười một chút, đi ra ngoài.

Ngô bà tử tuy rằng kéo người sang bên cạnh nói, nhưng tiếng của bà to, Kim Hoàn nghe xong, tay run lên thiếu chút nữa làm rơi chậu quần áo. Cả ngày nay trong lòng nàng chỉ nghĩ một chuyện, trên đời này sao có thể có người xấu như vậy?

Thật trùng hợp, Ngô bà tử cũng đang thắc mắc, nha hoàn này bộ dạng thì đoan đoan chính chính, lại không có hảo tâm, rõ ràng là chà đạp một bộ dáng người tốt.

Bạn đang đọc Vượng phu mệnh - Nam Đảo Anh Đào của Nam Đảo Anh Đào (Anh Đào Đảo Nam)
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HD447
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 83

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.