Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người giấy ghé thăm

Phiên bản Dịch · 1471 chữ

Ban đầu tiếng gõ cửa chỉ là vài tiếng cốc cốc, sau đó càng lúc càng gấp gáp, càng lúc càng nhanh, gõ đến mức đau cả màng nhĩ. Tôi e rằng còn không ra nữa thì chắc hỏng cả cửa mất.

Từ Mộng không dám nhúc nhích, chị ấy cứ ôm chặt lấy tôi, ánh mắt nhìn về phía cửa ngập tràn sợ hãi, xem ra chị ấy bị người giấy dọa cho mất vía rồi.

Ông đây không tin một người thật vẫn có thể bị người giấy dọa sợ.

Tôi đứng dậy, Từ Mộng cũng đứng dậy theo nhưng chị ấy nấp sau lưng tôi, níu chặt lấy góc áo tôi.

Khi tôi đi đến chỗ mắt mèo, đột nhiên tiếng gõ cửa dừng lại.

Tôi nuốt nước bọt, cảm giác bầu không khí có phần kỳ lạ, nhưng tôi vẫn nhìn ra ngoài qua mắt mèo.

Không biết vì sao, đèn ngoài hành lang không sáng, bên ngoài mắt mèo là một khoảng tối om.

Không biết là vì không có ai hay là vì hành lang quá tối nên không nhìn thấy, nói chung là tôi không nhìn thấy người đàn ông mặc âu phục mà Từ Mộng nói.

Nhưng khi tôi đang định rụt người lại thì đột nhiên bên ngoài chỗ mắt mèo có một cái đèn lồng, trên cái đèn lồng đó trùm một lớp da.

Lớp da đó rất thật, trông có phần quen quen.

Chờ chút, đó hình như là... da người! Là đèn lồng da người!

"Háo Tử, sao mặt cậu trắng bệch ra thế, cậu nhìn thấy gì rồi?" Từ Mộng thấy tôi tái mặt, tuy rất sợ nhưng lại bắt đầu tò mò.

Tôi không dám nói tôi nhìn thấy một cái đèn lồng da người, càng không dám để chị ấy xem.

Người cầm đèn lồng là một bà cụ già, bà ta có mái tóc bạc trắng, da như vỏ cây, trên trán toàn là gân xanh. Dưới ánh đèn lồng xanh lục âm u, khuôn mặt già cỗi của bà ta trông rất đáng sợ.

"Bà là Quỷ bà?" Tôi hỏi qua cánh cửa.

"Quỷ bà là ai?" Từ Mộng hỏi.

Từ Mộng vẫn chưa biết ai là Quỷ bà, tối đó chị ấy về rồi, Quỷ bà mới đến.

"Quỷ bà chính là cao nhân hại chị có con với người chết." Tôi nói.

Tôi nên nói chuyện này với Từ Mộng, bởi vì chị ấy có quyền biết được sự thật, không thể bị lợi dụng rồi mà vẫn không hay biết gì được, như thế thì quá thiếu công bằng với chị ấy.

Lúc này bà cụ ngoài cửa chầm chậm mở miệng, bà ta nói từng chữ một: "Chủ nhân sai ta đến chơi với các người, trò chơi bắt đầu rồi! Ha ha ha..."

Bà cụ cười một cách quỷ dị, cái miệng không có răng đen ngòm, trông rất kỳ lạ.

Chủ nhân? Như vậy là bà ta không phải Quỷ bà? Chẳng lẽ bà ta cũng là người giấy? Còn nữa, trò chơi mà bà ta nói là cái gì?

Đúng lúc này, bà già này đột nhiên làm ra một việc vô cùng đáng sợ, bà ta bỗng đưa tay lên mắt rồi móc thật mạnh.

Bà ta móc tròng mắt của mình ra, máu bắn cả lên cửa.

"Ha ha ha..."

Bà già cười lạnh lùng, sau đó nhét con mắt vào mắt mèo, sau đó mắt mèo không nhìn thấy được gì bên ngoài nữa, chỉ có một tròng mắt đáng sợ vẫn đang rỏ máu.

"Sao thế?" Từ Mộng thấy tôi rời ra khỏi chỗ mắt mèo bèn vội hỏi.

Tôi trả lời, mắt mèo bị một bà già móc tròng mắt ra lấp mất rồi, giờ không nhìn thấy gì nữa.

"Bà già?" Từ Mộng thắc mắc, không phải là người đàn ông mặc âu phục sao?

Chị ấy cũng ngó vào mắt mèo, nhưng sau đó lại hét lên thất thanh, tròng mắt đó khiến chị ấy sợ đến mức suýt đứt hơi.

Đúng lúc này, bỗng nhiên bên ngoài có thêm rất nhiều tiếng chân giẫm điên cuồng bên ngoài cửa, ước chừng phải có mười mấy người, nhưng mắt mèo bị chặn lại rồi, tôi cũng không biết bên ngoài như thế nào, vì sao lại có nhiều người như vậy, thế là lại càng không dám mở cửa ra ngoài xem.

Khoảng năm phút sau tiếng bước chân mới dừng lại, sau đó là một tràng tiếng cười lạnh lẽo nghe như một người đang cười, nhưng tiếng cười lại rất nhiều, pha lẫn như có rất nhiều người.

Quá quỷ dị, chúng tôi không dám lại gần cửa, Từ Mộng cứ kéo áo tôi mãi không buông, sắc mặt hai người chúng tôi đều vô cùng sợ hãi.

Đúng lúc này thì đèn bỗng tắt ngấm sau một tiếng "bụp". Từ Mộng hoảng hốt hét ầm lên, tôi bảo chị ấy đừng sợ, tìm công tắc trước đã.

Nhưng khi chúng tôi cùng đi bật công tắc, cái đèn không có phản ứng gì cả, chẳng lẽ là nhảy aptomat rồi.

Tôi hỏi aptomat ở đâu, nhưng chị ấy không trả lời tôi mà giơ tay chỉ ra ngoài ban công.

Tôi nhìn theo hướng ngón tay chị ấy, phát hiện có một người đang đứng trước cửa sổ sát sàn dẫn ra ban công. Tôi không nhìn rõ mặt vì đèn tắt rồi, cả căn phòng đều tối om, ban công bên ngoài cũng thế, tôi chỉ nhìn thấy hắn mặc âu phục, tay cầm một con dao cắt dưa hấu rất dài.

Người đàn ông mặc âu phục! Hắn đến rồi! Nhưng đây là tầng mười lăm, làm thế nào mà hắn lên ban công được?

"Hắn... hắn bay lên đấy, chị... chị nãy có nhìn thấy rồi." Từ Mộng sợ đến mức lắp bắp.

Bay lên? Tầng mười lăm? Mẹ kiếp, thứ này đúng là người giấy, không thì làm sao có thể bay lên được!

Cửa sổ không khóa, soạt một tiếng, gã đàn ông mặc âu phục chầm chậm đẩy cửa ra.

"Đường Hạo, làm... làm sao bây giờ, hắn đến rồi!" Từ Mộng run cầm cập vì sợ.

"Còn có thể làm thế nào được nữa, không cần biết hắn là người thật hay người giấy, cứ liều thôi." Tôi vơ lấy con dao trong giỏ trái cây trên bàn, nhưng con dao này ngắn hơn dao của hắn ta một chút.

"Nói đi, mi sinh đứa bé ra hay là không sinh?" Người đàn ông mặc âu phục đi vào, đi từng bước đến gần chúng tôi.

Giọng hắn rất cứng nhắc như được ghi âm từ trước.

Từ Mộng không dám trả lời, cứ nấp ở sau lưng tôi. Người đàn ông mặc âu phục kia lại nói: "Không trả lời, cũng chết!"

"Mẹ kiếp, cứ không sinh đấy, cút!"

Tôi nổi cáu, đâm thẳng con dao vào hắn ta. Hắn ta không tránh, con dao cắm thẳng vào tim hắn ta, tôi chỉ nghe thấy một tiếng soạt như đâm vào giấy.

Người đàn ông mặc âu phục không bị làm sao cả, dường như dao không làm hại được hắn.

"Đến ta rồi!" Người đàn ông chầm chậm nói, sau đó giơ dao lên chém thẳng về phía đầu tôi.

May là tôi nhanh, tránh được, tôi không phải người giấy, ăn một nhát chém thì thấy máu ngay.

Nhưng hắn thì không dừng lại, đuổi theo tôi mà đâm. Tôi muốn rút con dao trên ngực hắn, nhưng hắn không cho tôi cơ hội, đạp thẳng về phía bụng dưới của tôi.

Sức mạnh của hắn ta không phải sức của con người, tôi bị đạp bay ra xa mấy mét, va đổ cả bàn trà lẫn sofa.

Tôi đau đến mức hét ầm lên, còn hộc ra mấy búng máu, lăn lộn mấy vòng trên sàn vẫn không dịu lại được.

Người đàn ông kia vẫn không dừng lại, tiếp tục cầm con dao đâm xuống người tôi. Tôi hét to một câu ta liều với mi rồi lao lên ôm lấy hắn, sau đó đè xuống đất đánh.

Hắn ta làm rơi con dao rồi, tôi vẫn không đánh lại được hắn. Hắn rất khỏe, nhưng tôi không có ý định gồng mình lên đánh nhau, tôi lấy bật lửa ra.

Không phải người giấy à? Ta không tin mi không sợ lửa.

Người đàn ông mặc âu phục thấy lửa, quả nhiên hắn hoảng lên, vội vàng đẩy tôi ra, nhưng tôi đã vứt bật lửa về phía hắn rồi.

Giấy rất dễ cháy, chỉ nghe thấy một tiếng "phừng", hắn ta bắt lửa, còn chưa kịp la hét đã bị cháy thành tro.

Bạn đang đọc Xăm Quỷ của Giang Nam Đạo Trưởng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NhaCoNamConMeo
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.