Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nghĩ đến Trang Liễm, trong lòng Giang Dư không nhịn được dao động

Phiên bản Dịch · 1816 chữ

“Trùng hợp như vậy?” Tần Thịnh cau mày:“Cậu ta có biết ông không?”

“…Chắc là không đâu.” Giang Dư cũng có chút không xác định được Trang Liễm có nhặt được phù hiệu của mình hay không, mơ hồ đáp:“Nhưng cậu ấy nhận ra tôi là người đã đưa dù lần trước.”

“Vậy mà kêu không biết cái quỷ gì?” Tần Thịnh nói xong, liền trừng mắt với Giang Dư một cái.

Giang Dư vừa liếc mắt qua liền đụng trúng cái trừng của Tần Thịnh, tay hơi run lên, xiên thịt nướng cậu vừa mới định cho vào miệng cũng rớt xuống.

Giây tiếp theo quả nhiên Tần Thịnh bắt đầu nã pháo:”Lần trước tôi bảo ông với Đới Tử Minh cách cậu ta ra xa một chút, kết quả thì sao, cậu không những không làm theo, còn khen ngược lại cậu ta, thậm chí nguyện làm trâu làm ngựa cũng muốn tôi giúp cậu ta. Rốt cuộc ông với thằng đó có quan hệ như thế nào hả? Hay là thằng đó đe dọa gì ông hả?”

Giang Dư rụt rụt đầu, nhỏ giọng bức xúc với Đới Tử Minh:“Ông xem Tần ca bây giờ có giống cái máy nã đậu không? Chậc chậc chậc chậc chậc.”

Đới Tử Minh liếc mắt nhìn Tần Thịnh một cái, gật đầu đồng ý:”Giống!”

Tần Thịnh cả giận nói:”Giang Dư, ông đây không điếc.”

Giang Dư cười hì hì cọ đầu qua:“Là Tiểu Ngư, Tiểu Ngư sai rồi.”

Tần Thịnh vươn một ngón tay dùng sức chọc mạnh vào trán cậu, lạnh giọng nói:“Ông tránh ra, không thấy ngột hả?”

Giang Dư bị chọc đến ngửa đầu ra sau, cười hì hì ôm trán.

Đới Tử Minh cũng cười, còn quay qua nói chuyện với Tiết Nhiên và Lâm Ngang:“Chiêu làm nũng này của Tiểu Ngư không có tác dụng với Tần ca nữa rồi, anh em tốt, chúng ta cũng nên giúp Cá tí đi.”

Cao trung Sùng Anh nghiêm khắc cấm học sinh uống rượu, Tiết Nhiên và Lâm Ngang trọ ở trường, cho nên trên bàn chỉ có coca lạnh và trà sữa do Giang Dư mua. Tiết Nhiên cùng Lâm Ngang hợp tác nâng ly lên, cụng nước một cách vui vẻ.

Giang Dư buồn bực nhìn bọn họ.

Trước cổng chính của cao trung Sùng Anh, một chiếc siêu xe màu đen dáng vẻ điệu thấp đậu ở cách đó không xa, Trang Liễm vừa từ trường học đi ra, bảo tiêu đứng cạnh xa liền gõ hai cái lên cửa kính, cửa kính xe dần hạ xuống, lộ ra một thiếu niên cao quý mặc đồng phục của trung học trực thuộc, sườn mặt cậu ta có đến vài phần tương tự với Trang Liễm.

“Nhị thiếu gia”, Bảo tiêu nhỏ giọng nhắc nhở:”Trang Liễm thiếu gia ra rồi.”

“Ừ.” Trang Hoài Du cũng không ngẩng đầu lên:“Bảo anh ta lên xe.”

Bảo tiêu bước đến mời Trang Liễm lên xe.

Trang Liễm đứng cách xe hai mét, ánh mắt lãnh đạm lướt qua Trang Hoài Du, không nhúc nhích.

Trang Hoài Du rốt cuộc cũng hạ mình nhìn sang, nhìn thấy vết thương trên mặt Trang Liễm cùng với đống đồ được bán đầy ngoài vỉa hè ở trên người hắn, hơi nhíu mày tỏ vẻ chán ghét, lạnh lùng nói:“Ba biết chuyện tốt tối nay anh làm rồi. Lên xe đi, đừng bắt tôi phải nói lại lần thứ ba.”

——

Buổi tối 10 giờ rưỡi, Nhậm Chí Cương đỗ xe ở ngã tư, gửi cho Giang Dư một tin nhắn WeChat.

Giang Dư nói tạm biệt với những người khác rồi quay người về nhà.

Giang Dư sống cùng cha mẹ tại một biệt thự nhỏ trong Mãn Đình Phương ở phía đông thành, mấy ngày nay cha mẹ cậu đều đi vắng, cả tòa biệt thự chỉ còn lại mỗi cậu. Giang Dư sau khi về đến nhà liền đi tìm dì Trần chăm nom cậu từ nhỏ đến lớn làm nũng một hồi, sau đó mới lên lầu hai, tắm rửa sạch sẽ liền trèo lên giường bật điều hòa lướt video, lướt một hồi liền lướt thấy tin tức Giang thị đi làm từ thiện ở cô nhi viện.

Đại diện của Giang thị không phải Giang Uân hay Văn San, mà là anh trai của Giang Dư, Giang Trĩ.

Giang Trĩ từ nhỏ đã theo cha mẹ chạy khắp nơi làm từ thiện, học xong cao trung liền bắt đầu tự lập, thỉnh thoảng sẽ về kéo Giang Dư chạy đi cùng.

Lần này do Giang Dư phải đi học, cho nên Giang Trĩ mới đi một mình.

Giang Dư nghĩ nghĩ, nhấn mở khung chat với anh trai, gửi qua một cái biểu tượng cảm xúc bán manh:[Chi Chi(1)! Khi nào về nhà?]

Vài giây sau, Giang Trĩ gửi lại một cái biểu tượng đậu nhỏ trợn tròn mắt trắng:[Gọi anh.]

Giang Dư:[Hamster thẹn thùng.jpg]

Giang Trĩ gọi đến, Giang Dư mở loa ngoài đặt sang một bên, giọng nói ôn nhuận của anh trai qua lớp xử lý của điện thoại càng tăng thêm vài phần ôn nhu:[Muộn vậy rồi mà Tiểu Ngư còn chưa ngủ?]

[Chưa buồn ngủ mà.] Giang Dư trở người, nói chuyện phiếm với anh trai một hồi, bỗng nhiên nhớ tới lúc trước cậu cùng anh trai có đến cô nhi viện,[Anh ơi, trong cô nhi viện anh đi lần này có bạn nhỏ nào bị bắt nạt không?]

Giang Trĩ nhanh chóng đáp:[Có, làm sao vậy?]

[Không có gì, vừa nãy đột nhiên nhớ tới, cô nhi viện mà chúng ta đến trước đây có vài bạn nhỏ chuyên đi bắt nạt, cô lập mấy bạn nhỏ khác.] Giang Dư nhỏ giọng nói.

Giang Trĩ kinh ngạc,[Lâu như vậy rồi mà em vẫn nhớ rõ sao?]

[Không có, đột nhiên nhớ tới thôi.] Giang Dư nhắm hai mắt, đèn sợi đốt trên trần chiếu lên mặt cậu, lông mi dày cong non nớt rũ thành một cái bóng đen dưới ánh đèn, [Chi Chi, nếu anh biết bạn học vừa chuyển đến lớp bị các bạn học khác bắt nạt, anh sẽ làm gì?]

Bắt nạt học đường.

Bốn từ mà học sinh thời nay về cơ bản đều thấy đồng cảm, chán ghét, khiếp sợ nhất.

Giang Dư nghĩ tới Trang Liễm.

Trong lòng không khỏi dao động.

Đặc biệt là lúc cậu nhìn thấy hắn ở trong con hẻm nhỏ đó đêm nay, trái tim của Giang Dư thật sự bị dày vò.

Trước khi xuyên thư, Giang Dư từng phải đối mặt với bắt nạt học đường, mục tiêu bị bắt nạt là một đối tượng khác, vào đêm trước kì tuyển sinh đại học diễn ra, người đó nhảy xuống từ mái nhà của tòa dạy học, vừa vặn rơi xuống ngay trước mặt của Giang Dư.

Hiện tại đã qua mười mấy năm, Giang Dư vẫn còn nhớ như in cảm giác cả người lạnh lẽo cứng đờ như băng lúc đó, cho nên cậu thật sự làm không được chuyện trơ mắt nhìn Trang Liễm bị bạo lực học đường trong khi cậu biết rõ.

Cậu có chút nôn nóng.

Chỉ muốn ai đó đến đẩy hắn ra, kéo hắn thoát khỏi sự dày vò không đáng có.

[Tiểu Ngư.] Giang Trĩ nhẹ giọng nói, [Trong lòng em không phải đã có đáp án rồi sao?]

Anh nghe ra nỗi lo âu trong giọng nói của em trai, [Tiểu Ngư của chúng ta từ nhỏ đến lớn chưa từng gặp những bạn nhỏ khác bị khi dễ, vẫn luôn là bé con mặt trời nhỏ trong lòng anh, lần này làm sao vậy, em đã gặp chuyện gì rồi phải không?]

Giang Dư im lặng, không trả lời, chỉ hỏi lại:[Anh, tương lai có thể thay đổi không?]

Giang Trĩ nói:[Đương nhiên có thể.]

Giang Dư nhẹ thở ra một hơi:[Em hiểu rồi, Chi Chi.]

[…Tiểu tử em có việc thì kêu anh, không có việc thì kêu Chi Chi, em thật sự không sao chứ?] Giang Trĩ không vui nói, [Thời gian nói chuyện tâm tình của anh em đến đây là hết, cúp máy đi, đi ngủ sớm một chút.]

[Bái bai, Chi Chi!] Giang Dư cười hì hì, giành cúp điện thoại trước.

Giang Trĩ mặc kệ cậu.

Cùng lúc đó ở một nơi khác, Thuật Hương Biệt Quán, phía tây thành, biệt thự Trang gia.

Toàn bộ Trang gia sớm đã đi ngủ hết, mấy người hầu lúc đi qua thư phòng lơ đãng đưa mắt nhìn qua một cái, liền thấy vị thiếu gia mới trở về người người không thích bị ông chủ dùng gia pháp, đánh đến nửa chết nửa sống, sau đó phạt quỳ ở trong thư phòng.

Ông Trang tức giận ra mệnh lệnh, ai cũng không được phép vào đưa thuốc cho hắn.

Không có ai dám lên tiếng thay hắn, người duy nhất không hiểu chuyện gì đã xảy ra là Trang Diệu thì được ông Trang đặc biệt sai người hầu đưa cậu ta về phòng trước khi bắt đầu dùng gia pháp rồi, tránh dọa cho cậu ta sợ.

Trang Liễm mặt vô biểu tình quỳ trên mặt đất, trên đầu gối còn dính dấu chân, là vết bị người mang danh cha ruột của hắn khi nãy đá vào vì tội không quỳ, so với vết thương trên lưng thì không đáng nhắc đến chút nào, vết roi đỏ trộn lẫn máu thịt cùng với vải dệt, cho dù không động cũng đau rát vô cùng.

Bởi vì bị đánh đã thành quen, cho nên đối với Trang Liễm, cơn đau này vẫn nằm trong mức chịu đựng của hắn, không đến nỗi không thể chống đỡ.

Khóe mắt Trang Liễm âm trầm, nhìn chằm chằm sàn nhà bóng loáng, hắn bỗng nhiên nhớ tới lúc ở đầu con hẻm, người kia nói với hắn,“Trang Liễm, cậu bị thương rồi kìa, mau đi mua thuốc bôi đi.”

Trước kia Trang Liễm bị người đánh xong đều không có tiền mua thuốc, dần dà cũng hình thành thói quen tự chữa lành, nhưng đêm nay bị ma xui quỷ khiến thế nào mà hắn lại rút ra một tờ tiền trong xấp tiền nhận được từ trận đấu dưới sàn quyền anh ngầm kia, đi đến hiệu thuốc mua một tuýp thuốc mỡ. Thuốc mỡ để ở trong cặp sách, còn chưa được mở ra đã bị coi thành rác ném vào thùng rác cùng với cặp của hắn.

Giống hệt con người hắn.

Trang Liễm dùng ngón tay cái miết lấy phù hiệu trong túi, đột nhiên dùng sức nắm chặt, một góc hơi sắc của miếng phù hiệu cứa vào lòng bàn tay hắn.

---------------------

(1): Trĩ và Chi đồng âm, nên ẻm gọi vậy

Bạn đang đọc Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Yểu Mệnh Của Vai Chính Tối Tăm Vạn Người Ghét của Đào Tư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi pikapikia
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.