Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Võ Đồ nhất trọng

Tiểu thuyết gốc · 2125 chữ

Trở lại với Reigin, địa điểm hắn chọn để tu luyện là sân thượng. Vì nhà trường có luật học sinh không được phép lên tầng thượng của trường, vậy nên đây là nơi an toàn và yên tĩnh nhất.

Nói là cấm đoán, nhưng cầu thang dẫn lên trên chỉ được ngăn lại bởi một chiếc biển. Nhân lúc không có ai xung quanh, Reigin nhảy qua nó mở cửa bước ra ngoài.

Phía bên ngoài rất vắng lặng, chỉ nghe thấy gió thổi mạnh lẫn âm thanh xào xạc của lá khô bị cuốn đi. Kiếm một vị trí khuất tầm nhìn, Reigin ngồi xuống bắt đầu vận chuyển Âm Dương Quyết.

Khi tu luyện Âm Dương Quyết cần hấp thụ thứ gọi là tinh hoa thiên địa. Trong thế giới nào cũng vậy, chỉ cần có sự sống thì ắt hẳn sẽ có tinh hoa. Nó là thứ nuôi dưỡng từng ngọn cỏ, nhánh cây, là thứ làm cho tất cả động vật dưỡng thành linh tính từ thuở đất trời còn sơ khai. Âm dương là cỗ máy vận hành tất cả sự sống, vì vậy tinh hoa thiên địa là một phần quan trọng của nó.

Lúc này, những hạt sáng xanh lam từ mọi hướng đổ về, hòa làm một cùng cơ thể Reigin. Nó cường hóa thân thể hắn, khiến cho xương cốt trở nên cứng cáp hơn trước, cải tạo cả kinh mạch toàn thân.

Đây mới chỉ là cái sơ đẳng của Âm Dương Quyết. Càng về sau tu luyện càng khó khăn, muốn đột phá tới các tầng tiếp theo, cả âm và dương phải được lấp đầy tinh hoa. Càng cao, áp lực đè nặng lên thể nội lẫn thể ngoại càng lớn. Nếu như thất bại trong việc thăng tiến, không chết cũng tàn phế. Đó là cái giá phải trả để có được sức mạnh.

Gần một tiếng đồng hồ trôi sau, Reigin từ trong tu luyện tỉnh lại. Cơ thể hắn phát ra từng âm thanh kẽo kẹt của xương sau khi được cường hoá, thoạt nhìn hắn cũng không có quá nhiều thay đổi.

Reigin nhìn nắm đấm, chỉ sau chừng đó thời gian hắn đã thành công bước vào cảnh giới Võ Đồ. Hắn cứ ngỡ rằng phải mất ít nhất một tuần, không ngờ lại nhanh như vậy. Đây là một khởi đầu rất tốt, chỉ là...

"Âm Dương Quyết hấp thụ quá nhanh, lượng tinh hoa xung quanh Sakurano đã mỏng manh hơn trước rất nhiều."

Nhưng không sao, tinh hoa thiên địa từng giờ từng phút sẽ được sản sinh, cần một chút thời gian để nơi đây trở về như cũ.

Nhìn điện thoại, còn mười phút nữa là tới giờ học chiều. Hắn quay người muốn bước đi nhưng đột ngột dừng lại! Nép sát vào vách tường.

Reigin cảm nhận được hai sự hiện diện ở đây. Khẽ hé mắt nhìn, hắn thầm ồ lên bởi hai người đó chính là Yuki và nữ giáo viên lúc sáng. Cả hai dường như đã ăn trưa ở đây, may mắn sao họ không phát hiện ra hắn.

Thông qua cử chỉ của nữ giáo viên kia, có thể thấy mối quan hệ giữa hai người rất thân mật.

Chờ đợi cho cả hai rời đi, Reigin mau chóng chạy xuống khỏi tầng thượng. Tới gần ngã rẽ của hành lang có một người vô tình va phải hắn. Cú va chạm đột ngột khiến người kia ngã xuống dưới đất.

"Xin lỗi! cậu không sao chứ?"

Reigin lên tiếng xin lỗi, nhưng khi nhìn rõ người va vào mình là ai, cử động của hắn thoáng chốc chậm lại.

"Đau quá."

Giọng nói của nữ sinh êm dịu cất lên, kèm theo đó là một chút xuýt xoa, thoạt nghe không giống như nàng đang tức giận.

Cô gái ngước mắt lên nhìn, trông thấy Reigin vẫn đang đưa tay ra liền bắt lấy đứng dậy, khẽ phủi bụi trên váy của mình. Xong việc nàng mới cúi đầu xin lỗi hắn

"Tôi không sao, ngược lại tôi mới là người phải xin lỗi cậu!"

Hắn mỉm cười, lắc đầu

"Không có gì."

Vì nàng không quen biết hắn vậy nên sau đó mỗi người một ngả rời đi.

Lúc này, nụ cười trên môi hắn cũng biến mất, đôi mắt lạnh nhạt nhìn bàn tay mình. Thật trùng hợp làm sao? Ai mà nghĩ được cả hai sẽ gặp lại sớm như vậy?

Reigin phủi phủi tay mình, tựa như rủ bỏ thứ gì đó từ bàn tay của nữ sinh kia.

Không nhận ra nhau sẽ tốt hơn!

Hắn quay về lớp học. Ở bàn bên, Yuki đang nằm gục tại đó. Nghe tiếng bước chân tiến tới gần, cậu ta ngáp dài một tiếng rồi ngẩng đầu dậy

"Reigin! Cậu trở lại rồi sao? Cả trưa cậu đã đi đâu vậy?"

Reigin vừa ngồi xuống chỗ vừa đáp lời

"Tớ đi xung quanh trường một chút, không ngờ lại tốn nhiều thời gian như vậy!"

"Xung quanh trường? Vậy mà cậu không nói với tớ! Sakurano rất rộng, một mình cậu đi sẽ không biết được hết toàn bộ các địa điểm có trong trường! Và..."

Yuki đang mải mê nói bỗng dừng lại bởi ở phía đối diện, Reigin không hiểu vì sao lại nở một nụ cười đầy ẩn ý. Nó làm cậu run lên, giống như mình đã bị đối phương nhìn thấu điều gì vậy!

Cậu ta gượng cười, hỏi

"Có, có chuyện gì sao, Reigin?"

"Không có, giáo viên vào rồi kìa!"

Yuki ậm ừ quay đi, nghĩ rằng có lẽ là do mình quá nhạy cảm! Reigin làm sao có thể phát hiện ra điều gì? Chí ít rằng cậu ta không có bí mật... Có lẽ vậy!

Quay đầu sang lén nhìn Reigin một lần cuối cùng, Yuki mới an lòng tập trung nhìn lên bảng.

Reigin chỉ nhếch miệng cười, biểu cảm trên mặt thiếu niên này quá dễ đoán!

Giờ học buổi chiều cuối cùng đã kết thúc, từ bên ngoài cửa sổ ánh hoàng hôn cam đậm chiếu vào trong lớp. Học sinh từng tốp lục đục ra về, cả Reigin cũng vậy.

Hắn đi ra khỏi lớp học, di chuyển chưa quá một bước thì đã bị một bàn tay đặt lên vai giữ lại. Reigin quay đầu, hóa ra người níu hắn là Yuki!

"Reigin! Đi chơi với tớ không? Nghe nói gần đây mới mở một trung tâm game đấy!"

"Hôm nay tớ có việc bận rồi, hẹn cậu hôm khác nhé?"

Yuki thở dài tiếc nuối, nếu như Reigin đã từ chối cậu cũng không thể nằng nặc làm phiền.

"Ừm, vậy hẹn cậu khi khác, tớ về trước đây!"

Nói rồi, cậu ta mau chóng rời đi, Reigin đứng lại chờ đợi một hồi rồi bước tới cửa sổ. Phía xa xa, hắn trông thấy Yuki cùng Naomi cười nói vui vẻ, sánh vai nhau mà đi.

Hai người đó sống chung một nhà sao?

Reigin lắc đầu, đây đâu phải chuyện của hắn kia chứ?

Cho tới lúc cả hai không còn thấy bóng dáng, Reigin mới cất bước, trở về nhà ngay sau đó.

Về đến nhà, Reigin lười biếng đổ người ra ghế sô pha. Khắp phòng khách lộn xộn toàn là những hòm các tông, hắn cũng không muốn giải quyết chúng ngay bây giờ.

Ở khu vực này, tinh hoa thiên địa mỏng manh hơn Sakurano rất nhiều nhưng không sao cả, tuy ít nhưng nó cũng sẽ giúp hắn phần nào. Mặc dù vậy muốn đột phá là điều rất khó.

Không suy nghĩ thêm, Reigin vận chuyển âm dương quyết, nhanh chóng chìm sâu vào trong trạng thái tu luyện. Mặc kệ thời gian trôi qua, hắn vẫn ngồi ở đó, hai mắt ngắm nghiền, cơ thể cũng không nhúc nhích dù chỉ một chút.

Buổi sáng, Reigin từ trong trạng thái tu luyện tỉnh lại, mặc dù võ vị chưa thăng tiến nhưng cơ thể lại chứa đầy lực lượng. Hắn dùng hết sức đấm vào vách tường, trong không gian tiếng va chạm trầm đục vang lên, ở vị trí đó xuất hiện một vết lõm xuống.

"Không tệ."

Reigin thu tay lại, trên tay rỉ ra chút máu sau cú đấm vừa rồi. Mặc kệ chút thương tích nhẹ này, hắn đi vào trong phòng tắm.

Sau khi đã vệ sinh cá nhân, Reigin rời nhà tới trường. Chẳng mấy chốc đã đứng trước cổng Sakurano, hôm nay hắn đi học sớm hơn hôm qua rất nhiều. Từ ngoài nhìn vào, trên sân trường bây giờ chỉ lác đác vài ba học sinh.

"Đây là nơi mà chị Naomi đang làm việc sao? Thật là rách nát mà!"

Mặc dù chỉ là tiếng lẩm bẩm rất nhỏ nhưng vì đã được âm dương quyết cường hóa nên tai của Reigin có thể nghe được từng chữ một. Mặc dù là vậy, không tỏ ra mình đã nghe thấy mà nán lại, hắn vào trường đồng thời không rõ tại sao cô ta phải nói ra suy nghĩ của mình.

Theo những gì hắn nghe được, dường như người kia có gọi Naomi bằng chị, hẳn mối quan hệ giữa hai người là chị em. Nhưng với một câu coi thường Sakurano rách nát, dường như thái độ cô nàng không được tốt cho lắm, mục đích tới đây có vẻ cũng vậy.

Đi được một đoạn, Reigin nán lại sau hàng cây lặng lẽ quan sát. Đúng lúc này Yuki cũng xuất hiện, có lẽ bởi vẻ ngoài xinh đẹp thanh tao của cô nàng làm cậu phải ngoái lại nhìn thật lâu. Mà cũng thật trùng hợp, nữ sinh kia cũng dõi theo cậu ta, trên môi nở một nụ cười thật đẹp, thái độ khác xa ban nãy.

"... cậu không phải học sinh Sakurano đúng chứ?"

Yuki dừng bước, tiến tới gần hỏi thăm. Bởi bộ đồ nàng mặc rất giống đồng phục học sinh nhưng không có thêu phù hiệu của trường. Cũng bởi khi cô mỉm cười khiến cậu nảy sinh hảo cảm.

"Có gì đó trước ngực cô ta!"

Reigin suy nghĩ, hai mắt nhíu lại quan sát, trước ngực áo của thiếu nữ khẽ ánh lên một sắc lam nhạt mờ ảo rồi chầm chậm biến mất. Không nhầm lẫn được! Thứ phát sáng kia chính là tinh hoa thiên địa.

Tinh hoa thiên địa không chỉ được sản sinh ở phía trên mà cũng được hình thành ở dưới lòng đất. Nhưng thay vì phát tán, chúng sẽ cô đọng lại một lượng nhất định sau đó trở thành các viên ngọc. Vị trí càng sâu, chất lượng của ngọc càng tốt và quý hiếm, chứa đựng nhiều năng lượng. Mặc dù vậy, ngọc cũng có ngọc xấu ngọc tốt, không phải viên nào cũng như viên nào.

Theo hắn đánh giá, viên ngọc kia chất lượng tạm ổn. Lượng tinh hoa đủ để hắn đột phá tới nhị trọng, thậm chí là tam trọng ngay lập tức.

Reigin nhếch mép, có lẽ hắn biết mình sẽ phải làm gì. Sớm thôi, cả hai sẽ gặp nhau!

Hắn quay lưng, lặng lẽ vào trong tòa nhà.

Ngồi trong lớp đâu đó mười phút, lúc này Yuki mới mở cửa bước vào. Bắt gặp Reigin đã ngồi sẵn ở đó, cậu ta cất tiếng chào

"Reigin! Cậu đến lớp sớm nhỉ?"

"Thói quen thôi, không phải cậu cũng vậy sao?"

"Cậu tới sớm là vì thói quen, còn tớ đến là để hưởng thụ!"

Reigin hửm một tiếng nghi vấn, Yuki không giải thích cho hắn, chỉ đi tới cửa sổ kế bên đẩy ra. Cánh cửa mở ra, từ bên ngoài ùa vào từng ngọn gió mát, cảm giác này khiến người ta cảm thấy thật khoan khoái.

Hắn im lặng cảm nhận, bên cạnh Yuki từ lúc nào đã nằm dài ra bàn, trên miệng nở một nụ cười nhẹ. Đúng như lúc trước đã nói, cậu ta đang hưởng thụ.

Nhưng Reigin lại khác, hắn không khỏi nhớ về kiếp trước. Đã bao nhiêu lâu rồi hắn mới lại được như thế này? Cảm giác bình yên đã tan biến từ lúc nào nay đã trở lại. Từ những ngày chưa đạp chân vào vũng bùn bẩn thỉu.

Thật hoài niệm...

Nhưng những thứ đó nay chỉ còn là quá khứ. Có khi ở một nơi như Trái Đất, kiếp trước có lẽ còn không tồn tại.

"Bởi vì ngay cả ta cũng không thể lường được."

Reigin thở nhẹ, cũng chầm chậm nhắm mắt lại.

Bạn đang đọc Cuồng Ngạo Thiên Địa. sáng tác bởi tranat43
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tranat43
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.