Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giao dịch

Tiểu thuyết gốc · 2512 chữ

"Thức dậy đi... thức dậy đi..."

Yuki thở dốc, giọng nói đầy từ tính kia vang vọng xung quanh tâm trí cậu. Ngay từ khi còn nhỏ, đã biết bao nhiêu lần tiếng nói ấy cất lên, cảm giác giống như... nó đang thôi thúc cậu ta nắm lấy thứ gì đó nhưng khi sắp chạm tới, thứ kia sẽ biến mất.

"Thời điểm đã tới rồi... Ngươi chính là chìa khóa..."

Cậu choáng váng trước từng câu chữ trong đầu mình, hơi thở càng ngày càng dồn dập

"Cái gì đang xảy ra vậy!?"

Mặc dù thế, những âm thanh kia cứ lặp lại liên tục không ngừng, đồng thời một ánh hào quang từ phía xa xuất hiện. Nó ấm áp tới lạ thường, dường như nó đang cộng hưởng cùng cơ thể Yuki.

"Chìa khóa..."

"Chìa khóa, chìa khóa."

"Ngươi chính là chìa khóa!"

Cậu cố gắng vươn tay về phía thứ ánh sáng đang nở rộ kia. Từng chút từng chút một, gần như sắp chạm tới được nó.

"Này Yuki! Dậy đi! Tới tiết thể dục rồi! Này, mau dậy đi!"

Bất chợt giọng nói của một cô gái phá tan đi giấc mộng trong cậu, ánh sáng kia yếu dần rồi tắt hẳn. Lúc này, Yuki mới từ từ mở mắt, chẳng biết từ bao giờ trên trán đã lấm tấm mồ hôi hột.

"Lại là giấc mơ đó."

Yuki lẩm bẩm, chậm rãi ngước mắt lên nhìn. Đứng trước mặt cậu là một nữ sinh, gương mặt nghiêm nghị của cô nàng làm cho cậu ta lập tức tỉnh ngủ.

"Lớp, lớp trưởng!?"

"Này! Đừng có nói to vậy chứ? Tớ không có điếc đâu! Với đừng gọi tớ là lớp trưởng, không phải chúng ta đã hứa với nhau rồi sao?"

"À, tớ quên mất, cho tớ xin lỗi nhé Maina!"

Yuki cười, vội vàng lau đi những giọt mồ hôi ở trán

"Tạm chấp nhận lời xin lỗi của cậu!"

Cô gái mỉm cười vui vẻ rồi ngồi xuống bên cạnh cậu. Ngồi bên Touko, Yuki có thể cảm nhận rõ mùi hương dược liệu phảng phất tại đầu mũi mình.

"Thật là... làm gì mà nhìn mình như vậy chứ?"

Touko thẹn thùng khi bắt gặp ánh mắt của cậu bạn dành cho mình. Cô khẽ cúi đầu, gò má xinh xắn khẽ ửng hồng.

Trong lúc cả hai đang lúng túng không dám thể hiện cảm xúc, ngoài cửa sau của lớp, Reigin đứng nép bên cạnh nhìn vào bên trong. Học ở đây được vài ngày, hắn cũng đã biết được một số gương mặt tiêu biểu trong lớp.

Cô gái kia tên Masumi Touko, chức vụ lớp trưởng, nổi tiếng toàn khối với nét đẹp duyên dáng, yêu kiều lẫn tính cách thông minh, hiền hậu của mình, có thể nói cô nàng là mẫu bạn gái trong mộng của tất cả nam sinh trong trường. Nếu so sánh Touko với Naomi, hai người sẽ là một chín một mười, mỗi người sẽ có một vẻ đẹp riêng biệt, cuốn hút tại nhiều khía cạnh.

Là học sinh ưu tú trong lớp, hiển nhiên phải đề cập tới Douryoku của cô ta. Touko là một trường hợp đặc biệt, khi dạng vũ khí mà cô sở hữu là những lưỡi đao mảnh, nhỏ nhắn tựa như cánh hoa anh đào và có thể tự phân tách theo thời gian, đồng nghĩa với việc càng kéo dài trận chiến, số cánh hoa sẽ nhân lên càng nhiều. Mang trong mình thuộc tính phong, mỗi lưỡi đao là một trướng ngại lớn cho kẻ địch ở tầm xa lẫn tầm gần.

"Thật là hoàn mỹ..."- Reigin suy nghĩ.

Là một con người, chẳng phải Douryoku này rất bá đạo hay sao? Không có thì thôi, nhưng có lại khiến cho người ta cảm thấy thật ganh tỵ.

Về Yuki, đa phần mọi người không hay bàn tán về cậu ta, ngay cả Douryoku cũng vậy. Dường như không có ai biết chính xác, tất cả đều mù mờ khi nhắc tới nó.

"Vậy kì lạ ở đây là gì?"

Chẳng ai biết được.- Hắn suy nghĩ.

Lúc này, ở phía kia hành lang, Reigin có thể nghe được tiếng bước chân đang dần tiến lại gần bên này. Hắn nhanh chóng nấp sau đoạn rẽ cầu thang, đưa mắt theo dõi. Mặc dù chuyện này không tốt nhưng... đâu có ai biết? Nó sẽ không là vấn đề gì!

Người kia là Naomi, có vẻ cô ta muốn vào trong lớp học. Không ngờ cũng có ngày hắn có thể chứng kiến được tình huống này.

Quả đúng như hắn đoán, ngay khi dừng lại trước cửa lớp, Naomi đứng ngây ra trước hình ảnh mà mình nhìn thấy. Trong mắt cô ánh lên vẻ đượm buồn, một nụ cười đắng cay dần trên môi nữ giáo viên trẻ. Cô ta xoay người rời đi trong im lặng, chỉ cần nhìn từ xa thôi Reigin cũng có thể cảm nhận được chút gì cô đơn từ bóng lưng kia

Đây là tình huống không có gì khó đoán. Ngược lại, dường như Yuki vẫn chưa hề biết chuyện gì vừa xảy ra, cậu ta chuyện trò vui vẻ rời đi cùng lớp trưởng. Chờ đợi cả hai đi xa, khi này Reigin mới trở lại chỗ ngồi của mình, nhìn lên đồng hồ treo tường mà thở dài

"Còn lâu đây!"

Thế mà chưa ngồi ấm chỗ được bao lâu, Yuki đã trở về đứng trước cửa phòng học. Trông thấy Reigin đang ngồi đó, cậu ta cũng có vẻ ngạc nhiên, biểu cảm càng lúc càng trở nên vội vã, cánh tay che ngang ngực một xiết mạnh lại.

Hắn nghi vấn nhìn theo từng cử động khập khiễng quái đản của cậu bạn. Không rõ tên này đang muốn bày trò gì.

Yuki khó khăn lắm mới lết về được chỗ ngồi của mình. Nhanh tay lấy từ trong cặp một cuộn băng vải trắng, cậu ta nở một nụ cười gượng gạo với hắn rồi bỏ chạy mất, cứ như có gì đó không muốn để cho Reigin ta trông thấy.

"Cậu ta bị thương sao?"

Thật là khó hiểu! Reigin không quan tâm nữa, ngồi ngắm nhìn bầu trời xanh ngoài kia.

Cuối buổi chiều, Reigin thu dọn sách vở đi về. Trưa nay Yuki không rủ hắn đi ăn cùng, có vẻ như lại lên sân thượng cùng Naomi. Cả hai người như thường lệ đi về cùng nhau, nhưng hôm nay có thêm một người nữa đi cùng đó là lớp trưởng Touko. Bọn họ có cảm giác rất lúng túng, cũng không rõ hai cô gái có biết về sự tồn tại của đối phương không, nhưng hẳn là có.

"Đi về tu luyện thôi."

Reigin bước đi, làm một con người bình thường cũng có nhiều cái phải suy nghĩ, giống như tối nay ăn gì hay tháng này chi tiêu thế nào cho hợp lý. Người nhà hắn đã thông báo rằng ngoài tiền nhà sẽ được họ trả thì tiền sinh hoạt cũng chỉ vừa đủ sống. Nếu như tiêu quá cũng sẽ không gửi thêm.

Mối quan hệ giữa Raikiri Reigin với các thành viên khác trong nhà không quá tốt, có lẽ chuyển ra ngoài sống một mình thế này lại tốt. Nhắc tới chuyện này, hắn không khỏi nhớ lại những gì đứa em kế nói với mình

"Cố chủ là kẻ thất bại... Cũng có lý lắm chứ!"

Reigin hừm nhẹ một tiếng, gạt những ký ức trong đầu mình đi. Tình cảnh này phù hợp với hắn hơn, một kẻ không muốn quan tâm tới gì.

Lúc này, cách Reigin vài chục cây số, chiếc xe đen sang trọng đỗ lại trước cổng chính nhà Mukusiba. Hai người bảo vệ gác cổng khoác trên mình bộ vét đen, các thớ cơ bắp lớn tới độ làm cho tay áo bị căng cứng, thoạt nhìn thôi đã thấy mấy người này không tầm thường.

Một người tiến lại gần cửa kính xe gõ nhẹ, không mất nhiều thời gian sau đó, chiếc cửa kính từ từ hạ thấp xuống ngồi bên trong là một cặp nam nữ ăn mặc rất lịch thiệp. Nữ thì duyên dáng quyến rũ, nam thì có dáng người cục mịch với mái tóc dài rậm tựa cái bờm của một con sư tử.

"Xin hỏi hai vị là ai?"

"Xin chào, thứ lỗi vì đã tới vào lúc muộn thế này nhưng mong anh báo với ngài Hagarumi rằng chúng tôi có chuyện cần gặp mặt."

Khác với bộ dạng thô kệch của mình, người đàn ông đưa ra trước mặt bảo vệ một tấm danh thiết màu đen. Người kia cầm lên nhìn qua, trên đó không có ghi bất kể thông tin gì về những vị khách muộn này, đó chỉ là một huy hiệu hai thanh kiếm đỏ máu đang chéo vào nhau.

"Hai vị là..."

Hắn ta định nói gì nữa nhưng lại im lặng, gật đầu rồi vào bên trong báo cho chủ nhân mình. Trong khi chờ đợi, hai người trong xe bắt đầu nói chuyện với nhau

"Reika, ngươi nghĩ gia tộc Hagarumi có đồng ý không?"

Người phụ nữ kia vừa tô lại lớp sơn trên móng tay mình vừa trả lời

"Ta không biết, Hagarumi là một gia tộc nhiều tham vọng, khả năng đồng ý sẽ rất cao, nhưng cũng chỉ là khả năng mà thôi!"

"Cũng phải, mấy tháng này Anti Skill thắt chặt khu vực này hơn, nếu như để chúng phát hiện ra..."

Người đàn ông bỗng nhiên ngừng nói, đem ngón cái đưa lên cổ quét ngang. Reika cũng hiểu ý, nhưng cô ta không muốn bàn luận quá xa về vấn đề này nữa

"Dù sao chúng ta cũng phải cẩn thận."

"Ừm..."

Vài phút sau, tên vệ sĩ đã trở ra, đem theo lời mời từ người chủ. Hai người lái xe vào bên trong tòa dinh thự xa hoa tới quá đáng của gia tộc Hagarumi.

Mang theo chiếc vali, Reika lẫn đồng sự theo chân quản gia tới phòng trà. Nhìn quang cảnh xung quanh, Reika một lần nữa vẫn phải cảm thán. Hoa thơm cỏ lạ nơi đây không thiếu lấy một thứ, giống như một khu nghỉ dưỡng hơn là nhà ở cho hàng chục người sinh sống.

"Chủ nhân ở bên trong, mời hai người vào."

Reika gật đầu, từ từ mở ra cánh cửa, chỉ vừa hé thôi, mùi hương thơm dịu đã xông thẳng vào mũi hai người. Bên trong là người đàn ông đang ngồi quỳ nhâm nhi ly trà nóng. Cảm nhận được tiếng động từ cánh cửa, ông ta lên tiếng

"Hai vị không cần đứng đó, mời vào trong dùng trà cùng với ta."

"Cảm ơn ngài Hagarumi đã tiếp đón."

Reika và tóc sư tử tiến vào, im lặng ngồi xuống một bên chờ đợi. Mặc dù nói là cùng dùng trà nhưng từ đầu tới cuối người đàn ông kia không hề quan tâm tới họ chút nào. Hay phải nói từ đầu lão đã không có ý định tiếp xúc với những con người này.

Khi cốc trà đã cạn đáy, ông ta mới quay sang hai người, nhưng thái độ không còn dễ chịu như ban đầu. Thay vào đó con mắt lão ta giống như muốn giết chết bọn họ vậy.

"Hai người các ngươi tới đây có mục đích gì?"

Reika không chút gì khó chịu, đẩy lên gọng kính của mình, bắt đầu cầm lấy chiếc vali bên cạnh mở ra.

"Phantom Clan muốn giao dịch với ngài một hợp đồng."

Gia chủ Hagarumi quan sát thứ được bảo quản trong chiếc vali, cứ ngỡ rằng sẽ có thêm biểu cảm gì trên khuôn mặt nghiêm nghị kia nhưng không! Lão ta chỉ thở dài một cái

"Nói đi, các ngươi mang thứ đáng nguyền rủa này tới đây làm gì?"

"Thưa ngài, chúng tôi muốn kinh doanh thứ này trong địa bàn của ngài, đổi lại 20% lợi nhuận sẽ về tay gia tộc Hagarumi, không những thế, một vài công việc đặc thù khi ngài cần Phantom Clan giúp đỡ cũng sẽ được ưu tiên thực hiện!"

"20%? 20% với thứ này? Các người cảm thấy ta cần chút tiền bẩn thỉu đó sao?"

"Đó là lựa chọn của ngài, bọn ta không bắt ép."

Ông ta cười lớn mấy tiếng, sau đó lắc đầu, ánh mắt không hề bị lay động bởi những con số hay đặc quyền to lớn từ tổ chức bên kia bởi lão biết một khi dính dáng tới Phantom Clan, không sớm thì muộn mọi thứ của Hagarumi sẽ sụp đổ. Khi đó còn sống để tiêu tiền được hay không là một chuyện khó nói.

"Ta là một người rất thích tiền, mặc dù điều kiện hai người đưa ra rất hấp dẫn nhưng-"

Ông ta chưa kịp nói hết, cánh cửa phòng trà đột nhiên bị kéo ra đầy thô bạo. Đứng bên ngoài là một thanh niên chừng hai mươi tuổi, nhìn sơ qua thôi cũng có thể đánh giá được tên này ngay lập tức. Chỉ có bốn từ thôi đó là vô dụng vô công. Tóc tai rối bời, quần áo xộc xệch, cơ thể luôn toát ra một mùi gay mũi của cồn rượu.

"Ông già, tôi thấy đề nghị của họ cũng tốt mà? 20% không phải con số ít đâu, hơn nữa trong tương lai chúng ta còn có thể nhờ cậy họ xử mấy tên khó chịu kia!"

"Câm mồm! Đây không phải chuyện của mày! Cút đi!"

"Xì!"

Hắn ta tức tối bỏ đi, tiếng càm ràm còn nghe rõ cả một đoạn dù cho đã đi rất xa. Quả thực, nếu cả thế giới này mọi người đều ngu ngốc, thì hắn chắc chắn sẽ là tên thiểu năng trí tuệ.

"Rất mong hai vị bỏ qua điều vừa khó nhìn rồi nhưng ta không muốn dính dáng gì đến mấy người, xin thứ lỗi!"

Nói rồi, lão ra hiệu tiễn khách, hai người kia cũng đứng dậy. Có vẻ như câu nói buột miệng của tên thanh niên kia đã làm cho Reika hiểu ra chừng nào vấn đề. Cô ta thu dọn vali, cúi đầu chào lão, trước khi rời đi còn không quên thả ở đó một tấm danh thiếp nữa cùng câu nói

"Nếu như có một ngày ngài cần hợp tác, lúc đó chúng ta sẽ tiếp tục bàn bạc những gì còn đang dang dở hôm nay!"

"Không cần, mời các người đi cho!"

Cho tới khi hai bóng dáng kia đã lên xe đi khỏi cổng nhà Hagarumi, lúc này người quản gia mới tiến lại dò hỏi

"Ông chủ, ngài tính sao?"

"Không gì cả... mọi thứ vẫn như cũ."

Phantom Clan...

Chúng đang muốn làm gì tại thành phố này?

Bạn đang đọc Cuồng Ngạo Thiên Địa. sáng tác bởi tranat43

Truyện Cuồng Ngạo Thiên Địa. tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tranat43
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.