Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chua Chát

Phiên bản Dịch · 1543 chữ

Dịch giả: Nguyên Dũng

Khuôn mặt tái nhợt của Sở Tỏa Tỏa trông quá giống Tô Họa. Cô không thể nói chính xác là giống ở điểm nào, nhưng thoạt nhìn quả thực là rất giống.

Phải nhìn thật kỹ mới phân biệt được.

Tô Họa ngắm nhìn kỹ Sở Tỏa Tỏa, cô là phiên bản thanh tú, đôi lông mày gọn gàng, lông mi dài cong vút, cánh mũi nhỏ, miệng anh đào, ngũ quan tinh xảo mỏng manh như thủy tinh.

Còn Tô Họa lại có phần trầm lắng và lãnh đạm hơn Sở Tỏa Tỏa một chút, ngoài ra còn hiện thêm chút bướng bỉnh.

Cho đến giờ phút này, Tô Họa mới biết mình chỉ như người thay thế trong lòng của Cố Bắc Huyền.

Cô cười tự giễu. Chẳng trách ba năm trước, anh chỉ thoáng nhìn cô một cái liền đồng ý làm giấy kết hôn. Hóa ra đây chính là nguyên nhân.

- Bắc Huyền, cháu đến rồi.

Mẹ của Sở Tỏa Tỏa, Hoa Kỳ Nhu, cố nặn ra một nụ cười gượng gạo chào họ.

Khi nhìn thấy Tô Họa, ánh mắt bà không mấy thân thiện.

Cố Bắc Huyền khẽ gật đầu đáp lại.

Hoa Kỳ Nhu bước đến giường bệnh và vỗ nhẹ vào vai Sở Tỏa Tỏa:

- Tỏa Tỏa, Bắc Huyển ca của con đến thăm con đây này.

Sở Tỏa Tỏa chậm rãi mở mắt ra, liếc nhìn khuôn mặt Tô Họa nhưng cũng không quá kinh ngạc, tựa hồ đã sớm biết hai người giống nhau.

Cô nhìn Cố Bắc Huyền, rưng rưng nước mắt, nhẹ nhàng nói: 

- Bắc Huyền ca, em không tự tử, chỉ là em không ngủ được nên uống thêm mấy viên thuốc ngủ. Vậy mà mẹ lại làm ầm ĩ và nhất quyết muốn đưa em đến bệnh viện rửa dạ dày, xin lỗi đã làm phiền anh và chị Tô Họa vào giờ muộn thế này.

Hoa Kỳ Nhu mắt đỏ hoe tức giận nói: 

- Con uống hơn nửa lọ thuốc còn nói chỉ uống mấy viên sao? Nếu không phải mẹ phát hiện kịp thời, con đã...

Nói đến đây bà che miệng và khóc nức nở.

Cố Bắc Huyền ngồi ở mép giường, cúi đầu nhìn Sở Tỏa Tỏa, dùng giọng điệu vừa yêu thương vừa có phần trách móc nói: 

- Sau này đừng làm chuyện ngốc nghếch như vậy nữa, biết chưa?

- Vâng.

Sở Tỏa Tỏa mím môi, gật đầu trong nước mắt, trông vừa ngoan ngoãn lại vừa đáng thương.

Cố Bắc Huyền lấy khăn tay cẩn thận lau nước mắt trên khóe mắt cô, nhẹ nhàng như đang lau đồ sứ quý giá nhất.

Ánh mắt anh dịu dàng như nước, đầy thương xót.

Tô Họa đứng như trời trồng nhìn Cố Bắc Huyền.

Ba năm kết hôn chung sống, anh chưa từng yêu thương cô như vậy.

Đây có lẽ là sự khác biệt giữa yêu và không yêu.

Mặc dù Sở Tỏa Tỏa đã bỏ rơi anh trong giai đoạn khó khăn nhất nhưng anh vẫn yêu cô.

Có lẽ đối với một số người đàn ông trên thế giới này, ngoại trừ người phụ nữ đối xử không ra gì với mình ra, thì những người phụ nữ khác dù có thâm tình đến đâu cũng vô ích.

Tô Họa cảm giác như có xương cá mắc kẹt trong cổ họng, cô không tiếp tục nhìn thêm được nữa:

- Hai người từ từ nói chuyện, tôi đi đây.

Cố Bắc Huyền nghe vậy, vẻ mặt rất bình tĩnh quay đầu lại nhìn cô: 

- Khoan đã, giải thích với Tỏa Tỏa rồi đi.

Tô Họa hít sâu một hơi, nói: 

- Sở tiểu thư, Bắc Huyền và tôi làm vậy là vì không muốn chọc tức bà nội...

Nói tới đây cổ họng cô bỗng nghẹn lại không nói được nữa liền xoay người rời đi.

Đây là lần đầu tiên cô không nghe lời Cố Bắc Huyền, cũng là lần đầu tiên cô mất bình tĩnh trước mặt anh.

Sau khi cửa đóng lại, Sở Tỏa Tỏa nói với Cố Bắc Huyền: 

- Bắc Huyền ca, anh mau đuổi theo chị Tô Họa đi, cô ấy có vẻ đang tức giận.

Cố Bắc Huyền trầm mặc một lát.

- Không sao, cô ấy sẽ không tức giận đâu.

- Vậy thì cô ấy tốt tính thật.

Sở Tỏa Tỏa nhẹ giọng nói: 

- Không ngờ Tô Họa cũng rất có khí chất, vừa dịu dàng lại có phần phóng khoáng. Cô ấy trông không giống người đến từ một ngôi làng nhỏ trên núi. Ban đầu em còn nghĩ cô ấy không xứng với anh.

Cố Bắc Huyền nghe vậy có chút không thoải mái.

- Mặc dù cô ấy lớn lên ở một ngôi làng nhỏ trên núi, nhưng mẹ và bà nội cô đều là giáo viên. Trước khi ông nội nghỉ hưu còn là chuyên gia phục chế tranh cổ và thư pháp trong viện bảo tàng, cũng coi như là có xuất thân từ một gia đình tri thức.

- Ra là thế!

Hai người đột nhiên không còn gì để nói.

Sau khi im lặng một lúc Sở Tỏa Tỏa cẩn thận thăm dò: 

- Chị Tô Họa xinh đẹp và tính tình tốt như vậy, anh chắc hẳn rất yêu chị ấy phải không?

Cố Bắc Huyền đang cúi đầu nhìn điện thoại di động, có chút mất tập trung, nghe cô nói bèn ngẩng đầu hỏi: 

- Em vừa mới nói gì?

Trong mắt Sở Tỏa Tỏa hiện lên một tia thất vọng.

- Bắc Huyền, anh nên đi tiễn chị Tô Họa đi. Con gái nửa đêm ra ngoài không an toàn đâu.

Cố Bắc Huyền liền đứng lên nói: 

- Anh đưa cô ấy về rồi sẽ quay lại với em.

Sở Tỏa Tỏa nhẹ nhàng đáp.

- Anh mau đi đi.

Cố Bắc Huyền đứng dậy rời đi.

Nhìn bóng lưng anh khuất dần, ánh mắt Sở Tỏa Tỏa cũng tối sầm lại.

Đợi khi anh đi xa Hoa Kỳ Nhu tức giận nói: 

- Con bé này, khó lắm mới dụ được người đến đây, sao lại để cậu ta đi như vậy?

Sở Tỏa Tỏa cau mày.

- Mẹ không thấy Bắc Huyền ca không tập trung sao? Người ở đây nhưng lại lo lắng cho cô gái Tô Họa kia, tốt nhất là thuận theo ý nguyện. Nếu trên đường về người phụ nữ kia xảy ra chuyện gì anh ấy sẽ day dứt, thậm chí có thể đổ lỗi cho con.

Hoa Kỳ Nhu mím môi.

- Con không phải là người lớn, nhưng tâm tư còn chu đáo hơn cả mẹ.

Lúc Cố Bắc Huyền nhìn thấy Tô Họa thì cô đã gần tới cửa bệnh viện.

Thân hình mảnh khảnh, thẳng tắp, thấp thoáng trong gió xuân se lạnh, đẹp như trúc trong tranh thủy mặc.

Cố Bắc Huyền bước thêm mấy bước mới đuổi kịp cô.

Hai người không nói gì, chỉ sánh bước bên nhau, im lặng như màn đêm đen.

Sau khi ra khỏi cổng, Tô Họa quay người đi đến ven đường đợi taxi.

Cố Bắc Huyền nắm lấy cổ tay cô, kéo cô về phía bãi đậu xe.

Trên xe.

Cố Bắc Huyền mở túi lấy ra một tấm thẻ, nhét vào trong túi áo khoác của Tô Họa:

- Tối nay thái độ của anh không tốt, đây là một chút bồi thường, mật khẩu là ngày sinh nhật của em.

Tô Họa chợt cảm thấy bị xúc phạm.

Trong mắt anh, chỉ cần dùng tiền liền xong chuyện, anh thậm chí còn không thèm dỗ dành cô.

Anh chỉ biết dỗ Sở Tỏa Tỏa thôi.

Tô Họa thò tay vào túi định lấy thẻ ra thì Cố Bắc Huyền nắm tay cô, trầm giọng nói:

- Cầm đi, ngoại trừ tiền, anh không thể cho em thứ gì khác.

Tô Hoa cảm thấy như bị xát muối vào tim, đau đớn khó chịu vô cùng.

Thứ cô muốn chưa bao giờ là tiền của anh.

Trên đường đi Cố Bắc Huyền nhận được cuộc gọi từ Cố lão thái thái: 

- Những lời ta vừa nói con bỏ ngoài tai đúng không? Quay trở về đây ngay.

- Chúng con sắp về đến nhà rồi.

Cố Bắc Huyền nhẹ nhàng nói rồi cúp điện thoại.

Biệt thự Cố gia.

Ngay lúc hai người bước vào cửa liền nhìn thấy Cố lão thái thái ngồi ngay ngắn ở ghế sô pha, sắc mặt trắng xanh nhưng đôi mắt lại tinh anh có thần nhìn hai người.

Bà đưa tay ra nói: 

- Đưa điện thoại cho ta.

Cố Bắc Huyền lấy điện thoại di động ra đưa cho bà.

Bà cụ mò tìm được số của Sở Tỏa Tỏa rồi bấm gọi.

Sau khi đầu dây bên kia nghe máy, bà liền nghiêm khắc nói: 

- Sở tiểu thư, Bắc Huyền của chúng tôi là người đã có gia đình, xin cô hãy giữ khoảng cách, đừng có gặp chuyện là gọi cho nó! Nếu đã chia tay ba năm trước rồi đừng níu kéo nữa, cũng đừng mơ tưởng gì về Bắc Huyền nữa!

Nói xong bà không đợi Sở Tỏa Tỏa trả lời liền cúp máy ngang rồi đặt lên bàn uống trà.

Bạn đang đọc Hậu Ly Hôn Kinh Diễm Thế Giới (Dịch) của Minh Họa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NguyênDũng
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.