Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hai Kẻ Lạ Mặt

Phiên bản Dịch · 1679 chữ

Dịch giả: Nguyên Dũng

Cố Bắc Huyền cau mày.

- Tỏa Tỏa bị trầm cảm nặng, không chịu được kích thích đâu.

Lão thái thái cười lạnh nói: 

- Cho dù cô ta có bị ung thư thì cũng không liên quan gì đến con. Điều mà con nên quan tâm nhất chính là người vợ ở bên cạnh mình ấy!

Cố Bắc Huyền ánh mắt hiện sự lạnh lùng.

- Bà nội à...

Bà lão che miệng và bắt đầu ho dữ dội.

Tô Họa vội vàng bước tới đỡ bà dậy.

Cô đỡ bà cụ nằm xuống giường, an ủi vài câu rồi quay lại phòng ngủ dành cho khách.

Tô Họa nhìn thấy Cố Bắc Huyền vừa gọi điện xong, đang đặt điện thoại lên bàn cạnh giường ngủ.

Chắc là lại vừa dỗ dành Sở Tỏa Tỏa đây.

Tô Họa không nói gì chỉ im lặng đi đến ghế sô pha lấy một chiếc gối dài rồi đặt vào giữa giường. Sau đó lôi từ trong tủ ra một chiếc chăn bông, mỗi người một chiếc.

Cô cởi áo khoác, vén chăn lên rồi nằm xuống.

Đã ba giờ sáng, cô buồn ngủ đến mức đầu óc như muốn tê liệt, giờ đây Tô Họa không muốn nghĩ gì khác ngoài ngủ.

Đầu vừa chạm gối, cô đã chìm vào giấc ngủ sâu, cứ thế ngon giấc đến tận khi mặt trời lên cao.

Vừa mở mắt ra, Tô Họa đã không kịp phòng bị khi nhìn thấy một khuôn mặt tuấn tú như tượng tạc, đang nhìn cô với ánh mắt nghiêm túc.

Hai người nằm gần nhau đến mức có thể nghe thấy tiếng thở của nhau.

Hơi thở nóng bỏng của anh lướt qua trán cô, đôi mắt sâu thẳm của anh vừa khắc chế lại vừa mờ ảo.

Lúc này ám muội điên cuồng mọc rễ, không khí trở nên khô nóng.

Tô Họa như bị điện giật, vội vàng buông eo và bò ra khỏi vòng tay anh, nửa giận nửa oán:

- Tại sao tôi lại nằm trong lòng anh?

Anh đã quen với vẻ ngoài dịu dàng và điềm tĩnh của Tô Họa, đây là lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy hoảng sợ và bối rối như vậy, hệt như một chú mèo con sợ hãi.

Cố Bắc Huyền bất giác cảm thấy thú vị, khóe môi nhếch lên cười trêu chọc cô: 

- Em tự mình chui vào, đẩy ra cũng không được.

Tô Họa tai đỏ bừng.

- Làm gì có chuyện ấy.

Nụ cười của anh càng thêm phần ý vị: 

- Lần sau anh sẽ quay video lưu trên điện thoại để em khỏi chối nhé.

Tô Họa xấu hổ đến mức phải quay người đi, nhanh chóng nhặt chiếc áo sơ mi trên bàn đầu giường mặc vào.

Trong lúc bối rối cô còn cài nhầm nút áo mà không hề nhận ra.

Nhìn thấy dáng người mảnh khảnh mặc quần áo vụng về của cô, bộ dáng trong giấc ngủ đêm qua của Tô Họa chợt hiện lại trong đầu Cố Bắc Huyền.

Không biết hôm qua cô đã mơ thấy điều khủng khiếp gì mà toàn thân cứ cuộn tròn lại như một quả bóng nhỏ, không ngừng run rẩy. Thấy vậy anh mới ôm cô vào lòng, vỗ về dỗ dành nhưng mắt cô chỉ nhắm nghiền còn miệng cứ lẩm bẩm ba từ “A Nghiêu ca”.

Anh không nhớ những chuyện tương tự vậy đã xảy ra bao nhiêu lần, phải yêu đến nhường nào mới gọi tên trong mơ như thế?

Cố Bắc Huyền cũng đã cử người đi điều tra về người tên A Nghiêu kia rất lâu nhưng không có kết quả.

Lần trước khi anh hỏi cô cũng tìm cách lờ đi không trả lời.

Không nói tức là xúc phạm anh; mà nếu nói ra thì lại càng xúc phạm hơn.

Nụ cười trên mặt anh hoàn toàn biến mất. Cố Bắc Huyền cầm chiếc đồng hồ đeo lên cổ tay thản nhiên nói: 

- Tối nay có lẽ đến tận đêm khuya tôi mới về. Về phía bà nội mong cô tìm giúp một lý do nào đó.

Tô Họa đang cài nút áo bỗng khựng lại.

Cô biết anh về muộn để làm gì, chắc hẳn là định đến bệnh viện thăm Sở Tỏa Tỏa đây mà.

Tô Họa ấm ức đến mức suýt khóc, tim cô như bị kim đâm.

Hồi lâu sau, cuối cùng cô cũng lên tiếng: 

- Tôi sẽ khuyên bà nội về việc ly hôn, để anh phải khó xử rồi.

Cố Bắc Huyền thâm ý nhìn cô: 

- Cô cũng vậy!

Sau bữa sáng, tài xế riêng của biệt thực Cố gia đưa Tô Họa đến Cố Bảo Trai.

Một ngày bận rộn lại bắt đầu.

Vừa tan làm, Tô Họa nhận được điện thoại của tài xế: 

- Thiếu phu nhân, xe của tôi bị một tài xế say rượu tông phải, phải đợi cảnh sát giao thông đến giải quyết, phiền cô bắt taxi về được không?

- Không sao.

Tô Họa đeo túi bước ra khỏi khu phố cổ.

Khi rẽ vào một góc đường bỗng nhiên có hai người đàn ông xuất hiện chặn đường cô.

Một người cao gầy nói: 

- Tô Họa phải không? Mời đi theo bọn tôi.

Tô Họa cảnh giác nhìn hai người họ, đối phương chỉ tầm 27-28 tuổi, tối muộn rồi còn đeo kính râm, trên người cũng có mùi đất thoang thoảng.

Cô nghi hoặc hỏi:

- Đi đâu?

Người đàn ông cao gầy đáp: 

- Có một bức họa cổ cần cô tu bổ. Đừng lo lắng, chúng ta không có ác ý, tiền công sẽ theo giá thị trường.

Tô Họa thở phào nhẹ nhõm, nói: 

- Vậy cứ gửi bức tranh đến tiệm tôi làm là được.

Người đàn ông đầu trọc còn lại nhướng mày nói: 

- Nói nhiều với cô ta như vậy làm gì? Đưa người đi.

Tô Họa thấy có biến lập tức bỏ chạy.

Nhưng mới chạy được vài bước, người đàn ông đầu trọc đã chộp được cánh tay cô kéo vào một chiếc ô tô màu đen đậu bên đường.

Xe khởi động.

Người đàn ông cao gầy tìm trong túi của cô lấy điện thoại di động ra, nói: 

- Gọi điện về cho gia đình và nói với họ cô sẽ đi chơi với bạn bè vài ngày, bảo họ đừng lo lắng.

Tô Họa theo bản năng muốn gọi điện cho Cố Bắc Huyền, nhưng sau đó nghĩ lại, anh phải đến bệnh viện chăm sóc Sở Tỏa Tỏa, làm sao có thời gian quan tâm đến cô? Tốt hơn nên gọi cho mẹ.

Cô bảo tên cao gầy tìm số điện thoại của mẹ rồi bấm gọi.

- Mẹ, con đi chơi với bạn bè vài ngày, mẹ bị tiểu đường, nhớ uống thuốc đúng giờ...

Chưa kịp nói xong, người đàn ông cao gầy đã giật lấy điện thoại rồi tắt máy.

Hắn ta lấy ra một mảnh vải đen và che mắt Tô Họa lại.

Chiếc xe dường như chạy rất lâu, cuối cùng mới dừng lại.

Tô Họa được đưa đến một tòa nhà nhỏ cũ.

 Leo cầu thang lên tầng ba.

Mở cửa ra, ở giữa có một chiếc bàn lớn màu đỏ với một chiếc két sắt trên bàn.

Người đàn ông cao gầy bước tới, mở két sắt và lấy bức họa ra.

Bức tranh dài khoảng một mét rưỡi, đã rất cũ, bị hư hỏng nặng và vẩn đục ở nhiều chỗ.

Tô Họa chăm chú quan trắc bức tranh, phong cách u sầu, sâu lắng mà duyên dáng, phong phú lại tao nhã.

Quang cảnh núi rừng mạnh mẽ sống động với những vách đá cuồn cuộn trồng lên nhau. Xen kẽ và đối lập với sự cường tráng của núi là dòng nước dịu dàng êm đềm chảy xuyên suốt bức tranh.

Mấy mái nhà lá nép mình trong khe núi bên dòng thác, tuy đơn sơ mà lại dồi dào vì được thiên nhiên to lớn xung quanh chở che và chu cấp.

Tô Họa nhận ra đây là bức tranh  “Thanh Biện Ẩn Cư Đồ” của họa gia Vương Mông, một trong Nguyên Tứ Gia.

Đây là một trong những bức họa đắt nhất của Vương Mông được bán với giá cao ngất ngưởng 4 tỷ tệ.

Nếu bức tranh này được phục chế thì giá đấu giá ít nhất cũng phải hàng chục tỷ.

Bọn hắn không gửi nó đến cửa hàng để tu bổ mà yêu cầu cô phải trực tiếp đến làm, có nghĩa là bức tranh đã bị đánh cắp hoặc bị đào ra khỏi một ngôi mộ cổ.

Người đàn ông cao gầy hỏi: 

- Tô tiểu thư, bức tranh này sửa lại mất bao lâu?

- Bức tranh tương đối lớn, bị hư hỏng nặng, đường nét của bức tranh bị mất đi nghiêm trọng, ít nhất phải mất nửa tháng.

- Được rồi, cô cứ viết ra những dụng cụ và vật liệu cần thiết, chúng tôi sẽ chuẩn bị đủ.

Tô Họa cầm bút lên, viết đồ dùng lên giấy rồi đưa cho bọn hắn.

Người đàn ông cao gầy nhận lấy rồi nói: 

- Chúng tôi đi chuẩn bị, cô nghỉ ngơi đi nhé.

Tô Họa gật đầu.

Cả hai đi ra ngoài và rồi khóa cửa lại.

Tô Họa nhìn quanh.

Căn phòng này có nhà tắm, giường, bàn, ghế và đồ ăn, hiển nhiên đã được chuẩn bị sẵn từ trước.

Cách cửa sổ không xa là dãy núi nhấp nhô, khung cảnh hoang vắng xa lạ, mơ hồ nhìn thấy ánh sáng rải rác, nơi đây chắc hẳn phải cách thành phố rất xa.

Bụng cô cồn cào vì đói, cô nhặt một gói mì ăn liền rồi mở ra ăn vài miếng, uống chút nước, tắm rửa rồi nằm xuống giường.

Xung quanh yên tĩnh đến lạ thường nhưng Tô Họa không thể ngủ được.

Cô mất tích, không biết Cố Bắc Huyền có lo lắng không?

Bạn đang đọc Hậu Ly Hôn Kinh Diễm Thế Giới (Dịch) của Minh Họa

Truyện Hậu Ly Hôn Kinh Diễm Thế Giới (Dịch) tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NguyênDũng
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.