Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người trẻ tuổi đánh cờ

Phiên bản Dịch · 2686 chữ

Nhưng lúc này Tần Dương lại ngồi xuống không nói nữa.

Lời cần nói đều đã nói rồi, sau khi nói xong liền tuyệt đối không nói nhảm, đây chính là chiến lược, chiến lược xem thường tất cả đối thủ.

Anh hai âm nhu bị vài lời của Tần Dương ép cho nằm bò, lại vô lực phản kích, nhưng Thích Thiếu Đông lại đứng lên.

Ánh mắt của hắn lạnh lùng như cũ, lúc nhìn Tần Dương giống như nhìn một người chết.

Chỉ nghe hắn lạnh lùng nói: "Chú ba, hôm nay vốn là gia yến, đáng lẽ không có người ngoài, Tần Dương là bạn trai của Thiến Nhi, coi như là một nửa người nhà đi."

"Ừm, một nửa thì là một nửa, muốn nói cái gì nói thẳng."

Thích Tam Thúc có chút mệt mỏi, nguyên nhân chắc là do bệnh tình trở nên xấu đi.

Được chú ba ngầm cho phép, Thích Thiếu Đông lúc này mới lên tiếng: "Cháu có chuyện muốn hỏi hắn một chút, nếu như hắn trả lời thỏa đáng, cháu đương nhiên sẽ không dùng chuyện này gây khó dễ cho hắn nữa."

Thích Tam Thúc lại khẽ gật đầu, ra hiệu Thích Thiếu Đông có thể hỏi.

Vì vậy hắn nhìn về phía Tần Dương, hỏi: "Ngươi là tài xế của tiểu thư nhà phú hộ giàu nhất Giang Thành."

Chân mày Tần Dương cũng không nhăn một cái cười đáp: "Không sai."

"Được! Tài xế không có vấn đề gì, nghề nghiệp bất phân giàu nghèo."

Lời nói của Thích Thiếu Đông phi thường ác độc, mặc dù nói nghề nghiệp chẳng phân biệt được giàu nghèo, nhưng trên thực tế lại đang nhắc nhở mọi người, Tần Dương không cách nào so được với bọn họ, hắn chẳng qua là một tên tài xế mà thôi.

Nhưng cái này còn không phải là nội dung chủ yếu Thích Thiếu Đông muốn nói, ác độc hơn còn ở phía sau.

Hắn tiếp tục hỏi: "Ngươi và Tôn Mẫn có quan hệ như thế nào? "

Sau khi nói xong, hắn lấy điện thoại di động ra, mở chức năng ghi âm, sau đó ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tần Dương.

"Cậu đừng nên tính toán lừa gạt mọi người, tôi cũng không muốn suy đoán quan hệ của cậu và Tôn Mẫn là như thế nào, nhưng mỗi một câu nói cậu nói ra, tôi đều sẽ ghi lại chuyển cho Tôn Mẫn."

Không khí của hiện trường trong nháy mắt đông đặc, đè nén đến để cho người hít thở không thông mức độ.

Tất cả mọi người không nghĩ tới, Tần Dương vậy mà còn có quan hệ mập mờ với đại tiểu thư Tôn gia.

Mà một chiêu này của Thích Thiếu Đông cũng đích xác đánh vào chỗ hiểm yếu, bất kể Tần Dương nói cái gì, hắn cũng có thể gửi cho Tôn Mẫn.

Cho nên Tần Dương chỉ có hai cái lựa chọn, hoặc là thừa nhận là: bạn trai Tôn Mẫn, hoặc là thừa nhận là bạn trai Trương Thiến.

Nhưng, bất kể hắn lựa chọn con đường nào, hắn cũng sẽ mất đi một lựa chọn khác.

Đây chính là chỗ lợi hại của Thích Thiếu Đông, không hổ là người cầm quyền trong thế hệ trẻ tuổi của Thích gia, ra tay thì chính là một kích trí mạng.

Lần này, liền ngay cả Thích Tam Thúc cũng nhìn về phía Tần Dương, hắn cũng rất muốn biết người tuổi trẻ trước mắt trả lời như thế nào.

Nhưng Thích Thiếu Đông không tính đến, Tần Dương chính là Tần Dương, thiên hạ độc nhất vô nhị, ông chủ đứng sau khách sạn Luân Hồi.

Hắn nhìn một chút Trương Thiến, mặt không đổi sắc cười một tiếng.

"Thật ra thì rất đơn giản, tôi thích Thiến nhi, cũng thích Mẫn Nhi."

Ầm!

Từ trên xuống dưới nhà họ Thích một mảnh xôn xao.

Dám ở Nhà họ Thíchnói ra loại lời nói muốn cả tay gấu và vây cá này, đây tuyệt đối là hành vi tìm chết.

Nhưng Tần Dương lại vẫn cứ nói như vậy, hơn nữa hắn gọi Tôn Mẫn là Mẫn Nhi, xưng hô mập mờ, quả thật là không nhìn mặt mũi Thích gia.

Cặp mắt của Thích Thiếu Đông trong thoáng chốc lướt qua một vẻ vui mừng, hắn không nghĩ tới Tần Dương liền thừa nhận lớn mật như thế, nguyên bản còn muốn gài bẫy, ép hỏi, nhưng hiện giờ cũng có thể tiết kiệm những thủ đoạn này.

Trương Thiến là người Tam thúc thương yêu nhất, Tần Dương dám nói thế với ông ấy, vậy thì ở trước mặt hắn chỉ cò một kết cục.

Đó chính là bị đuổi ra Thích gia, từ nay đoạn tuyệt qua lại cùng Trương Thiến, nếu như lửa giận trong lòng Tam thúc khó tiêu, ngay cả mạng tiểu tử này cũng có thể không gánh nổi.

Nhưng bọn họ đều quên một chút, Tần Dương không phải là người bình thường, hắn đã sớm nhìn thấu luân hồi, khoáng đạt đến cảnh giới người thường khó có thể thấu hiểu được.

Hắn dứt khoát rời khỏi vị trí của mình, đi tới bên cạnh Thích Thiếu Đông, cầm lấy điện thoại trong tay của hắn.

"Ừm! Không tệ, trên điện thoại di động của anh quả thật có số điện thoại của Tôn Mẫn, tôi có thể dùng điện thoại của anh gọi cho cô ấy được chứ. "

Mọi người lại lần nữa kinh ngạc, nhưng Tần Dương không đợi Thích Thiếu Đông trả lời liền bấm điện thoại, còn mở loa ngoài.

Rất nhanh, đầu bên kia điện thoại truyền đến âm thanh ngọt ngào của Tôn Mẫn, âm thanh còn mang theo ba phần cám dỗ.

Vào lúc nàng nhận ra là Tần Dương, nhất thời liền cười vui vẻ.

"Ồ! Tiểu đệ đệ, nhanh như vậy đã nhớ tỷ tỷ á!"

Rào!

Mọi người ở đây bị lời nói tiểu yêu tinh khiến cho sốc óc, như thiên lôi bổ trúng, chỉ bằng vào cái giọng điệu này, liền có thể kết luận nàng và Tần Dương có gian tình.

Tần Dương không có chút tị hiềm nào cười nói: "Anh và Thiến nhi ở chung một chỗ, đang ngồi ở trên bàn cơm Thích gia, ăn cơm, bọn họ hỏi anh một cái rất vấn đề thú vị, em muốn nghe một chút không? "

Không đợi Tôn Mẫn trả lời, Tần Dương còn nói.

"Đúng rồi, Mẫn Nhi, anh có mở loa ngoài, mỗi lời em nói mọi người đều có thể nghe được."

"Mẫn Nhi!"

Tiếng xưng hô này lần nữa trở thành tiêu điểm Thích gia, quả thật là làm người ta tức lộn ruột.

Nhưng Tần Dương kêu vô cùng dễ dàng, lúc này, người nhà họ Thích chẳng là cái thá gì ở trong mắt hắn.

Tôn Mẫn không nghĩ tới Tần Dương sẽ gọi một cuộc điện thoại như vậy, nhưng rất hiển nhiên, nàng biết Tần Dương đã gặp vấn đề khó khăn, nếu không cũng sẽ không liều lĩnh như thế.

Mạng đều là Tần Dương mang về từ quỷ môn quan, còn có cái gì không thể bằng lòng cho hắn đây.

Huống chi nàng đã rơi vào lưới tình với người con trai kém nàng tới hai tuổi này, cho nên câu nói sau đó của Tôn Mẫn, mới xem như chân chính làm tổn thương trái tim người nhà họ Thích.

"Ừm... Nói đi! Em rất muốn nghe một chút."

Tần Dương nhìn Trương Thiến một cái, tiểu muội này lúc này cùng giống như người nhà họ Thích, nàng cũng rất muốn biết Tần Dương muốn làm gì.

Chỉ nghe Tần Dương chậm rãi nói: "Ta thích Thiến nhi."

Quả nhiên, đầu bên kia điện thoại rơi vào im lặng.

Bất kỳ một người con gái nào khi nghe được người đàn ông mình thích, lấy mình làm trò đùa, trước mặt mình nói thích người con gái khác. Cảm giác cũng sẽ không dễ chịu, huống chi lần này vẫn là làm trò trước mặt rất nhiều người nhà họ Thích.

Sau một hồi yên lặng, trong điện thoại mới truyền tới âm thanh nhu nhược của Tôn Mẫn.

"Đây là tối hậu thư của anh sao, vậy em thì sao? "

Rất trực tiếp hỏi ngược lại, nàng đã không nghĩ tới những thứ khác, có thể mất đi tất cả, nhưng không thể mất đi Tần Dương.

Nếu là mất đi người đàn ông này, nàng liền sẽ mất đi lý do sống, bởi vì sinh mạng nàng đã cột ở chung một chỗ với Tần Dương, không thể chia lìa.

Tần Dương lạnh nhạt nói: "Không biết, chỉ là lúc không gặp được em, sẽ rất nhớ, gặp được rồi lại sợ em vì muốn báo ân, nên mới quấn quít bên anh."

"Đừng nói nữa, ta hiểu rồi."

Giọng Tôn Mãn khẽ run, nghe cái kia thanh âm run rẩy kia, liền ngay cả Trương Thiến đang ngồi một bên cũng thấy đau nhói trong lòng.

Nàng hoàn toàn có thể cảm nhận được tình yêu của Tôn Mẫn đối với Tần Dương, cũng cảm nhận được áp lực.

Trương Thiến biết, Tần Dương là một người đàn ông có “trách nhiệm”, lời kế tiếp mà hắn nói, nhất định sẽ làm cho nhà họ Thích chấn động.

Quả nhiên, Tần Dương nhìn về phía điện thoại lên tiếng.

"Tôi thích Trương Thiến, nhưng dường như cũng thích người phụ nữ khác, cô ấy gọi là Tôn Mẫn."

Ầm!

Nhà họ Thíchrung động Nhị ca, âm nhu dựa thế làm loạn, không ai dám coi nữ nhân nhà họ Thích như là búp bê đùa bỡn, coi như là con gái nuôi cũng không được, đây là sỉ nhục gia tộc.

Nhưng hắn không biết, điều Tần Dương trần thuật là sự thực, không phải là trò đùa.

Ba!

Nhị ca hung hăng đập ly rượu trong tay xuống đất, xu hướng muốn tiến lên dạy bảo họ Tần.

Nhưng lúc này, ánh mắt Tam thúc quét qua, nhìn tới, hắn mới là gia chủ, Trương Thiến là nghĩa nữ của hắn.

Cho nên, trước khi hắn lên tiếng, tuyệt đối không tới phiên người khác đập ly.

Một điểm này, Thích Thiếu Đông làm tốt hơn Anh hai âm nhunhiều, bởi vì hắn nhịn được.

Tần Dương một câu tôi thích, nhất thời liền khiến cho Tôn Mẫn cảm động, cách điện thoại, mơ hồ có thể nghe được tiếng nàng nghẹn ngào.

Đúng vậy, một cô gái, một người phụ nữ đã từng rất cẩn trọng, chân thành với ái tình.

Vì theo đuổi người đàn ông mình thích, nàng đã làm quá nhiều chuyện không phù hợp với tính cách của mình, chủ động đến mức không thể chủ động hơn nữa.

Nhưng là cho tới hôm nay, nàng mới đổi lấy Tần Dương một câu ta thích, thích một cô gái có tên Tôn Mẫn.

Đủ rồi, có lời này hết thảy đều đủ rồi.

Tôn Mẫn chìm trong hạnh phúc đột nhiên ập tới, Trương Thiến thì càng choáng váng hơn, công phu nàng tuy tốt, nhưng còn chưa lớn gan như Tôn Mẫn.

Ở trong lòng của nàng, người đàn ông của mình sẽ vĩnh viễn một lòng một dạ với mình, sẽ đối với chính mình toàn tâm toàn ý, nàng cũng sẽ dùng cả đời để thương yêu người đàn ông này.

Trong mấy ngày gần đây, Tần Dương, là người duy nhất bước vào trái tim này của nàng, mặc dù tới hôm nay nàng mới hoàn toàn nhận ra điều này, nhưng minh xác là hắn đã sớm ghi dấu trong tim mình.

Nhưng mà ngay vừa rồi, hắn lại còn nói, còn thích một người phụ nữ khác.

Trương Thiến không biết nên làm sao bây giờ, tâm nàng cũng loạn như tơ vò, hoàn toàn rối loạn.

Sau khi nói xong với Tôn Mẫn, Tần Dương ôn nhu cười: "Mẫn Nhi, chờ anh trở lại."

"Được, em chờ anh trở lại, nếu như Thiến nhi muốn tới, em sẽ không để ý."

"Con bà nó đại gia ngươi."

Nghe thấy lời ấy, hơn phân nửa người nhà họ Thích rối rít đứng lên, bọn họ không phải là tức giận, mà là rung động.

Tần Dương là ai, con mẹ nó chính là một tên tài xế, một tên tài xế thấp kèm, đặt trên đường cái bọn họ còn không thèm nhìn qua.

Tôn Mẫn lại là ai

Đây chính là con gái duy nhất của Tôn Kiến Quốc a!

Gia thế Tôn gia tất nhiên so ra kém Thích gia, nhưng không có nghĩa là Nhà họ Thíchliền có thể áp chế Tôn gia, khoảng cách giữa bọn họ cũng là hết sức hữu hạn.

Chỉ là một tên đàn ông bình thường như vậy, một tên gọi là Tần Dương, hắn lại có thể khiến cho Tôn Mẫn...

Ai, liền như vậy, thật không muốn nói thêm nữa.

Người nhà họ Thích không dám nghĩ tiếp nữa, bọn họ không có tức giận, trong mắt lộ ra chỉ có rung động.

Sau khi nói chuyện điện thoại Tôn Mẫn với xong, Tần Dương đã về tới bên cạnh Trương Thiến, hơn nữa nắm tay nàng.

Hắn không có giải thích, bởi vì lúc này không cần giải thích.

Ánh mắt Tần Dương sắc bén nhìn về phía Thích Thiếu Đông, nói: "Ta nói xong rồi, còn có vấn đề gì cứ hỏi."

"Ngươi, ngươi..."

Thích Thiếu Đông nhẫn nhịn rất lâu, chỉ biệt khuất nói ra hai chữ.

Rắc rắc!

Hắn ngồi xuống, ngồi ở trên cái ghế của mình.

Bất kể gia tộc xử trí như thế nào Tần Dương, nhưng lần tỷ thí này hắn thua, quyết đoán của Tần Dương không phải là hắn có thể so sánh được.

Lúc này từ trên xuống dưới nhà họ Thích không ai dám nói chuyện, bởi vì ánh mắt của Thích Tam Thúc lăng lệ như đao.

Cũng không ai biết, vị Tam thúc đã oai hùng trong giới, từng lật tay là mây, úp tay là mưa này đang nghĩ cái gì.

Bỗng nhiên, điều khiển xe lăn giật mạnh, sau đó lẳng lặng nói một câu: "Ăn cơm!"

"Tam thúc!"

Anh hai âm nhulần nữa đứng dậy, nhưng ánh mắt của Thích Tam Thúc ghim ở trên người hắn, như dao, hắn khiếp đảm ngồi xuống lại.

Về phần những trưởng bối kia, cũng không một ai dám nói chuyện, Trương Thiến là nghĩa nữ Tam thúc, hắn còn không nói lời nào, người khác không có tư cách chen miệng.

Lần gia yến này vô cùng bí bách, dù cho là Trương Thiến cũng vô cùng bất an, nàng chẳng qua là tượng trưng chọc chọc đôi đũa cho có.

Duy chỉ có Tần Dương ăn vô cùng vui vẻ, bởi vì hắn thực sự đói, mà đồ ăn của nhà họ Thích cũng thực sự ăn thật ngon.

Được nửa bữa cớm, Thích Tam Thúc lại có thể nâng ly hướng về phía Tần Dương gật một cái.

Tần Dương cũng cách lễ phép cầm ly rượu lên đáp lễ.

Sau khi ăn xong, lão bộc đẩy Thích Tam Thúc rời đi, người nhà họ Thích thế hệ trước cũng đi theo rời chỗ ngồi.

Thời điểm bóng lưng của bọn họ sắp biến mất ở trong tầm mắt, người trẻ tuổi nhà họ Thích cũng không nhịn được cơn giận trong lòng, trong nháy mắt bùng nổ.

"Chó chết, giết chết hắn!"

"Mau tránh ra, để cho lão tử chặt tên vương bát đản này đầu tiên."

Nhất thời, các tiểu tử nhà họ Thích cầm trong tay ly rượu, chén dĩa, dao nĩa lên mang theo tâm trạng vô cùng uất hận, nhao nhao lao về phía Tần Dương.

Bạn đang đọc Khách sạn Luân Hồi của Thích Ưng Đích Thỏ Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Nonamezzzz
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.