Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lựa chọn sinh tử

Phiên bản Dịch · 2692 chữ

Ngay tại thời khắc chén bát, dao nĩa sắp nhấn chìm Tần Dương, hắn lại yên lặng bưng chén rượu lên, mà Thích Tam Thúc cũng ở lúc này rất ăn ý quay đầu lại nhìn một cái.

Sau đó nói: "Tiểu Tần, cứ tứ từ dùng bữa, dùng cơm xong đến phòng ngủ, xem qua bệnh tình của bác."

Sau khi nói xong, ông ta mới thực sự biến mất ở trong mắt mọi người, mà những người tuổi trẻ Nhà họ Thích đang giơ ly cũng chỉ biết đứng im, một chút cử động cũng không dám.

Nếu Tần Dương bị đánh, hắn sao có thể chẩn bệnh cho chú ba được nữa, đến lúc đó lấy ai tiếp lửa giận của chú ba.

Đám này con nhà giàu rối rít ngớ người ra.

Những thứ đồ vật trong tay muốn đập về phía Tần Dương, nhất thời cũng không biết là nên buông xuống hay là đập ra.

Cứ như vậy, trong bầu không khí căng thẳng, đám chén bát có thể đập xuống bất cứ lúc nào, Tần Dương ung dung uống cạn rượu trong ly, quay mặt về phía mọi người cười một tiếng.

"Cảm ơn tiếp đãi."

Sau đó cái tên này cực độ phách lối dắt tay nhỏ Trương Thiến, nghênh ngang xuyên qua đám người vẫn đang giơ dao nĩa trên không trung, bỏ đi.

Xoảng, rầm!

Sau khi Tần Dương biến mất, những tên công tử trẻ tuổi kia, không kìm nén nổi, đập chén bát, dụng cụ xuống đất, hung hăng phát tiết một trận.

Nếu như bọn họ không ném ra, sợ rằng sẽ bị Tần Dương làm bực bội đến nội thương mất.

Ai! Quá oan uổng rồi, quá oan uổng rồi.

"Anh cả, anh hai, tại sao không đuổi Tần Dương ra ngoài."

"Anh cả, anh hạ lệnh đi, em đi giết chết hắn."

Có người phát tiết tựa như gào thét.

Nhưng sắc mặt Thích Thiếu Đông và anh hai âm nhu đều tái xanh, không nói một lời.

Bọn họ cuồng vọng tự nhận là thông minh một đời, nhưng lúc này đây bọn họ thật sự là nhìn không thấu.

Tần Dương đúng hẹn mà tới, cùng với Trương Thiến bước vào căn phòng của chú ba.

Đùng đùng đùng!

Sau khi gõ ba tiếng, bên trong truyền tới thanh âm của lão người hầu.

"Tần y sinh, mời vào."

Trương Thiến đẩy cửa vào, lão bộc mang theo hai người đi tới trong phòng.

Căn phòng chú ba rất lớn, cũng rất xưa cũ, bày biện rất nhiều đao kiếm, từng món đều bất phàm.

Thấy Tần Dương đến, hắn thả một cây chủy thủ trong tay ra, sau đó nói: "Ta rất tán thưởng cậu."

Tần Dương gật đầu nói: "Hiếm thấy lớn mật một lần, mới vừa rồi cháu thật sự là toát mồ hôi."

Một già một trẻ nhìn nhau cười một tiếng, sau đó mặt chú ba lại lần nữa nghiêm túc.

"Tần Dương, bất kể cậu và Tôn Mẫn có quan hệ như thế nào, ta chỉ hỏi cậu một câu."

"Chú ba mời nói."

"Nếu như chỉ có thể chọn một, cậu chọn ai "

Vẫn là giống với đề bài mà Thích Thiếu Đông đưa ra, hai chọn một.

Nhưng lần này là Thích Tam Thúc nói ra, cho nên tuyệt đối không thể trả lời giống như vừa rồi.

Tần Dương hít sâu một hơi, cầm lên dao găm mà Thích Tam Thúc để trên bàn.

"Là chuẩn bị cho cháu sao "

"Coi là vậy đi! Nếu như câu trả lời không khiến ta hài lòng, nó liền sẽ đâm rách cổ họng của cậu."

Khi nói lời này, Thích Tam Thúc rất hòa ái, không có có một tí sát ý.

Tần Dương cũng rất bình tĩnh, hết thảy mọi thứ này đều nằm trong dự liệu của hắn.

Sau khi nắm dao găm trong tay, vuốt ve một lúc, Tần Dương trao nó lại vào trong tay lão bộc.

"Chú ba, nếu như câu trả lời không hài lòng, cháu hy vọng người giết ta là ông ấy."

Trương Thiến sốt sắng, kêu một tiếng: "Chú ba..."

Nhưng là Thích Tam Thúc không để cho nàng có cơ hội nói chuyện, mặt không cảm xúc, không để tâm nói: "Thiến nhi, con chọn người đàn ông này không tệ, ta rất thích, chẳng qua, có một số vấn đề, là đàn ông thì nhất định phải chọn, con không cần nói nữa."

Vì vậy Trương Thiến chỉ biết căng thẳng đứng đợi ở bên, nàng quan sát hết sức chăm chú, nếu như Tần Dương thật sự gặp nguy hiểm, nàng nhất định sẽ ra tay.

Trương Thiến cũng rất rõ ràng, sự tình đi đến nước này, nàng và Tần Dương là thực sự mến nhau rồi, đúng là từ giả thành thật mà.

Sau khi bảo Trương Thiến lùi ra, Thích Tam Thúc hỏi: "Vì sao lại chọn ông ấy giết cậu, chẳng lẽ ta không đủ tư cách giết cậu.”

"Không phải, chỉ có điều, sau khi chú giết cháu, cô ấy sẽ rất khó xử, khó chịu, đau khổ, mặc dù không nhất định sẽ hận chú, nhưng quan hệ giữa hai người nhất định sẽ xuất hiện rạn nứt.”

"Nếu như là lão bộc giết cháu, chuyện này sẽ không tạo thành tổn thương đối với tình thân của hai người.”

Yên lặng, bốn người đều yên lặng.

Sau một hồi, Tần Dương giao dao găm cho lão bộc, sau đó liền đứng ở bên cạnh hắn.

Mọi người đều biết, công phu lão bộc rất lợi hại, chỉ cần ở trong phòng này, ra tay một cái liền có thể lấy mạng Tần Dương.

Trừ phi hắn dùng mỹ nhân túy bộ tránh né, tuy nhiên hắn có thể cầm cự được bao lâu cũng là ẩn số.

Lúc này, Tần Dương bắt đầu trả lời câu hỏi.

"Nếu như nhất định phải ta chọn, cháu sẽ..."

" Sẽ cự tuyệt trả lời."

Câu trả lời thật bất ngờ, lão bộc không động thủ, khí tức lại phong tỏa Tần Dương.

Lộ vẻ không hài lòng với đáp án này, chẳng qua là còn chưa nhận thấy cử chỉ muốn giết người của chú ba.

"Vì sao? "

Thích Tam Thúc hỏi.

Tần Dương nói: " Chú ba chắc cũng từng có một thời tuổi trẻ, nếu như chú đã từng yêu thật lòng, còn cần hỏi tại sao ư?”

"Chân tâm tương ái? "

Trong miệng chú ba không ngừng mà lẩm bẩm bốn chữ này, sau một hồi mới thở dài.

"Ai! Đáp án của cậu khiến ta vô cùng không hài lòng."

Trương Thiến khẩn trương, chợt lách người ngăn ở trước mặt Tần Dương, kêu: "Chú ba, xin người, đừng..."

"Con, nha đầu này, thật đúng là con gái không giữ được, xuân tâm manh động, còn không có lập gia đình, đã bắt đầu thiên vị người ngoài, chú đã nói muốn giết hắn chưa?”

Sau khi nói xong, ông ta nhìn về phía Tần Dương phía sau Trương Thiến.

"Mặc dù ta không hài lòng với câu trả lời này, nhưng lại không tìm được lý do giết ngươi ."

"Ai! Ai kêu ta cũng từng trẻ tuổi!"

Bộp!

Vừa nghe nói không giết mình, Tần Dương đã đặt mông ngồi ở trên mép ghế salon, vuốt mồ hôi trán một hồi.

"Ha ha, làm cháu sợ muốn chết, thật ra thì cháu thật sự cũng không muốn chết đâu."

Con bà nó, biểu hiện trước sau của thằng nhóc này, tương phản cũng quá lớn đi.

Lúc đầu thì thể hiện ra khí chất mạnh mẽ không biết sợ hại, hiện tại lại tạo cho người ta cảm giác hắn là kẻ tiểu nhân đắc chí

Chú ba cùng lão bộc nhất thời bị Tần Dương làm cho sốc ngang, bị biểu hiện trái ngược của hắn từ đầu đến giờ làm cho kinh ngạc.

Nhưng hai người cuối cùng vẫn không nhịn được, cười lớn.

Đúng vậy, những lời này của Tần Dương thật đúng là không có nói sai, con kiến hôi còn muốn sống, không muốn chết mới là lời nói thật.

Ra khỏi phòng của chú ba, Trương Thiến yên lặng đi ở sau lưng Tần Dương, nàng rất mâu thuẫn.

Đã nói trước chỉ là đóng một vở kịch, cuối cùng kịch vẫn là giả, nhưng tình thì thành thật rồi.

Ai! Trương Thiến khẽ thở dài một cái.

Tần Dương đi ở phía trước, quay đầu lại cười nói: "Thở dài cho thấy em có tâm sự, anh biết trong lòng em đang suy nghĩ gì "

Trương Thiến dùng đôi mắt mê mang nhìn người đàn ông bí ẩn như màn sương mù trước mắt , hạ giọng nói: "Theo em đến rừng cây một chút."

Sau nhà cũ có một khu rừng, rất u tĩnh, thích hợp tản bộ.

Tần Dương đi theo Trương Thiến đi ở rơi tràn đầy lá cây trên đường mòn, rất an tĩnh, không một người nói chuyện, không người nguyện ý đánh vỡ hai người còn dư lại không nhiều thời giờ.

Xuyên qua rừng cây, trước mắt một mảnh đất bao la, nối tiếp là một hồ nước lấp loé ánh bạc đang phản chiếu tia sáng mặt trời, sóng gợn lăn tăn rạo rực, phi thường mỹ lệ.

Nhưng trước bờ hồ xinh đẹp, khung cảnh lại mang theo vô vàn sát khí, tên anh hai âm nhu dẫn theo con cháu nhà họ Thích đang chặn đường.

Trương Thiến yên lặng cản trước người Tần Dương, căm tức nhìn đám công tử ca nhà họ Thích.

"Anh hai, chú ba đã nói rồi, Tần Dương là khách quý của nhà ta, anh nếu như muốn động thủ, đừng trách em hạ thủ vô tình."

Nhưng là không đợi nàng nói hết lời, gậy sắt trong tay Thích thiếu giơ lên.

"Thiến nhi, em từ nhỏ lớn lên trong Nhà họ Thích, chẳng lẽ còn ngây thơ như vậy."

"Em hẳn là hiểu được, thân là người nhà họ Thích, dù cho là chuyện hôn nhân, cũng là vốn liếng đánh cờ của nhà họ Thích, em nhất định phải là con dâu nhà họ Thích."

"Vô sỉ, hèn hạ!"

Trương Thiến tức giận run lẩy bẩy, nhưng không cách nào giải bày, bởi vì cái này vốn là sự thật.

Đang lúc bọn hắn vây quanh Tần Dương cùng Trương Thiến, bỗng nhiên, điện thoại của Tần Dương lại vang lên.

Nhìn nhìn số điện thoại gọi đến, Tần Dương không thể làm gì cười khổ, cái ông già Nguyệt Lão này, thật đúng là đúng giờ, mỗi lần trước khi mình động thủ, ông ta kiểu gì cũng gọi điện thoại đến chọc gậy bánh xe.

Điện thoại kết nối, trong điện thoại truyền tới thanh âm hưng phấn của Nguyệt Lão.

"Ha ha, ông chủ Tần à!"

"Lão Tam nhà họ Thích được cứu rồi, được cứu rồi."

Nghe thấy lời ấy, Tần Dương trong lòng vui mừng, vội vàng nói: "Cứu thế nào, chẳng lẽ là dùng tiên đan sao "

"Ha ha ha, dĩ nhiên không được, chúng ta điều tra, tuổi thọ của lão Tam nhà họ Thích chỉ còn vài năm, quả thật không nhiều lắm, dùng Tiên đan kéo dài tánh mạng sẽ phải chịu Thiên Đạo trừng phạt."

"Nhưng ngài cũng đừng nản chí, đừng quên, trong thần tiên chúng ta cũng có thần y.”

"Lão đã thương lượng với Thần Tài rồi, ông ta sẽ nghĩ cách tìm người ở Minh giới, nhờ cậy quan hệ sửa Sổ sinh tử cho hắn, cho hắn tăng thêm vài chục năm tuổi thọ, sau đó sẽ để cho thần y xem bệnh cho hắn. Duy chỉ có Tiên đan tuyệt đối không thể cho hắn ăn, một khi ăn rồi, Thiên Đạo sẽ phát hiện chúng ta giở trò bịp bợm, ha ha, chúng ta đây..."

Tần Dương tức giận ngắt lời nói: "Đừng nói nhảm, không phải là chịu phạt sao, nhìn đem bộ dạng kinh sợ của ông kìa."

Sau đó hắn lại tò mò hỏi: "Ngài nói thần y là ai vậy, ta nhớ rất rõ, Tiên Giới không có ai là thần y cao thâm mà !"

"Ha ha, ngài biết Biển Thước sao? hắn năm đó được gọi là thần y, lão tổ tông của Vọng, Văn, Vấn, Thiết, hiện tại đã là Đại thần y Tiên Giới."

"Trời ạ, ngài nói chính là Biển thần y, đã từng một lời tiên đoán trần sinh tử của Tề Hoàn công (*) , Biển Thước."

(*)

"Để cho Biển thần y kê đơn thuốc, dùng thuốc trần giới, điều trị bệnh của Thích Tam Thúc "

Nguyệt Lão cười nói: "Ừ, Ông chủ Tần thật là thông minh, nói qua liền hiểu rõ, chẳng qua, Biển Thước nói, hắn không thể tuỳ tiện viết cho ngài, hắn nhất định phải tự mình xem bệnh một chút."

"Ông nội nhà nó, quả nhiên là lão tổ tông Vọng, Văn, Vấn, Thiết, đã làm thần tiên rồi, còn phải đích thân nhìn, tùy tiện thi triển môn tiểu pháp thuật, không phải sau đó đều biết rõ bệnh tình à."

Tần Dương vô cùng cạn lời, hắn biết rõ, muốn dẫn độ Biển Thước đi tới trần giới, độ khó chuyện này thật sự không phải hơi lớn thôi đâu.

Nhưng dường như Nguyệt Lão đã sớm suy nghĩ kỹ chi tiết này.

"Ông chủ Tần, còn nhớ đồng hồ vàng có thể cố định thời gian không? "

"Ngươi cầm lấy đồng hồ vàng, để cho thời gian tạm ngừng 10 giây, Biển thần y chỉ cần mười giây là có thể xem thấu bệnh trạng của bệnh nhân."

Vừa nhắc tới đồng hồ vàng, Tần Dương hơi sửng sờ, vội vàng nói: "Được! Đưa đồng hồ vàng cho ta, hiện tại tâm tình tiểu gia vô cùng khó chịu, đang cần dùng vật này."

"Vậy chuyện của Thần tài thì… "

Nguyệt Lão vội vàng hỏi.

"Tôi đồng ý."

Kết quả là, Tần Dương cảm giác được, không gian trong luân hồi lệnh bỗng nhiên nhiều thêm một vật.

Hắn lấy ra nhìn một cái, nhất thời liền cười, hơn nữa cười vô cùng tà ác.

Hiệu suất thần tiên đúng là cao nha, cái đồng hồ vàng kia trong nháy mắt được Nguyệt Lão đưa đến trong tay mình, lúc này đã đeo ở trên cổ tay.

Hôm nay còn có hai mươi giây, coi như giữ lại cho Nguyệt Lão 10 giây, mình còn có thể để cho thời gian tạm ngừng 10 giây, 10 giây mặc dù ngắn, nhưng dạy dỗ đám này con cháu nhà họ Thích, thật sự là nhẹ nhàng có thừa.

Thấy Trương Thiến vẫn còn đang lý luận với tên lão nhị âm nhu, Tần Dương vỗ nhè nhẹ một cái vai thơm của nàng.

"Thiến nhi, để cho ta giải quyết!"

Tần Dương đẩy Trương Thiến đang che chở tại trước người mình ra, nhanh chân đi đến chỗ đám người hung hãn kia.

Thấy Tần Dương liều lĩnh đi tới, con cháu nhà họ Thích đồng thanh kêu gào: "Các anh em, đánh hắn!"

(*)Biển Thước: danh y là một thầy thuốc trứ danh thời Chiến Quốc và được xem là một trong những danh y đầu tiên được ghi chép sớm nhất trong các thư tịch của lịch sử Trung Quốc. Sự tich kể trên là do danh y Biển Thước từng ba lần đoán bệnh, thuyết phục Tề Hoàn công, nhưng Tề Hoàn Công làm ngơ, khi bệnh chuyển nhẹ sang nặng, ông nói Biển Thước nói: "Bệnh ở da, thịt thì còn xoa thuốc được, bệnh ở huyết mạch thì còn tiêm thuốc được, nay bệnh đã vào đến xương tủy rồi thì trời cũng không cứu được nữa, bởi vậy tôi mới bỏ đi". Sau đó ông bỏ sang nước Tần

Bạn đang đọc Khách sạn Luân Hồi của Thích Ưng Đích Thỏ Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Nonamezzzz
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.