Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiết lộ

Tiểu thuyết gốc · 1547 chữ

Chương 146: Tiết lộ

Long Quy tiên sinh hỏi Hạc Nhi. “Hạc Nhi, ngươi nói có một di tích sắp mở ra ở tầng một?”

Hạc Nhi nói. “Bẩm tiên sinh, không lâu trước đó ta có việc đến chi nhánh của Trưởng Khống Giả, Ngô Lưu đã mời ta đi thăm dò di tích đó.”

“Thế nào?” Long Quy tiên sinh hỏi.

“Tiên sinh, là một di tích thời kỳ Nạn - Phá của một bộ tộc linh thú, rất có khả năng bên trong có thần thú.” Hạc Nhi nói.

“Thần thú? Chính các ngươi chẳng phải thần thú đó sao? Tự bôi vàng lên mặt mình?” Long Quy tiên sinh liếc nhìn Hạc Nhi, giọng nói vẫn trầm ồn như cũ.

Hạc Nhi mỉm cười. “Tiên sinh, danh tự này chẳng phải là do ta đặt.”

“Thôi, thôi, thế nhân ngu muội không nói làm gì, cả ngươi cũng hùa theo phân biệt đồng loại như vậy? Chỉ mong rằng tộc linh thú đó đã phong ấn hậu nhân của mình bên trong phong ấn ấn thạch.” Long Quy tiên sinh nói. “Voi con, lại đây.”

Long Quy tiên sinh hướng về Kim Quang Thần Tượng đang nằm mà gọi nó.

Kim Quang Thần Tượng dường như rất sợ Long Quy tiên sinh, nói vội đứng dậy chạy đến bên Long Quy tiên sinh, bộ dạng cực kỳ ngoan ngoãn.

Long Quy tiên sinh nói. “Chốc nữa ngươi sẽ làm như vậy, như vậy?”

Kim Quang Thần Tượng liên tục ngây ngốc gật đầu.

Ở phía bên ngoài học viện, Phong Mẫn Nghi ngồi cạnh Phong Vũ, bên cạnh nàng là Phong Ngôn.

Phong Vũ thì hai mắt nhíu chặt, khiến nếp nhăn trên khuôn mặt lão càng nhíu chặt lại với nhau, qua một hồi lâu lão mới mở miệng nói. “Hai con về trước, chuyện này ta cần phải suy nghĩ thật kỹ, Mẫn Nghi, con ở lại nói chuyện với ta một chút, Ngôn, con về trước đi.”

“Dạ.” Phong Ngôn đứng dậy liền trở về Quản phòng.

“Chuyện của Thanh Thu và Thanh Vân con không trách ta chứ?” Phong Vũ hướng Phong Mẫn Nghi hỏi.

Phong Mẫn Nghi lắc đầu nói. “Con hiểu suy nghĩ của phụ thân, con biết người chỉ muốn tốt cho hai đứa Thanh Vân và Thanh Thu, mà hiện tại con đã tự chứng kiến được.

Hai đứa nó hàng ngày có thể ngồi trong trận pháp tu luyện, đan dược dùng chẳng bao giờ hết, bảo khí bảo vệ tính mạng, linh thú thất cấp bảo vệ bên người, điều đó đều nhờ phụ thân cả.”

“Còn con? Võ Huyền hiện tại đang thiếu người làm việc cho ngài ấy, chắc chắn ngài ấy sẽ không bỏ qua con.” Phong Vũ hỏi.

Phong Mẫn Nghi thành thực đáp. “Võ Huyền dường như có rất nhiều đan dược, ngài ấy dự định bồi dưỡng con cùng người của con.”

Phong Vũ thở dài nói. “Con chọn sai một lần, nên suy nghĩ thật kỹ, lần này phụ thân thật sự phải nhắc nhở con, đường của Võ Huyền một là lên đỉnh đại lục, hai là thịt xương chẳng còn.”

“Phụ thân đừng lo, con cũng đã đủ lớn để hiểu điều này.” Phong Mẫn Nghi ánh mắt quả quyết nói.

“Con xử lý bên Cương Thanh Mạc cho tốt, danh tiếng của con có thể ảnh hưởng đến thiếu chủ Võ Huyền, dù ngài ấy không để ý thì con cũng nên để tâm.” Phong Vũ nói.

“Vậy phụ thân đã quyết định.” Phong Mẫn Nghi nghi hoặc hỏi.

“Đã sớm quyết định, chỉ chờ con về rồi mới tính tiếp, ý chí của Nam Sương không lớn ta, nó ở tầng một sống sẽ tốt, còn con và Ngôn đều là người truy cầu sức mạnh, thiếu chủ Võ Huyền vừa hay là người có thể giúp các con.

Cái thân già của ta nếu giúp được các con, tự nhiên sẽ không từ chối.” Phong Vũ chậm rãi nói.

“Phụ thân.” Phong Mẫn Nghi giống như đứa trẻ nắm lấy tay Phong Vũ, hai hàng nước mắt lăn trên gò má.

“Được rồi, đâu phải trẻ con, nhiều năm nay con bôn ba bên ngoài cũng đến lúc nghỉ ngơi một đoạn thời gian.” Phong Vũ nói.

“Dạ.” Phong Mẫn Nghi đáp.

Một bên gia đình vui mừng, một phía một người cô đơn chết lặng tại chỗ.

Võ Huyền giống như một cây cột đứng chôn chân trên đất, tay hắn nắm chặt viên Lưu Hồn Bích Ngọc, lòng tuy đau nhưng lại không chảy một giọt nước mắt.

Hắn khẽ gọi. “Yên Nhu, nàng có đấy không?”

Hình bóng của Yên Nhu nhanh chóng xuất hiện ôm Võ Huyền vào lòng, nàng dịu dàng nói. “Ta biết phu quân muốn nói gì, người cứ mặc sức mà làm, ta vẫn luôn đánh bên cạnh người.”

Võ Huyền nhắm mắt ôm lấy Yên Nhu, dù cho cơ thể của Yên Nhu không ở đây nhưng hắn thấy thật sự ấm áp. “Cảm ơn nàng.”

Yên Nhu nhẹ hôn lên môi Võ Huyền rồi trở lại bên trên cơ thể của hắn.

Võ Huyền cầm viên Lưu Hồn Bích Ngọc trong tay, hắn thở ra một hơi lần nữa xem lại bên trong, cái tên Đan Vân Hà như ghim chặt vào đầu Võ Huyền.

“Võ Huyền, vốn sự tình này ta vẫn chưa muốn cho con biết, một là thực lực con không đủ, hai là ảnh hưởng đến bản tâm.

Chỉ là Long Quy tiên sinh nói để con biết sớm sự tình, có lẽ sẽ thích hợp hơn giúp con phát triển, nên ta cũng chẳng muốn giấu giếm con.

Sự việc có lẽ diễn ra từ mười năm trước, khi đó tầng ba bị minh thú tấn công khá nhiều, Trưởng Khống Giả chúng ta cùng với Đan Phong vẫn luôn âm thầm ám đấu càng làm cho tình thế ác liệt.

Khi đó, thánh nữ của Đan Phong, Đan Vân Hà bỗng dưng từ đâu nhảy ra, nàng ta đưa ra một cuộc đánh cược có lợi cho hai bên Trưởng Khống Giả và Đan Phong khi đó.

Việc đánh cược có thể nói vô cùng đơn giản, chỉ vận dụng thế lực ở tầng hai của hai bên, bên nào chiếm được nhiều phần đất hơn sẽ thắng cuộc và bên thua phải đưa cho bên thắng năm nghìn viên đan dược cửu cấp trung phẩm, cùng năm nghìn kiện bảo khí cửu cấp.

Mà thế lực trên tầng ba không được nhúng tay xuống, trước đó, điện chủ Tinh điện là một thế lực trung lập, do người cửu cấp của Tinh điện chống lại minh thú một lần bị diệt, nên ta đã đáp ứng cho bọn chúng xuống tầng hai.

Không ngờ con trai của điện chủ Tinh điện, sớm đã cấu kết với người của Đan Phong, chính vì vậy sự việc sau đó mới diễn ra.

Các thế lực ở tầng hai trong mười năm này vẫn âm thầm ám đấu, mà những thế lực nhỏ bắt buộc phải chọn hai bên chiến tuyến, không thì sẽ bị diệt trừ.

Lúc đó, các thế lực ở Trung Giả sơn mạch đều là thế lực tự phát, cũng chẳng gia nhập bên nào, vậy nên là mục tiêu thôn tính của Tinh điện, nói chính xác hơn là của Đan Vân Hà.

Nói đến Đan Vân Hà là một người phụ nữ vô cùng nguy hiểm, theo ta điều tra được, người phụ nữ này không phải người trên đại lục, nhưng lại có thể tu luyện được linh lực, có thể nói nàng là cầu nối hai bên của Đan Phong và những người bên ngoài đại lục.

Nếu con muốn tranh đấu với nàng ta thì nên cẩn thận, hiện tại qua nhiều năm, nàng ta cũng đã đạt tới bát cấp trung kỳ, con cần thật sự phải cố gắng để có thể thắng được nàng ta.

Điều ta muốn nói với con chỉ như vậy, mọi thứ còn lại chỉ có thể do con quyết định.”

Võ Huyền xem lại một lần mặt vẫn không biến đổi, hắn không thể ngờ được, toàn thôn của hắn cùng rất nhiều thế lực khác bị diệt, chỉ vì trò đánh cược của một người đàn bà đưa ra.

Hắn chợt nở nụ cười, chẳng còn chút đau khổ nào.

Đan Vân Hà có một ngày ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết.

Trong đầu hắn lúc này kịch liệt vận chuyển suy tính mọi thứ mình có thể làm.

Điệp Điệp đậu trên đầu hắn cảm nhận được sự biến đổi của phụ thân chỉ có thể ôm sát vào gò má hắn, biểu thị mình vẫn luôn ủng hộ.

Qua một hồi suy nghĩ, Võ Huyền đỡ lấy Điệp Điệp trên tay. “Điệp Điệp, con sẽ đi trên con đường này cùng ta chứ?”

“Phụ thân, con là con của người.” Điệp Điệp không suy nghĩ đáp.

“Được!”

*Cầu ý kiến của mọi người để mình có thể phát triển chuyện hơn.

Cảm ơn các bạn đã ủng hộ mình!

STK: 1017409432 - Dang Hai Dong

Ngân hàng: Vietcombank

Bạn đang đọc Khống Thú Đại Luc (Khống Thú) sáng tác bởi haidongi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi haidongi
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.