Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xếp Hạng

Phiên bản Dịch · 1045 chữ

“Anh Thu, buổi chiều dẫn ngươi ra ngoài chơi nhé, ta mời khách.”

“Quên đi, Thụy Thụy, ta còn phải đi kiếm tiền.”

“Có các em gái mà.”

“Ha ha, chẳng lẽ ta lại không hiểu ngươi à, lần trước ngươi cũng nói như thế, kết quả em gái kia còn nặng gấp đôi ta.”

Lưu Thụy không khỏi lúng túng cười.

Hắn phất tay tạm biệt Lưu Thụy, bắt đầu một ngày xếp gạch.

Nháy mắt đã qua hai ngày, hôm nay là ngày kết quả của kỳ thi thứ ba được công bố.

Hai ngày qua Lâm Thu đi học ban ngày, tan học lại đi xếp gạch, cuộc sống cực kỳ phong hú.

Hai ngày qua cũng thức tỉnh hai kỹ năng mới.

Một là kỹ năng cường hóa linh khí cấp S.

Sau khi được hưởng linh khí đã cường hóa, Lâm Thu thành công thăng từ Thanh Đồng hai sao lên Thanh Đồng ba sao.

Như vậy cuối cùng cũng đuổi kịp một bộ phận bạn học.

Điều này khiến Lâm Thu hưng phấn một hồi lâu.

Cuối cùng cũng thoát khỏi cái Thanh Đồng hai sao gian ác này rồi.

Phần lớn người thức tỉnh khi đang học cấp ba đều dừng lại ở khoảng Thanh Đồng bốn sao.

Sau khi vào đại học mới là giai đoạn mà tu vi của bọn họ đột nhiên tăng mạnh.

Một cái khác là kỹ năng sinh hoạt cấp E – thuần hóa.

Lâm Thu cũng không hề cảm thấy mất mát gì cả.

Ha ha!

Làm quen là được.

Lúc này Lâm Thu đang nhàm chán ngồi một chỗ, Lưu Thụy ngồi bên cạnh lại hơi lo sợ bất an.

“Anh thu, ngươi nói xem lần này chúng ta làm bài thi thế nào?”

“Cũng không tệ đi, ta cảm thấy thế nào thì điểm của chúng ta cũng xếp trong top mười của trường.”

“Ha ha, ta vừa nghe thấy cái gì thế? Điểm của ngươi còn chưa chắc đã được xếp trong top mười trong lớp đâu, vậy mà cũng dám nói có thể nằm trong top mười toàn trường. Buồn cười muốn chết.”

“Lý Nam, sao chỗ nào cũng có mặt ngươi thế? Sáng sớm hôm nay ăn đậu phụ à?”

Phụt!

Nghe thấy Lâm Thu nói vậy, Trương Phỉ và Đinh Hàm đều phì cười.

Gương mặt Lý Nam lập tức đen như đít nồi.

Ngươi ấy có thể đừng đề cập đến chuyện này được không.

Ọe!

Triệu Chính đứng bên cạnh như vừa nhớ ra hồi ức không hay ho nào đó, đột nhiên nôn ra.

“Lớp trưởng Triệu, ngươi làm sao thế? Buồn nôn à? Mấy tháng rồi?”

Lời Lâm Thu nói cũng khiến sắc mặt Triệu Chính đen xì đi.

Hắn đang định phản bác thì thấy chủ nhiệm lớp với gương mặt sáng láng đi tới.

“Các học sinh yên lặng một chút. Thông báo cho mọi người một tin vui, lần thi thứ ba này đã kết quả rồi, thành tích học tập của lớp chúng ta cực kì nổi bật, thậm chí còn có người thi được hạng nhất toàn thành phố, thật sự khiến ta nở lỗ mũi.”

Chủ nhiệm lớp vừa dứt lời, học sinh trong lớp đã bùng nổ.

“Con mẹ nó! Không phải chứ, hạng nhất toàn thành phố lại xuất hiện ở trong lớp chúng ta?”

“Hay, Nhất Trung mất hết thể diện rồi.”

“Là Triệu Chính hay là Trương Phỉ? Tuy rằng thành tích của họ không tệ lắm, nhưng không đến mức vừa thi một cái là đứng được hạng nhất toàn thành phố chứ?”

“Đúng, thành tích của bọn họ vẫn luôn đứng ở khoảng 500 của thành phố thôi mà.”

Lúc này Triệu Chính đang cực kỳ hưng phấn, cuộc thi lần này hắn có cảm giác rất tốt, chẳng lẽ là mình phát huy vượt xa bình thường, thi một cái đã đứng đầu toàn thành phố?

Trong lòng Lâm Thu thấp thỏm.

Sẽ không quá đà quá chứ?

Khi mà vừa thi đã đứng đầu toàn thành phố.

“Được rồi, mọi người để ta công bố thành tích.”

“Lý Cẩu Đản, tổng điểm 250, vẫn ổn định trước sau như một.”

Vẻ mặt Lý Cẩu Đản ngượng ngùng, phẩy phẩy tay với mọi người.

Các bạn học cùng lớp chỉ nhìn không nói gì!

Cậu đấy nghe không hiểu lời đó là sao à.

Còn nữa, lúc thầy giáo công bố thành tích luôn đọc từ cuối danh sách lên đấy.

Lần này không ngờ người đứng thứ nhất đếm lên lại không phải Lưu Thụy!

Điều này không khoa học lắm.

“Trương Ma Tử, tổng điểm 260, tiếp tục cố gắng.”

“Trình Thiết Trụ, tổng điểm 290, tiếp tục cố gắng.”

“Lý Nam, tổng điểm 380, ngươi là người duy nhất trong lớp ta phải phê bình, sao lại thụt lùi nhiều như thế.”

Lý Nam: !!

Gần đây làm sao vậy?

Vì sao lại cảm thấy toàn bộ thế giới đều đối đầu với mình!

“Vương Đại Bưu, tổng điểm 480, tiến bộ rất lớn.”

“Đinh Hàm, tổng điểm 499, không tệ không tệ.”

“Triệu Chính, tổng điểm 518, tiếp tục giữ vững.”

Thực ra số điểm này cũng coi như không tệ, thế nhưng Triệu Chính lại không vui vẻ nổi.

Vốn cho rằng bản thân đã phát huy tốt hơn bình thường rồi.

Không ngờ rằng lại chỉ có thể thi được ngần ấy điểm, số điểm ấy sao có thể đứng đầu toàn thành phố được.

Xem ra là Trương Phỉ đã làm bài cực kì tốt.

Đương nhiên đại đa số các bạn cùng lớp đều nghĩ như thế.

“Không biết mọi người có phát hiện ra không, đến bây giờ còn chưa đọc điểm của Lâm Thu và Lưu Thụy.”

Lý Cẩu Đản quanh năm tranh giành vị trí cuối lớp với Lưu Thụy, lúc này đã cảm thấy có gì đó không ổn.

“Chắc là kém quá nên thầy giáo định bắt bọn họ ở lại ca cho một bài đấy.”

“Nhất định là như thế!”

“Đúng, không sai được.”

Lâm Thu: ha ha, lát nữa có điểm sẽ đủ sáng mù mắt chó của các người.

Bạn đang đọc Linh Khí Khôi Phục: Mỗi Ngày Ta Rút Một Kỹ Năng của Thư Mộng Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 323

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.