Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cực kỳ Đáng Khen

Phiên bản Dịch · 1102 chữ

“Trương Phi, tổng điểm 599! Cực kì đáng khen.”

Bạn cùng lớp đều giật mình kêu to, đây chính là một số điểm cực kì cao.

Chỉ có điều cũng có vài người phản ứng lại được, số điểm này mặc dù không tệ nhưng muốn lấy được vị trí đứng đầu toàn thành phố hình như cũng không đủ.

“Mọi người phải khen ngợi hai bạn cùng lớp của chúng ta, đầu tiên là Lưu Thụy, mọi người vỗ tay.”

Cả lớp đều giật mình vì lời thầy chủ nhiệm nói.

“Cẩu Đản, ngươi véo ta một cái, có phải ta đang nằm mơ không? Thầy giáo đang khen ngợi Lưu Thụy đấy.”

“Này có phải là thầy giáo đang khen đểu không? Không phải là thủ đoạn mà chủ nhiệm lớp thường hay dùng sao?”

“Đừng nói nhiều như thế, vỗ tay đi!”

Thực ra Lưu Thụy cũng cảm nhận được điều lạ thường từ trước, trước khi chủ nhiệm lớp thông báo thành tích top ba không có tên mình, Lưu Thụy đã luống cuống.

Cái tình huống quái quỷ gì thế này?

Mình chỉ sao chép bài thi của anh Thu mà thôi!

Vì sao vẫn chưa đọc đến thành tích của mình chứ.

Đến cả lớp phó học tập cũng biết điểm rồi mà còn chưa tới lượt mình sao?

Mình rất sợ!

Thực sự rất sợ!

Khi tiếng vỗ tay ngừng lại, chủ nhiệm lớp đặt bình trà ngâm cẩu kỷ trong tay xuống, ho nhẹ một tiếng.

“Nào, Lưu Thụy, tổng điểm 666, đứng thứ năm toàn thành phố, chúng ta mau nói Lưu Thụy 666!”

Trong giây lát, cả lớp trở nên yên lặng như tờ.

Lâm Thu: ==b

Chủ nhiệm lớp, ngươi nghịch cái gì thế!

Kêu 666 là cái quái gì.

“Ta không tin, nhất định là ta đang mơ.”

“Ta thấy cả lớp chỉ còn mỗi thành tích của Lâm Thu là chưa được công bố thôi, hơn nữa chủ nhiệm lớp còn nói là đứng nhất toàn thành phố, ta không tin!”

“Ma Tử, ngươi nói cho ta biết đi hôm nay không phải Cá tháng tư đúng không?”

Chủ nhiệm lớp cũng không ngắt lời mọi người, nói thật thì đến hắn cũng hơi khó chấp nhận được.

Đến khi tiếng bàn tán nhỏ xuống, chủ nhiệm lớp mới nói tiếp.

“Tiếp theo là diễn viên chính! Lâm Thu, tổng điểm 710, đứng đầu toàn thành phố!”

“Quả nhiên, hiện tại nội tâm ta đã không còn dậy sóng nữa rồi.”

“Hôm nay đúng là Cá tháng tư rồi.”

Vẻ mặt Lý Nam cũng vô cùng ngạc nhiên nhìn Lâm Thu. Vừa nãy hắn còn cười giễu nói Lâm Thu mạnh miệng, kết quả bây giờ như vừa ăn một cái tát.

Người ta không chỉ đứng đầu lớp.

Còn đứng đầu cả trường!

Đứng đầu toàn thành phố luôn!

Lâm Thu lạnh lùng nhìn các bạn cùng lớp đang không chấp nhận được sự thật, không khỏi cười lạnh.

“Mời bạn Lâm Thu lên đây để chia sẻ chút kinh nghiệm học tập với mọi người, mọi người vỗ tay.”

Trong tiếp vỗ tay ào ào, Lâm Thu đứng lên.

“Cảm ơn mọi người đã cổ vũ, bây giờ ta muốn cảm ơn một số người.”

“Đầu tiên là cảm ơn chủ nhiệm lớp thân yêu của chúng ta, thành tích của ta là nhờ có chủ nhiệm lớp đôn đốc dạy dỗ mà ra.”

Chủ nhiệm lớp mỉm cười gật đầu, thằng nhãi này biết nói chuyện.

“Tiếp theo là cảm ơn thầy cô bộ môn, vị trí đứng đầu toàn thành phố này cũng nhờ có công lao của bọn họ rất nhiều.”

“Cũng muốn cảm ơn các bạn cùng lớp đã thúc đẩy.”

“Còn kinh nghiệm để chia sẻ ư.”

“Thì đó chính là đi học chăm chú nghe giảng, về nhà cố gắng học tập, ngày nào ta cũng học đến hai giờ đêm.”

“Ta chỉ muốn nói như vậy thôi, cảm ơn mọi người.”

Chủ nhiệm lớp sững sờ, thì ra Lâm Thu cậu là người như vậy, xem ra thầy giáo hiểu lầm cậu rồi.

Các học sinh cũng giật mình, thì ra Lâm Thu nỗ lực như thế, chỉ là mọi người không thấy được mà thôi.

Chỉ có Lưu Thụy ngơ ngác nhìn Lâm Thu, không phải anh học xong cái là ra ngoài đi xếp gạch sao?

Lúc tìm anh để chơi cũng chưa từng thấy anh học tập gì mà?

Hâm mộ trong mắt các nữ sinh cùng lớp sắp ào hết ra ngoài rồi.

“Ôi! Thố Thố thật là đẹp trai, dậy thì thì đáng yêu, học tập còn tốt nữa, ta sắp ngất rồi!”

“Thố Thố, ta sinh thỏ con cho ngươi nhé!”

Lâm Thu: !!

Kêu tôi là Thố Thố tôi sẽ giận các cô đấy, tôi cũng có sĩ diện mà?

Lúc này Lý Nam còn chưa cam tâm, bèn giơ tay lên.

Chủ nhiệm lớp thấy Lý Nam giơ tay, tuy rằng không biết hắn muốn làm cái gì, nhưng vẫn bảo hắn đứng lên.

“Thầy giáo, ta nghi rằng Lâm Thu gian lận!”

Lý Nam nói vậy, các bạn cùng lớp mới phản ứng lại.

Đúng vậy, chắc chắn là Lâm Thu ăn gian!

Chủ nhiệm lại lạnh lùng cười.

“Lý Nam, vậy ngươi cho rằng Lâm Thu ăn gian thế nào?

“Hắn chép bài người khác sao?”

“Ngươi nói cho ta biết xem chép bài của ai mà chép được tới mức đứng đầu toàn thành phố?”

Lý Nam cũng ngẩn người ra, đúng vậy, hắn chép của ai chứ? Trong đầu đột nhiên nảy ra một ý.

“Chép của Lưu Thụy, lần này Lưu Thụy và hắn thi chung một phòng.”

Vẻ mặt Lưu Thụy đơ ra, mẹ nó mình nằm không cũng trúng đạn à.

Chủ nhiệm lớp cũng trầm tư một chút.

“Ngươi nói như thế lại kịp thời cảnh tỉnh ta. Lưu Thụy, có phải ngươi chép bài của Lâm Thu không.”

Lý Nam: ???

Thầy ơi, ý ta muốn nói có phải là như vậy đâu?

Lưu Thụy:ヽ( ̄︿ ̄ )

“Tuyệt đối không phải ạ thưa thầy, ta học tập cùng với anh Thu vào buổi tối!”

Tuy rằng thầy nói đúng, nhưng đánh chết mình cũng không thừa nhận.

Cũng may mình nhanh nhạy.

Cực kì thông minh!

“Thầy…”

“Được rồi, Lý Nam ta biết ngươi đang ghen tị, ngồi xuống đi.”

Lý Nam còn muốn nói gì đó nhưng cũng biết là chẳng được gì khác, chỉ có thể hậm hực ngồi xuống.

Bạn đang đọc Linh Khí Khôi Phục: Mỗi Ngày Ta Rút Một Kỹ Năng của Thư Mộng Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 314

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.