Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 1: Là chết rồi sao?

Tiểu thuyết gốc · 1562 chữ

Ong ong-- --

Cơn đau đầu như búa bổ khiến tôi nhất thiết phải mở mắt. Sự choáng váng nhanh chóng bủa vây bức tôi phải đưa tay lên đỡ trán. Vì cơn đau như điên dại này mà tôi không kịp nhận ra có gì đó vô cùng khác lạ.

Những đường sáng lập loè màu tím đỏ liên tục nhấp nháy xung quanh, chúng làm tầm nhìn của tôi chẳng còn lại gì ngoài các mảng màu tối mờ ảo.

Sau vài phút ôm chặt lấy đầu, tôi mới có thể gắng gượng hé mắt nhìn xem nơi đây là đâu.

Oang oang!

Cái quái gì thế này? Hoàn toàn xa lạ!

Toàn bộ căn phòng được khảm màu xanh dương pastel mang lại một không gian tươi sáng, hài hòa.

Giường bằng gỗ óc chó màu nâu sang trọng được đặt tại góc phòng, hai chiếc tab đầu giường đặt đối xứng hai bên. Đối diện giường ngủ là kệ tủ tivi nối liền với bàn làm việc được thiết kế đồng điệu tạo cảm giác đồng bộ cho không gian. Bên cạnh là tủ quần áo chữ L được bo góc gọn gàng.

Tấm mành che ở cửa sổ bị gió thổi tung lên, hắt một chút ánh đèn neon ở ngoài vào, kèm theo là một chút lành lạnh mơn trớn trên da thịt, khi ấy tôi mới nhận ra mình đang hoàn toàn khoả thân.

Tôi vội vơ lấy chiếc chăn mỏng và rồi lại thẫn thờ phát hiện cơ thể này sao mà nhỏ nhắn quá?

Cánh tay mảnh mai trắng ngần như phát sáng trong căn phòng chỉ có ánh đèn nhập nhằng. Còn chưa kể cái cảm giác nặng trĩu trên ngực này là sao? Cơn hoảng loạn nhảy múa râm ran khắp trí óc, tôi đã rất cố gắng không cúi xuống để tìm câu trả lời cho dự cảm không lành của mình.

Nhưng giây tiếp theo đó, sự trống trải ở giữa hai chân đã thực sự làm hỏng hoàn toàn cái phao cứu sinh bình tĩnh của tôi.

Tôi gục đầu không thể hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra, những lọn tóc dài trắng tinh cũng theo đó mà trượt xuống từ vai, phủ lên cánh tay bạch ngọc và bầu ngực sung mãn, thứ vốn dĩ chẳng thể có ở tôi, một thằng con trai.

Có phải do tôi đã làm việc quá sức không? Đây là giấc mơ được dựng lên bởi sự ham muốn đã bị kìm nén quá lâu? Không, không đời nào! Tôi không có thì giờ cho những giấc mơ chẳng là gì ngoài những đê mê kìm chân người ta trong bể khoái cảm nhục dục.

Tôi cần phải nghỉ ngơi nhanh chóng và rồi lại thức dậy vào lúc năm giờ để giúp cô Hoa mở quán bán phở. Sau khi ăn trưa và cùng cô đóng quán thì tôi lại phải tiếp tục đến công trường ở ngã sáu nữa, đến hai giờ chiều mới bắt đầu làm việc nên tôi có chút thời gian chợp mắt trên hàng ghế ở bến đợi xe buýt.

Cuối cùng, sau khi kết thúc bữa tối có thể là chiếc bánh mì hay bánh bao gì đó, tôi sẽ phụ giúp chú Dũng bán những chậu cây cảnh hoặc hoa trái mà chú đã vận chuyển từ Sài Gòn lên.

Việc này cũng sớm kết thúc vào chín rưỡi tối, nhưng tôi chưa về nhà được. Còn ca đêm ở cửa hàng tiện lợi của bác Lâm nữa. Cũng chỉ đơn giản là sắp xếp hàng hóa, đảm bảo hàng trong cửa tiệm luôn đầy đủ, rồi thanh toán cho khách thôi. Tôi sẽ được về nhà khi cái Hoà đến thay ca lúc mười một rưỡi.

Từ cửa hàng đến căn phòng trọ lụp xụp mà tôi thuê được với cái giá rẻ như cho, cũng mất tới mười lăm phút đi đường. Băng qua dãy hành lang vẫn còn sáng ánh đèn do các sinh viên thức đêm làm bài và mấy anh chị chơi bài bạc đến sáng.

Tôi sẽ tới được cái tổ của mình ở cuối góc. Mở cánh cửa gỗ đã bạc màu, bản lề thì gỉ sét, tiếng kẽo kẹt rờn rợn làm tôi chỉ muốn nhanh chóng chui vào giường.

Vươn tay đến cái công tắc đèn ở ngay bên phải cửa ra vào, cạch một tiếng và căn phòng tối om om nhanh chóng được phủ lên một lớp ánh sáng vàng nhạt nhòa.

Căn phòng vỏn vẹn 10m2, với tôi thế là quá đủ rồi. Đồ đạc thì ngổn ngang khắp nơi, các hộp các tông vẫn còn được dán băng keo ngay ngắn, chỉ có vài chiếc túi vải đựng quần áo của tôi đã được mở khóa.

Tôi lục lấy quần áo và túm tạm một cái khăn để tắm cho mát mẻ rồi mới định ngả lưng. Khi tôi bước vào được phòng tắm và cởi xong chiếc áo thun, thì chẳng rõ làm sao lại có một trận đau đầu ập đến.

Như thể ai đó dùng búa và đinh đóng xuống vậy, điều cuối cùng tôi còn có thể nhận ra được đó là sự mát lạnh của tường nhà tắm. Có lẽ trong cơn xây xẩm, tôi đã va đầu vào tường sao?

Vậy là tôi đã chết?

Không! Không thể nào! Tại sao lại chết ngay lúc này chứ? Mẹ và em gái tôi phải làm sao đây?

Mẹ tôi vào hai năm trước đột nhiên bất tỉnh, không ai có thể tra ra được nguyên do, bà cứ thế chìm vào giấc ngủ mà không gì có thể gọi thức được. Chúng tôi đưa bà vào viện để người ta truyền dinh dưỡng nhằm duy trì sự sống cho bà.

Còn em gái tôi, con bé kém tôi ba tuổi, hiện còn đang học lớp 11. Tôi đang để con bé sống tạm ở nhà bác gái bên ngoại, mặc dù có chỗ ở nhưng tiền ăn tiền học của con bé đều do tôi đưa cho bác gái chi trả.

Vậy nếu như tôi chết rồi và đang ám vào người con gái này, thì mẹ và em gái tôi phải làm sao đây?

"Sao thế? Còn sớm mà, ngủ tiếp đi."

Tông giọng nam khàn khàn trầm thấp, có chút lạnh lùng mang theo từ tính cuốn hút vang lên từ phía cửa phòng.

Tôi đưa mắt qua nhìn. Cái quái?

Chàng trai đi tới bên cửa, trên người chỉ mặc một chiếc quần cargo đen trẻ trung thời thượng. Thân trên trần trụi với những đường cơ rõ ràng, dáng người tam giác ngược cực kỳ hấp dẫn, thắt lưng gầy nhỏ nhưng khoẻ mạnh và săn chắc.

Cậu ta ngửa cổ, uống ít nước từ trong chai, yết hầu lên xuống theo từng lần nuốt nước tạo ra thứ mỹ quan khiêu gợi khó tả.

Tôi không kìm nén được mà nuốt nước bọt cái ực. Hả? Tôi nâng cánh tay trắng trong không tỳ vết lên che miệng, tôi vừa làm cái gì vậy? Tôi cảm thấy bị cậu ta kích thích? Không. Không. Bình tĩnh nào!

Dựa vào tình cảnh này, hẳn cô gái đang bị tôi chiếm xác và chàng trai kia chính là một đôi. Vậy nên cái hành động kia, cái cảm xúc kia, cái ham muốn kia, tất cả đều là do thể xác này. Cái thân xác của người con gái đã từng trải qua mấy lần ân ái với cậu ta.

Theo tình huống hiện tại, khi mà tôi, ý tôi là thể xác này đang khoả thân, chắc hẳn họ vừa làm xong một trận. Ơ? Khoan đã! Họ làm gì mà cô gái này lại chết và bị tôi nhập vào?

Xì tốp! Dừng lại ngay! Đi sai hướng rồi! Tại sao tôi lại chắc chắn rằng cả hai đều đã chết chứ? Nhưng rốt cuộc tất cả chuyện này là sao vậy? Tôi rất cần được giải đáp đấy!

"Này! Sao cứ thừ người ra thế?"

Trong khi tôi còn đang vật lộn với đống bùn lầy của suy nghĩ và hoảng loạn thì chàng trai kia đã đi tới bên giường.

Tôi theo phản xạ ngước mắt lên nhìn. Khuôn mặt tuấn tú với góc cạnh rõ ràng, vai rộng cùng eo hẹp, trên người không có một chút thịt thừa, đôi mắt hoa đào lạnh như băng nhìn chằm chằm vào tôi.

Tình cảnh hiện tại cùng ánh mắt như đang phán xét ấy khiến tôi càng thêm luống cuống, vội xoay mặt đi, tránh việc nhìn trực tiếp vào mắt của cậu ta.

Bàn tay với những ngón tay thon dài rắn rỏi lao ra từ bóng tối, mạnh mẽ nắm lấy chiếc cằm thon nhỏ của tôi, dùng sức xoay đầu tôi lại. Mặt đối mặt, khuôn mặt tuấn lãng kia ở sát ngay mặt tôi, chỉ còn cách có vài millimet là đụng chóp mũi vào nhau rồi.

Trái tim tôi như ngừng đập ở khoảnh khắc ấy.

"Mày là ai? Tại sao lại ở trong cơ thể này?"

Tông giọng vốn lạnh băng nay lại như đang gầm gừ giận dữ, thành ra cực kỳ có cảm giác áp bức.

"Tôi... tôi không biết..."

Bạn đang đọc Long Hội sáng tác bởi Zhuu17
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Zhuu17
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.