Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 2: Mặc nội y (Đừng có nghịch!)

Tiểu thuyết gốc · 1649 chữ

"Tsk!"

Cậu ta tặc lưỡi một cái rất kêu, sau đó vẫn miễn cưỡng buông tha cho chiếc cằm nhỏ xinh của tôi.

"Ây da, vậy là cậu cũng không thể nhận ra phải không, Hoàng?"

Rõ ràng là cái giọng trầm khàn khó nghe quen thuộc, nhưng cái ngữ điệu cợt nhả kia là sao?

Tôi quay phắt lại như bị ai nắm phải đuôi. Ở khung cửa sổ, một người con trai gầy gò ngồi xổm trên đó. Chàng trai mặc quần đen, giày da đen bóng, áo sơ mi ngắn tay bằng lụa cũng màu đen nốt.

Những thứ đó quả thực là đồ của tôi. Nhưng là đồ của cái gã khốn nạn đã bỏ rơi mẹ con tôi để chạy theo danh vọng tiền tài mà gã ao ước, gã bố thí cho tôi mấy thứ đó vì người phụ nữ gã đeo đuổi nói muốn gặp mặt tôi vào tháng trước. Tất nhiên là tôi chẳng đến rồi, tôi không rảnh!

Tôi dùng ánh mắt phẫn uất nhìn cái bộ dạng quen thuộc kia. Khi nhìn rõ được cái gương mặt ấy, tôi ngây ra như người mất hồn.

Chàng trai ấy đẹp vô cùng, đẹp đến kỳ dị. Màu da nhợt nhạt vì thiếu chất, ngũ quan tinh tế nhu hào quá mức so với con trai, tóc và mắt đen sẫm. Đôi mắt như vực thẳm đen đúa, nhấn chìm người nào chẳng may nhìn phải xuống sâu trong vũng bùn lầy của sự ma mị.

Tôi đáng lẽ phải là người quen thuộc nhất với cái xác thịt ấy, nhưng lúc này trong tôi chỉ có sự kinh hoảng tới sởn gai ốc. Đôi mắt kia chẳng có một chút sức sống, sâu thẳm như màn đêm vô tận. Lại còn cả nụ cười nhếch miệng đang treo trên mặt kia nữa, thật không dám tin, đó thực sự từng là tôi.

Thấy tôi ngây ra nhìn, người kia chỉ khúc khích cười, đôi mắt đen tối nheo lại thành đường cong kỳ quái.

"À, chắc cậu không hiểu chuyện gì đang xảy ra đâu nhỉ? Thú thật là tôi cũng thế. Tuy nhiên, không cần phải lo lắng, tôi sẽ chăm sóc thật tốt cơ thể của cậu cho đến khi chúng ta trở lại như cũ."

Thật lòng mà nói, tôi không tưởng được cô ấy lại có thể thoái mái đến thế trong tình cảnh này. Xác thịt của cô ấy đang bị một thằng con trai chiếm lấy đấy. Và cả chính cô nữa, cô đang phải ở trong thân thể của một thằng đực rựa đó!

Ôi trời ạ! Tôi đã vướng phải cái chuyện điên rồ gì thế này? Tôi đưa tay lên đỡ trán, không phải vì đau, mà là bất lực.

Chàng trai tên Hoàng chỉ lặng lẽ quan sát, cậu ta hết nhìn tôi rồi lại nhìn người đang ngồi chồm hỗm trên khung cửa sổ.

"Cô làm cái quái gì vậy, Sona? Đừng bày thêm việc cho tôi nữa. Không thì tôi báo cáo với Đoàn Trưởng đấy."

Hoàng nói với giọng hằn học. Mẹ nó chứ, cái đồ của nợ! Đã lười như chó rồi, giờ lại còn lôi thêm cái thây của thằng mả mẹ nào về đây nữa. Đừng có mà bắt cậu làm tôi mọi cung phụng cả hai đứa luôn nhé!

Sona nghe vậy thì nhanh nhảu chạy xuống khỏi cửa sổ, cô ấy hốt hoảng chạy đến, ôm lấy cánh tay rắn chắc mà gọn gàng của Hoàng, lắc lư nó trong lòng mà năn nỉ ỉ ôi.

"Uhu, Hoàng yêu dấu! Cậu thấy đó, tôi vô tội mà! Tôi không hề biết tí gì về chuyện này cả. Tôi cũng là nạn nhân thôi, đừng mách Uyên mà. Huhu, tôi sẽ cố gắng khắc phục chuyện này, không báo cáo báo cầy gì hết nha?"

Nhìn cái thân xác của một thằng con trai đang đu bám lên thằng con trai khác làm tôi thấy sởn cả gai ốc. Lại còn thêm cả cái giọng vốn trầm khàn nay lại bị ai giẫm đạp mà trở nên nhão nhoét càng làm tôi thấy buồn nôn.

Nhưng không trách được, vì người đang điều khiển cái cơ thể ấy là một cô gái có thân hình phải dùng từ bốc lửa mới khắc hoạ được hết. Mặc dù chưa biết mặt mũi thế nào, nhưng chỉ cần dựa vào cảm giác của tôi thôi, cũng đủ thấy đây là một mỹ nữ hiếm có rồi.

"Ừm... Cô không nghĩ... nên để tôi có cái gì đó che thân sao?..."

Tôi lên tiếng để làm gián đoạn màn õng ẹo nổi da gà da vịt của chính cơ thể mình.

Sona hơi khựng lại, sau đó nghiêng đầu dựa hẳn vào người của Hoàng, đầu tì lên bả vai của cậu ta. Đuôi mắt cong cong, khoé miệng cũng tự động kéo thành một đường cong hoàn mỹ.

"Ừm, che thân tất nhiên là có, nhưng cậu có biết mặc không? Đồ lót ấy?"

Tôi đơ ra như cây cơ, rồi nhanh chóng đỏ mặt cúi đầu xuống, làm thinh không đáp. Tôi chịu...

"Hehehe, vậy Hoàng giúp chúng tui được hem?"

Tiếng cười giả lả khó ưa đến cùng cực phát ra từ chính cái khuôn miệng gần ba năm nay chưa bao giờ nhếch lên của tôi, khiến tôi cũng thấy rùng mình.

Chàng trai đang cởi trần kia như bị một trận lạnh buốt chạy dọc sống lưng, làm cho da gà da vịt gì thi nhau nổi hết lên trên biểu bì. Cậu ta vùng vẫy, hất người nọ đang đeo bám trên tay mình như gẩy một con bọ bẩn thỉu, ánh mắt cùng vẻ mặt khinh bỉ vô cùng.

"Đ*o rảnh!"

Cậu ta nói rồi nhanh chân chạy mất, thoắt cái đi ra khỏi phòng và đóng sầm cửa lại.

"Ơ hơ... È hem. Vậy thì, chàng trai luôn vật lộn với đời kia ơi, đứng xuống đây nào!"

Chữ cuối cùng còn cố ngân dài ra nữa. Haiz, coi bộ cô gái này không phải người có thần kinh bình thường!

Sona đi đến gần cửa phòng để bật điện lên. Ánh sáng trắng rạng rỡ bùng lên, đuổi sạch đi những gì u tối. Mới nãy chỉ có những tia sáng leo lắt trèo vào từ các cột đèn hay bảng hiệu bên ngoài cửa sổ, nhưng vẫn đủ sáng để thấy rõ được cái gì với cái gì. Nhưng lúc này, ánh điện sáng toả càng làm rõ hơn những chi tiết đắt tiền ở trong phòng.

Sử dụng giường bọc nệm và vách nệm ốp tường tạo nên sự quý phái cho không gian. Tủ quần áo đụng trần với thiết kế cánh tủ bằng kim loại mạ vàng cao cấp, và ở trong đó thì không có cái nào không phải đồ hiệu cả. Đúng là tôi không khá giả gì, nhưng chưa ăn thịt heo đâu có nghĩa chưa từng thấy heo chạy.

Rèm cửa 2 lớp giúp tối ưu ánh sáng cùng với hệ thống đèn led âm trần. Các loại vật dụng khác trong phòng như đèn ngủ, lọ hoa, tranh ảnh, kệ treo tường, thảm trải sàn,... đều là những món đồ cao cấp, chất lượng hàng đầu với giá trên trời.

Tôi hít một hơi thật sâu, một thứ mùi hương mà tôi suốt quãng đời đã qua chưa từng được hửi. Ừm, đúng rồi, là nó đó! Mùi tiền!

Trong khi tôi còn đang mải ngắm nghía từng chút một của căn phòng ngủ rộng 32m2 này, thì Sona đã đi tới bên tủ quần áo. Cô đứng khoanh tay đăm chiêu một hồi rồi cuối cùng cũng quyết định lấy ra một bộ đồ lót vừa ý.

Một chiếc áo ngực bralette và chiếc quần lót cotton trơn màu xanh lơ. Tôi nhắm mắt lại khi cô ấy đi về phía tôi, trời ơi! Nhục muốn chết! Đường đường là một thằng con trai, bây giờ lại phải mặc nội y nữ, bi thương tôi mang trời cao không thấu nổi.

Cảm giác có người đi tới, tâm trí tôi càng rung động dữ dội hơn. Trong bóng tối mịt mùng, thanh âm trầm tĩnh dịu dàng như chiếc phao cứu sinh nhẹ nhàng nâng đỡ tôi không bị chết đuối trong sự ngượng ngùng.

"Cậu cứ vươn tay ra đi. Phải rồi, đó, đặt hai tay lên vai tôi. Ừm, ngoan lắm. Nào, giờ nhấc một chân lên đã!"

Tôi ngoan ngoãn làm theo, nhấc bàn chân phải lên trước, cảm thấy có một luồng gió mơn man lướt qua, lại thêm có gì đó mịn màng chạm vào da thịt. Tôi mím chặt môi, trời ơi, nhanh cho xong đi!

Nhưng có vẻ người kia không đồng tình với tôi, khi tôi đã nhấc chân còn lại lên, cô nàng chỉ việc nhanh chóng kéo miếng vải cotton mềm mịn ấy lên thôi mà. Có cần phải lâu la vậy không?

Nó chầm chậm lướt lên, từ mắt cá chân, rồi đến bắp chân, xong qua đầu gối, nhưng có vẻ đến đùi thì bắt đầu xảy ra va chạm vì không còn nhiều không gian để giữ khoảng cách nữa.

Đùi trong non mềm bị chất vải nhẹ mát kia lướt qua, tạo ra cảm giác nhồn nhột lại thêm cả hơi ngứa râm ran. Đến tận khi phía dưới cảm thấy chật chội, tôi mới dám thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng không để tôi thanh thản được lâu, đằng sau truyền tới cảm giác như có gì đó luồn vào mép quần, kéo căng ra làm cho phần da nhạy cảm bị cọ xát. Tôi liền cau mày khó chịu. Này này, cái cô kia! Nghịch ngợm gì thế? Không vui đâu nha!

Bạn đang đọc Long Hội sáng tác bởi Zhuu17
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Zhuu17
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.