Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 4: Đừng có tùy tiện (Muốn kiếm tiền không?)

Tiểu thuyết gốc · 1553 chữ

Wow! Đúng là một cặp trai tài gái sắc! Nhưng có vẻ Hoàng chả thèm bận tâm gì đến những lời khen có cánh ấy. Tay của cậu ta không có tí delay nào khi bấm phím, mắt còn chẳng có một khắc nào rời khỏi màn hình laptop.

"Vậy còn cậu? Tên cậu là gì?"

Có vẻ như cổ cũng quen với thái độ lạnh nhạt của bạn trai nên nhanh chóng chuyển hướng cuộc trò chuyện sang tôi.

"Ờm, tên tôi là Sơn, Đặng Ngọc Sơn. Mặc dù nhìn chúng ta không chênh lệch nhau lắm, nhưng tôi cũng 19 tuổi rồi. Tôi sẽ cố gắng tìm ra nguyên nhân và cách để chúng ta trở lại như cũ."

"Hể? Trẻ vậy? Tôi thì 25 rồi, còn Hoàng cũng 21, nhưng mà không quan trọng đâu. Tuổi tác chẳng ảnh hưởng gì hết, cứ cư xử và hành động như cách cậu muốn với bọn tôi, miễn không quá lố là được."

Gì chứ? Trông họ trẻ như chỉ mới 18, 19 thôi ấy!

Cô ấy ngừng lại, ngón trỏ gõ gõ lên mặt bàn bằng kính trong suốt.

"Còn về vấn đề mà chúng ta đang gặp phải, nó thật sự là một bài toán khó đấy. Chẳng có một tí manh mối hay gợi ý nào cả. Có lẽ tốn thời gian là điều tất nhiên rồi."

Quả là vậy, tại sao chúng tôi lại bị hoán đổi thể xác? Có thời gian giới hạn mỗi lần hoán đổi không? Làm sao để giải quyết dứt điểm chuyện này? Chứ cứ như thế này thì cuộc sống của chúng tôi sẽ bị đảo lộn nhiều lắm đây.

Có vẻ đến bây giờ Sona đã hơi chán cái sự "từ chối tham gia cuộc trò chuyện" của chàng phi công kia, cô ấy khoanh chân chữ ngũ, ngả lưng dựa vào ghế sofa, hai khuỷu tay gác lên thành ghế. Một bộ dạng vô cùng ngông nghênh.

"Hoàng à, tài khoản của cậu vừa bị trừ hai mươi ba triệu đấy!"

"Mẹ con ch* cái này!"

Cậu ta bùng nổ như một trận núi lửa phun trào, chiếc laptop rơi xuống đất gãy làm đôi, ly rượu quý cũng vỡ tan tành. Hai bàn tay rắn rỏi nắm lấy cổ áo sơ mi đen bằng lụa thượng phẩm, gương mặt điển trai phong lưu giờ phút này co quắt lại, đầu mày chau lại một chỗ, hàm răng nghiến chặt. Giờ có bảo cậu ta là quỷ, ai cũng sẽ tin ngay.

Còn người kia, dù đã bị chàng thanh niên dùng sức xách cổ, nhấc thân lên khỏi ghế, nhưng cái mặt hẵn còn nhơn nhơn, lại còn khinh khỉnh nhếch mép cười đắc chí.

"Bình tĩnh nào! Tôi chi tiêu hợp lý lắm! Không có đồng nào là tiêu hoang đâu."

Mặc dù lời lẽ mang nghĩa trấn an, nhưng cái giọng hách dịch như đang thách thức kia khiến tôi có hơi lo lắng. Lỡ cậu ta cáu lên và đấm một cái thì mặt tôi nát bét mất!

Hoàng hành động không như lo ngại của tôi, cậu bình tĩnh buông tay, thả phịch cái thân tôi xuống ghế.

"Nói nghe xem tiêu như nào?"

Cậu ta ngồi xuống, khoanh tay trước ngực, ánh mắt nghiêm nghị.

Sona thản nhiên chỉnh lại cổ áo, giọng vẫn có chút gì đó cợt nhả.

"Ừ thì, hai triệu rưỡi trả tiền thuê nhà. Ba triệu đưa bác gái, mười lăm triệu để chi cho 9% tiền viện phí của mẹ, thực ra là còn bảy trăm năm mươi nghìn nữa cơ. Nhưng sau khi nói là tôi muốn đưa mẹ tới bệnh viện Hồng Liên thì họ miễn phí cho việc chuyển viện luôn. Năm trăm nghìn thì tôi dùng để thuê người chuyển đồ đạc của Sơn đến chỗ này. Hai triệu còn lại là để đưa riêng cho em gái. Vậy đó, quá chí lý!"

Cái quái gì?

"Khoan đã...nếu vậy cô nên dùng tiền của tôi chứ?"

Đúng vậy! Hơn hai mươi triệu bạc chỉ để lo liệu cho gia đình tôi, cô ấy nghĩ gì vậy?

"Hửm? Tôi dùng rồi. Tám triệu hai trăm bảy mươi nghìn phải không? Ba triệu dùng để mua sắm mấy cái áo quần giày dép rồi, tại tôi thấy cậu có ít đồ quá, lại còn toàn là đồ cũ. Năm triệu mấy còn lại cũng là mua váy vóc rồi mấy thứ mỹ phẩm linh tinh cho cái Hà nữa. Dù sao con bé cũng 16 tuổi rồi, nên tôi nghĩ em ấy cũng cần chăm chút cho bản thân."

Cô...

"Sao cô lại tiêu tiền của tôi một cách phung phí như vậy? Cô có biết tám triệu ấy quan trọng với chúng tôi như thế nào không? Tôi không dư dả như cô, dùng tiền của người khác đáng lẽ cô phải hỏi ý kiến trước chứ? Bây giờ cô còn khiến tôi nợ hơn hai mươi triệu nữa đấy! Cô bị cái quái gì vậy?"

Tôi đứng phắt dậy mà quát. Mặt mũi đỏ ửng như sắp bật máu ra ngoài, tôi cũng không ngờ cơ thể của cô ta lại đồng điệu với linh hồn của mình tới thế.

Sona tròn mắt nhìn tôi chằm chằm, thành ra như thể tôi đang tự chửi chính mình ấy. Argh, cái vụ hoán đổi thể xác chết tiệt này!

Cô ta chỉ mỉm cười nhàn nhạt.

"À phải, đúng vậy. Tôi sai rồi! Xin lỗi! Tại vì tôi có được ý thức ngay sau khi hoàn toàn nhập vào cơ thể cậu, mà thông điệp được lưu trữ trong cơ thể cậu cứ tiếp xúc và truyền tải vào tâm trí tôi nên tôi hơi tò mò. Thành thật xin lỗi!"

Hả? Cổ nói gì thế?

"Cậu hỏi sao tôi tiêu phung phí à? Bởi vì cậu chẳng biết gì cả. Vì sao mẹ của cậu lại lâm vào giấc ngủ như thế? Vì sao bệnh viện Chí Kiên lại sẵn sàng miễn phí 30% để mẹ cậu nằm viện? Vì cảm thương hoàn cảnh của cậu à? Cậu thực sự nghĩ thế hả? Còn về cái Hà, em gái của cậu ấy. Để con bé ở nhà chị gái ruột của mẹ là an toàn rồi nhỉ? Một tháng hai anh em gặp nhau mấy lần? Những lần gặp mặt cậu thấy con bé như thế nào?"

Cô ta liên tằng bắn một đống câu hỏi. Gì chứ?

"Cô thì biết cái quái gì? Đừng bao biện cho hành vi sai trái của mình. Lại còn ngậm máu phun người nữa. Bác Quỳnh là người tốt, bác ấy đã cưu mang em gái tôi, cho con bé chỗ ăn chỗ ngủ vì con bé còn đang tuổi ăn tuổi học. Và một tháng gặp nhau mấy lần thì sao? Chúng tôi vẫn thường xuyên nhắn tin thăm hỏi. Cô rốt cuộc là loại người gì vậy?"

Không gian rơi vào im lặng, Hoàng ngồi ngay ngắn trên ghế, chân bắt chéo nhàn nhã thưởng thức ly rượu vốn dĩ đã vỡ tan mà chẳng biết bằng cách nào đã được khôi phục.

Còn Sona vẫn chỉ lẳng lặng nhìn tôi. Có vẻ đã biết sự tùy tiện của bản thân sai lầm tới đâu rồi.

Không khí căng thẳng cứ thế dâng cao, rồi đột ngột đóng băng vì chẳng ai có thể cất lên lời nào. Cho đến khi có một âm thanh khác thường vang lên thì cái sự ngột ngạt này mới kết thúc.

"Leng keng! Leng keng! Có thư mới đây! Có thư mới đây!"

Tôi quay đầu qua phải.

"Cái quái gì...? Một cái chuông...?!?"

Không, chính xác hơn là chỉ có phần đầu là một chiếc chuông lớn gấp ba nắm tay người trưởng thành thôi, nó có một màu vàng lấp lánh. Còn phần dưới vẫn là thân của một người đàn ông cao ráo mảnh khảnh trong bộ trang phục lịch lãm sang trọng với áo sơ mi trắng dài tay, chiếc gi lê màu đỏ đô và quần tây. Hơn nữa, cái chuông kia lại còn lơ lửng, giữ một khoảng tầm 3 cm trên phần cổ đứt lìa.

Tôi tròn mắt nhìn thứ sinh vật dị hợm ấy, khoan, chắc gì đó đã là một sinh vật?

Trước sự ngỡ ngàng của tôi, Hoàng đứng dậy đi tới trước mặt Người Chuông, giơ tay thơ ơ. Người Chuông cũng không muốn phí thời gian, thả vào trong tay Hoàng một phong bì thư màu xanh dương. Sau đó ngay lập tức biến mất như thể hắn chưa từng tới đây, mà ngay cả khi xuất hiện, tôi cũng chẳng biết hắn từ đâu ra luôn.

Hoàng sau khi mở phong bì và lướt nhanh qua mấy con chữ, cậu ta nhếch miệng cười nhạt nhẽo.

"Sơn phải không? Cái khoản ba mươi mốt triệu kia cứ coi như là lệ phí gia nhập nhé? Chỉ cần cậu đồng ý tham gia với chúng tôi, mỗi ngày cậu có thể dễ dàng kiếm được gấp đôi con số ấy. Cậu thấy thế nào?"

Tôi nghệt mặt ra, đờ đẫn không thể thốt lên lời nào. Sáu mươi hai triệu... mỗi ngày?!? ĐI ĂN CƯỚP HẢ?!?!?

Bạn đang đọc Long Hội sáng tác bởi Zhuu17
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Zhuu17
Thời gian
Lượt thích 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.