Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 5: Anh trai - Em gái

Tiểu thuyết gốc · 1709 chữ

Rạng đông, khi mặt trời vẫn còn khuất dạng trong những làn mây bồng bềnh. Không khí trong lành và mát mẻ dẫu cho đất trời đã bước vào hạ. Những tia sáng đầu tiên vươn ra như những lưỡi gươm mảnh dẻ xua đuổi đêm đen, chào mừng một ngày mới tươi sáng.

Trước cửa của một ngôi nhà cấp bốn, một chàng thanh niên dong dỏng cao trong chiếc sơ mi đen bằng lụa thượng hạng, lặng lẽ đứng đó đợi chờ. Trong tay là bao nhiêu túi xách cùng hộp đồ lớn nhỏ có đủ, thậm chí khi hai tay đã kín và không thể xách thêm, anh ta còn để luôn cả trên mặt đất.

Vì bây giờ rất vắng người nên không có chuyện rắc rối nào xảy ra. Chứ nếu là vào lúc mặt trời sáng tỏ trên đầu thì Sona chắc chắn sẽ bị hỏi thăm liên tục rồi. Từ đầu đến chân chỉ có một màu đen vô cùng khả nghi, tuy nhiên lại có một khuôn mặt đẹp tới mức vô thực.

Nếu chẳng may có cô gái nào đi qua, hẳn sẽ bị dáng vẻ gầy gầy có vẻ yếu nhược, khuôn mặt nhu hòa như thiếu nữ tuổi trăng kia thu hút, đến mức si mê quên cả đường đi lối về. Một thân khí chất trầm lắng tao nhã được bọc trong muôn vàn gấm vóc vải đen, tất cả hoà quyện lại tạo nên một vẻ quyến rũ khó cưỡng.

Và Đặng Ngọc Hà cũng phải mất tới nửa phút mới có thể nhận ra. À, đó là anh trai của mình! Bản thân Sơn làm những công việc phải tiếp xúc với nhiều người nên anh vẫn luôn giữ thân thể sạch sẽ, cũng có chải chuốt để cho thuận mắt, hay chí ít sẽ không gây phản cảm.

Tuy nhiên, người lúc này không thể dùng từ "ưa nhìn" hay "thuận mắt" được. Bộ dạng gầy yếu cùng khí chất thanh lãnh cấm dục, lại thêm ánh mắt đượm buồn làm cho người ta càng muốn thương yêu chiều chuộng.

Yêu nghiệt! Chỉ có thể là yêu nghiệt! Rõ ràng không hề cố ý câu dẫn, nhưng chỉ cần đứng thẳng, hay chớp mắt, hay thở dài. Tất cả, tất cả đều là phong tình vạn chủng khiến cho người người say đắm u mê. Thật giống, thật sự rất giống cái dáng vẻ của người đàn ông bội bạc chấp nhận vứt bỏ gia đình nhỏ cơ cực, để chạy theo danh vọng phù hoa mà gã đã hằng mong ước.

Ngọc Hà nuốt ực một cái. Thật may là lý trí của cô đã chiến thắng. Cô bước từng bước chậm rãi đến bên cạnh, sau khi chắc chắn đã đè nén toàn bộ dục vọng sai trái xuống, cô cất giọng trìu mến.

"Anh đến sớm vậy? Hôm nay trông anh lạ thế?"

Cô nhớ, khi đến chơi phòng trọ của anh vào tuần trước, cô có hỏi anh về bộ quần áo vẫn luôn nằm ngay ngắn trong bọc ở góc phòng. Anh nói đó là đồ do lão kia đưa, vì ả đàn bà gã đang ôm chân muốn gặp mặt anh. Gã sợ anh trông bần hàn quá nên phải mua bộ quần áo cao cấp ấy.

Cô có bảo anh chỉ cần bán nó đi là được. Nhưng anh nói.

"Ngày lão rời đi, lão không để lại được một đồng nào, thậm chí còn cướp luôn những đồng tiền mà mẹ vất vả lắm mới dành dụm được trong mấy tháng. Bây giờ, anh bán chúng đi chẳng khác nào thừa nhận gã đã bố thí cho anh vài đồng rồi."

Cô cũng chỉ im lặng, lát sau mới dám ngập ngừng.

"Vậy sao anh không cho người khác?"

Anh chỉ trầm ngâm hồi lâu.

"Anh có cho rồi. Cho năm người rồi, sau đó chỉ mười đến ba mươi phút là họ lại đến trả... trong bộ dạng... khá bầm dập..."

Anh kể rằng có người thì răng môi lẫn lộn, có người thì gãy tay, có người thì chân đi tập tễnh... dù là với đủ loại thương tổn, nhưng chiếc hộp giấy đựng bộ quần áo thì vẫn y nguyên, thậm chí không có dù chỉ là một vệt bẩn.

Nghe vậy, cô cảm thấy thở cũng không thông.

"Vậy sao anh không vứt nó đi?"

Anh chỉ cười buồn rầu.

"Có người còn không có áo mà mặc, mà anh thì thuộc dạng ăn còn không đủ no, sao có thể phí phạm vậy được?"

Và bây giờ, chính anh ấy lại diện lên bộ đồ trái khoáy đó, thậm chí còn chăm chút đến mức cô suýt nhầm sang người khác.

Người con trai kia chỉ khẽ ngẩng đầu lên, mỉm cười dịu dàng, không có vẻ gì là bất ngờ về sự xuất hiện của Ngọc Hà.

"Ừ, anh muốn nhanh chóng đưa cho em những thứ này. Làm anh mà đó giờ chưa lo được gì cho em."

Xong ngừng lại như đang cười khúc khích.

"Hừm, lạ sao? Ý em là bộ đồ này? Anh đã suy nghĩ kỹ rồi! Nó cũng chỉ là những mảnh vải, không thể khẳng định được gì cả. Bây giờ, anh sẽ tìm một công việc mới, chắc tầm chiều tối nay anh sẽ đến đón em."

Anh nói rồi đưa các thứ đồ lỉnh kỉnh cho cô gái còn thấp bé hơn anh cả cái đầu. Ngọc Hà phải khó khăn lắm mới giữ được hết chúng trong vòng tay, sau đó cô rời đi để cất mấy thứ như vậy vào phòng.

Nào là quần áo, váy vóc, dây buộc tóc, kẹp tóc đủ kiểu và kích cỡ, sữa rửa mặt, kem chống nắng, kem dưỡng ẩm, son môi. Tất cả chúng tuy không phải hàng cao cấp nhất nhưng vẫn là sản phẩm của các thương hiệu nổi tiếng.

Sơ qua cũng thấy không thể nào dưới năm triệu được. Làm thế nào anh ấy có thể mua những thứ này? Lại còn phù hợp với độ tuổi của cô, hơn nữa biết chính xác loại sản phẩm thích hợp với cơ địa của cô. Kỳ lạ, hết sức kỳ lạ!

Đến khi quay xuống lần nữa, anh lại dúi vào tay cô năm triệu, nói rằng chỉ đưa bác gái ba triệu thôi, hai triệu kia giữ lại mà chi tiêu. Cô có nói không cần, anh nên giữ mà dùng, còn phải lo viện phí của mẹ nữa. Nhưng anh chỉ mỉm cười dịu nhẹ rồi bỏ chạy ngay.

Bây giờ nghĩ lại, cô chắc chắn đó không phải anh trai của mình, nhưng cũng không phải kẻ tồi tệ giả dạng anh trai.

Đang mông lung trôi dạt trong hồi ức đẹp đẽ, cô bị người ta thẳng thừng đạp một cái thật mạnh trở lại hiện thực.

"Cháu lơ đãng gì vậy?"

Giọng nam không trầm mà lại the thé chói tai, kèm theo hơi rượu và thuốc lá nồng đậm rất khó chịu.

Trong căn phòng tối mù mờ, chỉ có chút ánh sáng len lỏi vào từ cửa sổ đã bị đóng kín và kéo rèm che chắn. Trên chiếc giường ọp ẹp, một gã đàn ông to béo trần như nhộng đang không ngừng liếm láp đùi trong trắng mịn của cô thiếu nữ.

Ánh mắt lạnh băng của em đăm đăm nhìn gã, gã - kẻ khốn nạn đã phủ lên cuộc đời em một mảng tối đen nhơ nhuốc bẩn thỉu không cách nào rửa trôi.

Hai năm trước, khi mẹ đột ngột chìm vào giấc ngủ, dù em cố gọi thế nào cũng không chịu dậy. Anh trai đã phải bỏ học để ra ngoài bươn chải kiếm đồng rau đồng cháo nuôi em lẫn nuôi thân. Nơi ba mẹ con từng ở trước đó cũng là một căn hộ cho thuê với giá rẻ, và vì đã quá hạn hai tháng nên hai anh em bị đuổi khỏi nơi ở.

Lúc ấy, hai anh em chỉ có thể tin tưởng vào người chị gái bao năm xa cách không một lời thăm hỏi của mẹ. Bác ấy đồng ý cho em chỗ ăn chỗ ở, cũng chỉ yêu cầu anh trai mỗi tháng chu cấp một triệu rưỡi là đủ, dù sao cũng là con cháu trong nhà.

Ban đầu, em biết ơn lắm! Tuy nhiên, chỉ ngay ngày hôm sau, em bị gọi dậy lúc năm giờ sáng. Người chị ruột của mẹ bắt em lau dọn, quét tước nhà cửa sạch sẽ, sau đó phải làm bữa sáng cho cả nhà - nhưng trong đó không có em, giặt giũ quần áo và phơi phóng chúng. Làm xong mới được đi học, sắp việc xong xuôi, bà ta ngáp dài ngáp ngắn quay lại phòng mà ngủ.

Em thẫn thờ đứng chết trân, nhưng rồi cũng gật đầu chấp nhận. Vì là lần đầu tiên nên mãi đến bảy giờ sáng em mới làm xong, đường từ nhà đến trường thì khá xa và em chỉ có cách là đi bộ. Kết quả suốt cả một tuần đó em liên tục bị trừ điểm chuyên cần.

Mặc dù không đăng ký suất nội trú nhưng buổi trưa em cũng không về nhà của bác gái ruột, bởi trong trí óc non nớt ấy cũng hiểu rõ sẽ chẳng có gì tốt đẹp. Nằm ở ghế đá góc sân trường, ngắm nhìn những tia nắng trong veo len qua các kẽ lá bàng, em ôm chiếc bụng đói meo mà chìm vào giấc ngủ. Lúc đó, em chỉ ước sẽ giống như mẹ. Ngủ mãi không cần dậy nữa.

Nhưng mà, gương mặt gầy gò với nụ cười ấm áp lại hiện ra, giọng nói hơi khàn dịu nhẹ cứ vang lên trong óc. Mắt em đỏ hoe, nếu em cũng giống mẹ thì anh trai biết phải làm sao?

Và rồi, chạy trời cũng không khỏi nắng, trốn được buổi trưa cũng không thoát được buổi tối. Em vẫn phải về cái nơi địa ngục đớn đau dưới vỏ bọc là nơi cưu mang cuối cùng của mình.

Bạn đang đọc Long Hội sáng tác bởi Zhuu17
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Zhuu17
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.