Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 1

Phiên bản Dịch · 2154 chữ

Cái Tên Thứ Mười

Dịch: SS2201AS

Đưa rượu lên cao, cất tiếng bi ca

Sống được là bao, trôi qua như sương.

Chẳng gì quan trọng, hoa không còn nở

Mặt trời sưởi ấm táo, hoa lan tỏa hương

Hôm qua khổ ngắn, ngày mai khổ dài

Nay ta muộn phiền, dế mèn trong phòng

Vui sẽ hưng phấn, buồn thì lười nhác

Sao lại vô cảm, lo rồi sẽ quên

Rượu ta đã uống, đồ ăn đã hết

Đoản ca hát lên, đêm dài không buồn.

Vẫn khu tiểu viện cho thuê này, vẫn chủ thuê đó, có thể thời gian như thoi đưa, trong nháy mắt lại đã mười năm trôi qua. Hồng Đào đã hiểu rõ vận mệnh, vẻ ngoài hầu như không có gì thay đổi so với mười năm trước, nếu như không phải trên tóc hắn xuất hiện một chút điểm bạc, nhìn xem qua cũng chỉ như mới hơn ba mươi.

Cảnh còn người mất, câu nói này đến chỗ hắn phải sửa đổi một chút, có thể là cảnh đã khác, người còn nguyên. Vẫn là người kia nhưng tiểu viện đó rõ ràng đã già rồi. Bên ngoài vách tường lớp giả cổ đã bong tróc hết mấy chỗ, lộ ra xi măng cốt thép bên trong. Nước sơn đen trên cửa viện đã bạc màu, hơi có vẻ loang lổ.

Hai pho tượng thử tinh cầm vũ khí cũng bị thời gian ma luyện thành tàn phế. Con bên trái vào hai năm trước bị xe đụng rơi mất vũ khí cùng nửa cái cánh tay, trở thành tay không tấc sắt. Con bên phải ngược lại râu tóc vẫn đầy đủ, chỉ là đỉnh đầu thường xuyên bị người qua đường xoa xoa, nhan sắc tàn phai, giống như đỉnh đầu đội thêm mũ bảo hiểm, nhìn kiểu gì cũng chẳng thấy uy vũ nữa, ngược lại có vẻ giống một tên gian thần tặc mi thử nhãn.

Đi vào phía trong viện, câu nói cảnh còn người mất lại quay về nguyên nghĩa. Phòng trọ vẫn là những căn phòng đó, ngay cả mấy chữ ghi trên cánh cửa nhà vệ sinh cùng bảng gỗ treo trước cửa phòng bếp, vẫn là bút tích của chính tay Hồng Đào viết. Có thể đem kiểu chữ hỗn loạn bảo trì ổn định đến mấy chục năm, mấy đời đều không chút tiến bộ, công lực đó của hắn cũng tính là đỉnh cao rồi.

Nhưng người ở trong viện cơ bản đã thay đổi.

Mười năm trước, Vương Nhã Tĩnh, Chu Tất Thành, Ngô Hữu Lương, Bách Vân rời đi, hai năm sau Dave cùng Sherman kết thúc công việc buôn bán rượu vang ở Trung Quốc, mang theo lợi nhuận tràn trề trở về nước.

Mẹ con cu Gạo nghe theo kiến nghị của Hồng Đào, thừa dịp giới hạn mua bất động sản chưa hoàn toàn phổ biến khắp Đông Tứ Hoàn, đã mua một căn nhà. Chờ sau khi con trai tốt nghiệp tiểu học, hai mẹ con chuyển về nhà mới. Cu Gạo vào một trường tư thục, nghe nói ở đó dạy song ngữ, học xong trung học cơ sở sẽ trực tiếp đưa ra nước ngoài học phổ thông, là một dây chuyền liên cấp.

Ngược lại có Tiền Đức Lợi cứng cỏi nhất, hắn ta và tiểu cữu làm kinh doanh quán ăn cũng không tệ lắm, lại muốn mở rộng sang bên kia thêm vài chi nhánh. Nhưng hắn có chút thông minh quá bị thông minh hại, vài năm đầu dốc sức làm, có thể tiết kiệm đồng nào hay đồng nấy, ghi chép nộp thuế không hoàn chỉnh, không đủ yêu cầu để được ở thường trú.

Cái đồ chơi như thuế má này, cùng mua nhà mua xe bảo hiểm các loại ngày càng liên kết chặt chẽ, đến khi hối hận đã không kịp. Gắng gượng đến năm ngoái rồi không thể không đóng cửa kinh doanh quán ăn, mang theo của cải tích góp mấy năm nay cùng với nữ quản lý quán ăn về quê làm đám cưới.

Phòng trong viện ngược lại cũng không phải trống không, nhưng người mới tới thuê trọ không ai có thể ở tới năm thứ ba, cơ bản chỉ tầm một năm rưỡi ra ra vào vào, thay đổi vô cùng tấp nập. Mới hôm qua thôi, khách trọ trong tiểu viện chỉ còn lại hai nhà.

Sáng sớm nay Lưu thẩm với lão Cao được Hồng Đào đưa đến bến xe khách để về quê. Lão Cao tuổi tác càng lớn, làm không nổi công tác vệ sinh môi trường, năm ngoái liền xin nghỉ.

Lẽ ra còn quầy bán quà vặt chống đỡ cũng đủ hai người nương tựa vào nhau, Hồng Đào còn chuẩn bị để bọn họ ở lại hẳn nơi này, không thể nói dưỡng lão rồi đưa ma luôn, nhưng trong nhà có người hiểu hoàn cảnh của họ, tóm lại vẫn tốt hơn.

Đáng tiếc ông trời không cho mặt mũi, quầy bán quà vặt buôn bán càng ngày càng kém. Vợ chồng già không muốn toàn bộ đều nhờ Hồng Đào nuôi sống, trong nhà không phải không có con cái, dứt khoát cắn răng về quê. Vất vả cả một đời, không thể đến già rồi lại phải cong cột sống lụy người khác.

Hồng Đào đưa tiễn từ bến xe trở về, tâm tình thật không tốt, đứng ở trong sân muốn ngửa mặt lên trời thở dài một lần, kết quả ông trời cũng không cho mặt mũi, mây đen kéo tới mờ mịt vô cùng, giữa trưa mà nửa điểm nắng không thấy đâu.

Thật vất vả mới tức cảnh sinh tình, đọc ra một đoạn Lục Du đoản ca hành.

Những năm này có thể tính Hồng Đào hắn đã tiếp cận vô hạn đến khái niệm người trí thức rồi, không có việc gì liền ôm cổ thư đọc lung tung, uống vài chén còn cao hứng lên ngâm nga một hai bài.

Dựa theo chính hắn tính ra, cứ học như vậy mười năm tám năm, không sai biệt lắm liền chính mình có thể làm thơ. Chỉ là viết chữ vẫn chưa ổn lắm, tư thế cầm bút lông nhìn thì thuận mắt, thế nhưng là viết chữ ra nhìn kiểu gì cũng thấy khó chịu.

Bất quá chính bản thân hắn không hề sốt ruột, đoản ca hành thảo luận nhân sinh khổ đoản, thời gian đã qua không thể quay lại. Nhưng hắn thì ngược lại, nhân sinh khổ dài lắm, thời gian trôi qua một lần lại một lần, luôn không có kết thúc, giống như vậy rất sầu đời.

Đọc nhiều thi từ ca phú như vậy, còn muốn khổ luyện viết chữ bút lông, không phải hắn muốn học đòi văn vẻ, mà là đang chuẩn bị cho một lần tiếp theo lúc nào cũng có thể xuyên không trùng sinh.

Trước kia đến cổ đại, hắn hiểu rõ không học thức là khổ, chỉ có thể buôn bán cùng chơi võ lực, không dính nổi một điểm phong lưu phóng khoáng. Lần này hắn phải bổ sung kiến thức, vạn nhất lại bị ném về cổ đại, chỉ cần đừng quá xa xưa, dựa vào trong đầu những thi từ ca phú này, văn chương cẩm tú tốt xấu cũng phải lấy về một cái mác thi tiên thi thánh gì đó mới hợp lý.

Đừng chơi cái trò hành quân đánh trận kéo cờ tạo phản, đồ chơi đó chơi một hai lần là nhã hứng, luôn luôn muốn chơi nó lại thành có bệnh.

“Hồng ca thật là hăng hái nha! A… đây không phải bài Lục Du sao.”

Biểu đạt tình cảm còn chưa hết dạt dào, liền bị một giọng nói thanh thúy cắt đứt.

Từ ngoài cửa đi tới hai cô gái, người đằng trước có khuôn mặt trái xoan mang theo một cặp kính râm vuông thật to, makeup trên mặt có chút đậm, trình độ trang điểm lộ ra có vẻ không quá tốt.

Cô mặc một bộ váy liền áo màu đen, tóc dài cuộn lại trên đỉnh đầu, khiến dáng người vốn không thấp còn có vẻ cao hơn. Chỉ là dáng đi hổ hổ sinh phong, nói chuyện to vang hữu lực, nếu không có thể được xếp vào type đẹp cổ điển.

“À, Sơ Hạ tới rồi… Nếu không phải gặp lại cô ta cũng quên hôm nay là cuối tuần. Có lộc ăn nha, chờ một lúc để chị cô gọi một suất Lamb Spine(v) lớn, chính là cái cửa hàng lần trước, ta mời!”

Hồng Đào không phản ứng với váy đen, thuận tay đem sách đập vào tay cô ta, sau đó mặt đầy tươi cười nghênh đón cô gái phía sau.

(v) Lẩu cột sống cừu (Lamb Spine Hot Pot): là một món ăn Sơn Đông, nguyên liệu chính là xương sống cừu hoàn chỉnh với thăn và tủy sống, do có hình dáng giống với con bọ cạp nên nó thường được gọi là xương sống cừu. Dương hạt tử thường được dùng để làm nước lẩu trong, rất ngon.

Cô gái này còn cao hơn so với váy đen, mặc dù chỉ đeo giày thể thao cũng phải tới 1m75. Áo thun ngắn tay phổ thông cùng với quần jean, không che giấu được dáng người thướt tha, lại phối hợp mặt trái xoan, mắt hạnh to tròn, mũi thanh tú, chưa nói tới quốc sắc thiên hương, cũng tính là tú sắc khả xan.

Chủ yếu nhất là cô ấy còn không trang điểm, giống như ngay cả son môi đều không đánh. Đầu năm nay thuần tự nhiên còn có thể lớn được như này, nếu tìm tới người chuyên nghiệp tô tô vẽ vẽ một chút, cho lên hình nhất định còn phải xinh hơn gấp mười.

“Chào Hồng ca…”

Nhưng so sánh với váy đen, cô nương áo thun trắng lộ ra quá ngại ngùng, nói còn chưa hết câu đâu, mặt đã đỏ lên rồi, tay nắm chặt góc áo dùng sức bóp.

Hai người này chính là một hộ khách trọ còn sót lại của Hồng Đào, chị em ruột, người Đại Liên. Váy đen là chị gái, tên Sơ Thu, ngoài ba mươi, từng làm y tá. Đại khái bảy tám năm trước lão cha mắc bệnh ung thư đăng xuất nhân gian, chỉ còn lại hai chị em cô gái sống nương tựa lẫn nhau.

Lúc đó cô em gái còn đang học trung học, Sơ Hạ không chỉ lên lên xinh đẹp, dáng người ngạo nhân, học tập còn rất khá, có hi vọng thi đỗ đại học trọng điểm.

Thế nhưng là học đại học phải tốn tiền, còn tốn không ít, gánh nặng sinh hoạt đặt toàn bộ trên vai người chị.

Lão cha bị bệnh nhiều năm, sớm đã khiến vốn liếng không có mấy trở thành rỗng tuếch, đến bữa cơm còn bữa no bữa đói. Nếu như lại thêm em gái lên đại học, chỉ dựa vào chút tiền công làm y tá kia của cô, khẳng định không ổn.

Sơ Thu mặc dù không được kinh diễm như Sơ Hạ, nhưng lớn lên cũng không tệ, nhất là tính cách tốt, sống phóng khoáng hướng ngoại biết ăn nói, không sợ gặp người, rất thích hợp làm công tác tiêu thụ. Cô dứt khoát cắn răng nghỉ việc, chạy lên thủ đô xin vào một công ty bất động sản làm saller.

Mấy năm đầu mới làm xác thực không tệ, thu nhập rất cao, năm ngoái được người quen giới thiệu mới tới chỗ Hồng Đào thuê phòng.

Nhưng tiệc vui chóng tàn, sắp tới em gái muốn thi nghiên cứu sinh, chị gái bên này lại gánh còng lưng.

Ngành nghề bất động sản năm nay ngày càng đình trệ, công ty của cô cũng không may mắn thoát khỏi xu thế, gắng gượng hai năm sau đó xem xét thị trường rồi dứt khoát rút lui. Sơ Thu vì vậy không còn thu nhập, nhìn tình huống trong thời gian ngắn tìm không ra công việc phù hợp, bằng cấp thấp nha.

“Hạ, em đi tắm trước đi, cái thời tiết mắc toi này thật là nóng chết người!”

Sơ Thu căn bản không cho Hồng Đào có cơ hội tới gần Sơ Hạ hỏi han ân cần, vượt lên trước một bước đẩy em gái về phòng, thân thể vừa vặn ngăn ở giữa, rất có tư thế ngươi rút lui ta yểm hộ.

“Sơ Thu này, không đến mức đấy đi, tôi lại không phải sói đói, làm sao mỗi lần Sơ Hạ đến cô đề phòng tôi như phòng giặc vậy!”

Bạn đang đọc Mạt Thế Thử Bối của Cái Tên Thứ 10
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SS2201AS
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.