Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 2

Phiên bản Dịch · 2078 chữ

Nếu động tác rõ ràng lảng tránh rõ như vậy còn không nhìn ra, Hồng Đào chính là sống uổng phí mấy đời.

Nhìn ra rồi có thể giả như không thấy sao? Trước kia thì thôi, lần này không được. Hai chị em đã quá hạn một tháng không nộp tiền thuê nhà!

A, ngươi thiếu tiền nhà ta không lập tức đuổi thì thôi, kết quả còn coi ta là trộm đề phòng, ta nếu còn không lên tiếng, không có đạo lý nha!

“Cái đó… Đúng, Hồng ca, buổi sáng tôi ăn cơm ở đối diện, nghe người bên đó nói chuyện rằng ngài đã hơn năm mươi tuổi, không phải là thật chứ?”

Đáng tiếc loại trình độ phản kích này, đối với người suốt ngày ngoại giao bên ngoài như Sơ Thu là không hề có tác dụng, nếu ngay cả mấy câu nói mát như vậy cô cũng không gánh được, đã sớm chết đói.

“Cô không phải là có ý tưởng gì đó với tôi chứ? Ít nói mấy câu vô dụng này, đầu tuần cô nói để cô nghĩ biện pháp, bây giờ một tuần đều qua, nghĩ được biện pháp sao?”

Đừng nhìn Sơ Thu như là thuận miệng nhắc tới, nhưng nghe vào tai Hồng Đào cũng rất khó bình tĩnh.

Theo tuổi tác càng lúc càng lớn, dung mạo, thân thể lại không già không yếu chút nào, khác hẳn với người thường. Vì sao như vậy Hồng Đào trong lòng rất rõ ràng, trong một kiếp sống nào đó hắn đã từng sống đến qua hai trăm tuổi, tấm thân này khả năng do xuyên không quá nhiều lần, đã xuất hiện loại biến hóa nào đó.

Mấy kiếp trước đôi khi còn ngẫu nhiên bị chút bệnh nhẹ, sau này dứt khoát ngay cả cảm mạo cũng không thấy. Đáng sợ nhất là vết muỗi đốt còn chẳng nổi u, da dẻ không hề biến hóa, không hề ngứa chút nào.

Nguyên bản những biến hóa nhỏ cũng không trở ngại gì, cổ đại không kiểm kê hộ khẩu gắt gao, muốn tính một người chính xác bao nhiêu tuổi là khó, còn có thể dựa vào nói dối cho qua chuyện. Coi như sống lâu một chút, cũng chỉ lợi không hại, người cổ đại đối với việc trường thọ là vừa kính vừa sợ.

Nhưng đã về đến xã hội hiện đại, nếu như mình vẫn là một dung mạo mấy chục năm không thay đổi, liền có chút đáng sợ.

Sống tầm một trăm tuổi không có gì, trên thế giới không phải ít, thế nhưng ai từng thấy người hơn một trăm tuổi vẫn mang dung mạo bốn năm mươi tuổi rồi?

Cái tật này trốn cũng không có chỗ trốn. Trên thế giới đi bất kỳ đâu đều hỏi thẻ căn cước cùng hộ chiếu, cũng không cách nào đi sửa, thông tin một người đã lưu trữ trên mạng rồi, có thể tra ngọn nguồn tường tận từ lúc sinh ra đến khi chết luôn.

“Nếu không… Hồng ca, ngài xem tôi thế nào?… Khoan dung giúp vài tháng có được không…?”

Vị chủ thuê nhà này mặc dù lớn lên không quá giống người tốt, càng giống một lão lừa gạt, nhìn thấy nữ hài có chút tư sắc hai mắt nhỏ liền phát sáng.

Nhưng người ta xác thực rất nhân nghĩa, không bởi vì khất nợ tiền thuê mà nói ra lời nào quá mức, cũng không phải cứ trông thấy mình lại thúc nộp tiền, thậm chí còn không để em gái biết về chuyện này.

Nhưng dù sao cũng là quan hệ khách trọ cùng chủ thuê vô thân vô cố, Sơ Thu thật sự không có cách nào kéo dài thêm. Thế nhưng là công việc còn chưa tìm được, chút tiền trong thẻ kia là chuẩn bị đóng học phí cho em gái nhập học, nếu là đưa trước một năm tiền thuê thì chẳng còn thừa nữa. Coi như ngay lập tức tới công trường xách vữa cũng phải tới tháng sau mới được nhận tiền công, nước xa khó cứu lửa gần.

Cũng không phải cô không nghĩ tới trả phòng đi tìm chỗ khác rẻ hơn. Theo số lượng lớn người rời Bắc Kinh đi phiêu bạt, phòng trọ ở thủ đô nguyên bản rất nhiều. Thế nhưng ở đây còn ba tháng tiền cọc nha, chính là hơn hai vạn đồng đó.

Dựa theo hợp đồng ước định, nếu như bản thân làm trái thì tiền thế chấp nhất định sẽ mất trắng. Tự nhiên tổn thất nhiều tiền như vậy, lại ngay lúc bản thân đang khó khăn, thực sự không nỡ.

Mắt thấy tránh không thoát, nếu không vác độ dày da mặt ra dùng, Sơ Thu dứt khoát cắn răng một cái nhắm mắt lại, chuẩn bị đi nước cờ hiểm. Dùng thân thể đổi lấy cho mình cùng em gái một thời gian giảm xóc, cũng phải gắng gượng qua lúc gian khổ nhất đã, sau đó cái khác tính sau.

Trên thực tế cô nói như vậy còn có ý đồ khác, nếu như chủ thuê không phải như biểu lộ sắc lang bên ngoài, nói không chừng phiền quá sẽ đem chị em mình đuổi đi. Dựa theo hợp đồng, nếu như là chủ thuê chủ động đuổi người, vậy tiền cọc nhất định phải trả lại. Coi như không thể trả một trăm phần trăm, cũng có thể thương lượng, giảm một chút cũng là một khoản không nhỏ rồi.

“… Cô không hối hận?”

Hồng Đào đã cầm lại sách chuẩn bị quay người vào nhà, nghe xong lời này lập tức dừng bước.

Quẫn cảnh mà hai chị em này gặp hắn biết, nếu không phải miệng Sơ Thu quá lợi hại, mình cũng sẽ không lấy tiền nhà ra ép cô. Không nghĩ tới ép cái này ra quả ngọt rồi!

Nheo mắt nhìn về phía cửa phòng một chút, không thấy bóng dáng Sơ Hạ, lập tức hắn liền nhếch khóe miệng lộ ra nụ cười mang tính biểu tượng, còn đưa mặt sát về phía trước. Khoảng cách với khuôn mặt Sơ Thu không quá gần không quá xa, nhìn nhau chăm chú.

“Hối hận lại có thể làm sao… Tôi cũng không gạt ngài, tình huống bây giờ ngài cũng biết. Tôi còn không chắc bao giờ mới tìm được việc, coi như mai đi làm luôn cũng phải tháng sau mới có tiền. Nếu không… ngài trả tôi tiền cọc, hết tuần này tôi lo xong cho tiểu Hạ, đầu tuần tới chúng tôi dọn đi tìm phòng trọ khác. Nếu có thể ngài đừng nói gì với Sơ Hạ, da mặt nó mỏng, nếu như biết chuyện tôi thất nghiệp, chắc chắn sẽ không an tâm tiếp tục thi nghiên cứu sinh. Tôi ngày trước cũng bởi vì trong nhà khó khăn mới chọn không thi đại học mà đi học nghề hộ sĩ, giờ tôi không muốn chậm trễ thêm đời của em gái… ngài thương chị em tôi vơi…”

Đừng nhìn Sơ Thu mấy năm nay tiếp xúc được đủ loại người, kể cả những khách hàng khó dây dưa nhất cô cũng từng ứng phó, nhưng đụng tới đôi mắt nhỏ phát hí này của chủ nhà nhìn chằm chằm, không chịu nổi năm giây liền phải tranh thủ tránh ra.

Giống như căn bản không phải mắt, mà là một đôi tay có thể lột sạch quần áo của bản thân, thậm chí soi vào trong da dẻ, cơ bắp, đâm thẳng vào nội tâm, buộc người đối diện không thể không nói lời thật.

“Tiền đặt cọc một xu cũng đừng mong! Cô đi hỏi xung quanh một chút, tiền vào túi Hồng lột da, không mất miếng thịt đừng mơ móc ra! Bất quá chuyện cô nghe trong quán ăn là thật, tháng trước tôi vừa qua sinh nhật năm mươi tuổi, hôm đó còn đặc biệt mua một chiếc bánh gato lớn. Hai chị em cô đã nói buổi trưa cùng nhau ăn cơm, sau lại bùng hẹn còn gì. Đó chính là bánh sinh nhật tôi, toàn thế giới 99,9999 phần trăm người không có cơ hội hưởng, kết quả các người còn không trân trọng!”

Mặc kệ Sơ Thu nói đáng thương thế nào, tình chân ý thiết ra sao, trong lòng Hồng Đào đều không hề lay động. Các cô ấy có đáng thương không? Xác thực đáng giá đồng cảm. Nhưng trên đời người đáng thương hơn đếm chẳng hết, sống càng lâu thấy càng nhiều, trải nghiệm nhiều rồi sẽ mệt mỏi, hoặc gọi là tê liệt.

“…”

Trong mắt Sơ Thu vốn không nhiều hi vọng, lập tức tiêu tán sạch sẽ. Không cần tận lực nghe ngóng tìm hiểu, sau khi chuyển tới giao lưu với hàng xóm xung quanh, họ đều vô tình hữu ý nói qua rất nhiều chuyện liên quan tới chủ trọ, tốt xấu đều có nhưng tuyệt đại đa số đều là xấu.

Dựa theo bọn họ hình dung, vị chủ trọ này sắp nhảy ra khỏi phạm vi con người, muốn bao nhiêu thất đức có bấy nhiêu thất đức, muốn bao nhiêu ngoan độc có bao nhiêu ngoan độc, chỉ có mình không nghĩ tới, không có chuyện ông ta không làm ra được.

Đương nhiên chính cô biết loại lời như vậy không thể tin hoàn toàn, cũng không thể không nghe. Nhưng coi như giảm đi mười lần, đoán chừng nhân phẩm của chủ trọ cũng chẳng ra làm sao. Chưa nói đến cặn bã, nhưng cho cái mác lưu manh nhất định đặc biệt chuẩn, là lão già lưu manh chuyên nổ!

Cùng loại người này giảng đạo lý không có tác dụng gì, hơn nữa đạo lý cũng chẳng phải bên mình nắm, chỉ cần chủ trọ không vui vẻ, thật sự một xu tiền cọc cũng không cầm về được, ông ta chỉ cần không đòi tiền phạt liền A di đà phật rồi.

“Đối với đề nghị của cô tôi rất là có hứng thú, bất quá gần đây có lão trung y nói thận của tôi không tốt lắm, không nên làm chuyện âm dương giao hợp. Khoản nợ này trước để đấy, chờ tôi bồi dưỡng sức khỏe uống chút thuốc, lúc nào thận bảo được thì làm! Phòng đó cô cứ ở, mỗi tháng thêm năm trăm tiền lãi, không ý kiến gì chứ?”

Nhìn thấy thần thái hi vọng trong mắt Sơ Thu không còn, Hồng Đào đủ hài lòng. Hắn chính là thèm thân thể người ta, cả chị cả em đều thèm. Nhưng vật đổi sao dời, tâm sinh lý người năm mươi tuổi cùng người ba mươi tuổi khác biệt, kể cả phụ nữ.

Những lời vừa nói chỉ có thể coi là đùa dai, người nguyện ý tranh cãi với mình càng lúc càng ít, lại không tìm cơ hội tìm người nói chuyện thêm mấy câu, mồm mép sợ sẽ bị thoái hóa, vớ vẩn lại thành ông già si ngốc thì phiền to.

“A… nha… không, không, không có ý kiến…”

Sơ Thu sửng sốt mấy giây mới phản ứng lại, đây chỗ nào giống lão lưu manh đâu, quả thực chính là bồ tát sống, thế mà để kỳ hạn nộp tiền thuê kéo vô thời thạn.

Cái gì lão trung y, thận không tốt đều là nói nhảm. Buổi đêm hai hôm trước chủ trọ còn dắt một em hơn hai mươi tuổi về phòng, hôm sau gần giữa trưa mới đi. Nhìn bộ dáng giống như nhân viên văn phòng, thu nhập cũng phải khá, váy, giày cao gót, túi xách đều là hàng hiệu.

Vị chủ trọ này không biết là làm gì, đôi khi sẽ dắt về một cô gái trẻ tuổi qua đêm, nhưng rất ít khi liên tục đi với một người, luôn đổi tới đổi lui, có đôi khi còn chạy xe sang trở về, thật sự là đoán không ra.

Còn như mỗi tháng thêm năm trăm tiền lãi, đó cũng không phải. Không thân chẳng quen thì vay ai mà không tính phần trăm chứ, ở cái xã hội này có người cho mình vay là ân tình cực lớn, không thể mong cầu quá nhiều.

Bạn đang đọc Mạt Thế Thử Bối của Cái Tên Thứ 10
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SS2201AS
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.