Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 3

Phiên bản Dịch · 2059 chữ

Không đợi Sơ Thu đáp ứng Hồng Đào liền quay người rời đi, thế nhưng đi chưa được vài bước lại ngừng. Hai chị em nhà này đã tiền nhà còn không đóng nổi, vậy tiền sinh hoạt đoán chừng cũng gấp gáp, làm chị còn không muốn em gái biết chuyện, dụng tâm thật lương khổ.

“À đúng, còn chuyện này nữa, cô dù sao cũng chưa đi làm, nhàn rỗi ở nhà mỗi ngày nấu ăn ba bữa sáng trưa tối không vấn đề chứ? Đi chợ tôi bỏ tiền, chúng ta ăn cùng nhau… sân rộng như vậy, ăn cơm chỉ có một người quá quạnh quẽ. Vậy nhé, đừng giả vờ đáng thương với tôi, giữ lại sức đi hỏi han ân cần em gái bảo bối của cô đi. Về sau nếu nó có tiền đồ, không cung cấp nuôi dưỡng cô như mẹ ruột thì chính là cái kẻ vô ơn!”

Tiễn Phật đưa tới Tây Thiên, cứu người cứu tới cùng, dứt khoát chi luôn cả tiền ăn vậy. Dù sao bản thân một mình cũng là ăn, hai người tiền thức ăn so với một người chẳng khác là bao, còn có thể bớt cái công nấu nướng chuẩn bị ngày ba bữa, coi như là thuê một bảo mẫu. Đầu năm nay muốn tìm bảo mẫu trẻ tuổi xinh đẹp về, mỗi tháng không chi dưới hai chục ngàn thì đừng nghĩ, coi như thực sự chẳng thiệt đi đâu.

“Lão già này không phải thật sự để ý mình chứ… Nhưng lão cũng năm mươi tuổi… Phi, năm mươi tuổi còn trông thế kia, kiểu gì mình cũng không tin đâu!” – Hồng Đào vừa vào nhà, Sơ Thu trợn mắt nghĩ lung tung.

Sự chuyển biến này có chút đường đột, trong đầu cô đang loạn một đống.

Mắt thấy bản thân đã ngoài ba mươi vẫn như cũ một thân một mình, tìm nửa kia là chuyện xa vời, tiếp tục như vậy đến khi em gái tốt nghiệp nghiên cứu sinh, bản thân chỉ sợ cũng trở thành bà cô luống tuổi không ai thèm.

Nếu như vậy mà nói, chủ trọ hẳn là một lựa chọn không tệ, tương lai em gái tốt nghiệp rồi khả năng cao vẫn ở lại thủ đô làm việc, dù sao nơi đây nhiều cơ hội. Có tiểu viện này, ngay cả chỗ ở cho em gái cũng đủ, nhất cử lưỡng tiện rồi.

Nhưng có vấn đề, bản thân mình mặc dù không phải trẻ trung gì cơ mà vẫn là lần đầu lập gia đình, không phải vạn bất đắc dĩ chẳng ai muốn góp nhặt cùng một lão già. Vạn nhất tên này thật sự năm mươi tuổi, thận thực sự không ổn đây? Vậy nửa đời sau của mình chẳng phải vẫn làm y tá, còn không có lương, là nghĩa vụ!

Vấn đề này một mực khiến Sơ Thu loạn, nồi Lamb Spine buổi tối ăn cũng không ra vị gì, mỗi khi cặp mắt nhỏ kia nhìn chằm chằm bản thân trong lòng cô liền suy nhược, phảng phất bị nhìn xuyên tâm tư.

Thế nhưng có em gái ở bên không tiện tránh né, chỉ có thể cố nén ăn xong liền lập tức về phòng không ra ngoài, ngày cả chủ trọ dẫn theo Sơ Hạ ra bờ biển sau nhà đi dạo cô cũng không theo cùng. Chuyện này lúc bình thường tuyệt đối không có khả năng sảy ra, đừng nói đơn độc ngồi chung, chủ trọ dám sán lại bên người em gái, cô sẽ giám sát nghiêm ngặt.

“Hồng ca, chị tôi có phải là bị ốm rồi hay không?”

Không riêng Hồng Đào nhìn ra Sơ Thu có chút dị thường, Sơ Hạ đương nhiên cũng nhận ra.

“Cô ấy mệt, như người thủ đô vẫn nói, tiền khó kiếm phân khó ăn. Hiện tại nghề nào cũng khó khăn cả, cô không thấy sao, ngay cả phòng trọ của tôi đều trống không rồi. Học hành thật tốt đi, sau này tìm công việc ngon lành kiếm nhiều tiền, cũng để cho chị cô có thể nghỉ ngơi một chút.”

Hồng Đào cũng không tính bịa đặt cho qua chuyện với Sơ Hạ, Sơ Thu xác thực quá mệt, bán bất động sản lấy chút hoa hồng không phải ai cũng có thể làm được, nhất là những cô gái có chút tư sắc, bình thường không biết phải nhẫn nhịn chịu đựng bao nhiêu ủy khuất, vụng trộm rơi bao nhiêu nước mắt mới có thể nhịn được đến hôm nay.

“Ừm… lúc đầu tôi không muốn thi nghiên cứu sinh, thế nhưng chị tôi khuyên thi nghiên cứu sinh về sau càng dễ tìm việc phù hợp với tôi hơn. Cô ấy cũng thật lợi hại, không nghe lời một chút liền oánh tôi, quá bạo lực!”

Sơ Hạ có một ngoại hình tốt, học tập không tệ, nhưng cái đầu óc này… không thể nói đần nhưng thực sự không quá nhanh nhạy. Chị cô có thể kiếm bao nhiêu tiền, cung cấp nuôi dưỡng cô tốn bao nhiêu mồ hôi nước mắt, bản thân sao lại không nhìn ra hay đi hỏi thăm một chút chứ. Đến bây giờ còn mê mê mang mang, thật sự là mệnh sinh ra hưởng phúc, thế nhưng chị cô thì là trời sinh chịu khổ đây.

“Hôm nay đi bên kia, tôi biết một cửa hàng quần áo thường xuyên đại hạ giá, chúng ta đến xem có nhặt được đồ nào tiện nghi không. Chị cô hôm qua còn nói muốn mua vài bộ theo mùa đổi quần áo, biết số đo của cô ấy chứ?”

Bất quá Sơ Hạ cũng có ưu điểm, ví như nói nghe lời, chị gái bảo làm gì liền làm cái đó, rất ít ý kiến ý cò. Mặt khác thì đơn sơ giản dị, không có tật xấu so sánh ganh đua. Chiếc áo thun này liền mặc từ năm ngoái, năm nay còn mặc mãi, quần jean cũng cũ như vậy, chưa từng một lời kêu ca, thậm chí còn chẳng thấy phiền lòng.

“Biết chứ, chị ấy so với tôi nhỏ hơn một số, nhưng chân bằng nhau, hì hì ha ha… nha, tôi không mang điện thoại, nếu không về rủ chị tôi cùng đi đi!”

Vậy nhưng không có cô gái không thích ăn diện, vừa nghe muốn mua quần áo mới, Sơ Hạ liền lập tức cười như một đóa hoa nở trong đêm.

“Để cô ấy nghỉ ngơi đi, tôi có tiền, mua xong về để chị cô trả lại cho tôi là được, không thích còn có thể đem đổi.”

Hồng Đào chỉ cảm thấy đèn đường lúc này sáng hơn bình thường không ít, có thể cùng cô gái xinh đẹp phát sáng chói mắt như thế sóng vai đi dạo một lát, nghe một chút tiếng cười thanh xuân tuổi trẻ, tiền tiêu không lỗ.

Đi karaoke tìm người bồi hát, ăn của mình uống của mình xong cái gì cũng không được làm, vẫn phải cho tiền boa như thường nha, bộ dáng khẳng định không thể đẹp mắt được như Sơ Hạ, vậy cái tiền này tiêu phải gọi là siêu giá trị, còn tính lời! Chuyện tốt như này thiên hạ làm sao kiếm ra được.

“Hồng thúc, hôm nay ngài có thời gian rảnh rỗi tới đây ủng hộ nha!”

Thực sự Hồng Đào cũng không hề nói dối, hắn xác thực quen biết chủ shop quần áo, chuẩn xác mà nói là quen biết bố của chủ shop. Chủ tiệm là người đàn ông ngoài ba mươi tuổi, gọi hắn là thúc mới không loạn bối phận.

“Ăn no rỗi việc chứ sao, có hàng nào xịn mang cho cô ấy thử, quy củ cũ, tất cả giảm 20 phần trăm!”

Hồng Đào nhận lấy điếu thuốc chủ shop đưa tới, để Sơ Hạ đi vào chọn lựa, bản thân đứng ở ngoài cửa nhỏ giọng dặn dò.

“Hắc hắc hắc… rõ rồi, hôm nay thật là lợi hại nha, lại là thư ký của ông chủ lớn nào à?”

Chủ shop không phải lần đầu tiếp đãi vị Hồng thúc này mang theo em gái xinh đẹp tới đây giả vờ nhặt nhạnh chỗ tốt, đã sớm quen bài quen lối.

Nhưng trong lòng anh ta cũng thắc mắc, có thể lái chiếc xe hơi của ông chủ lớn ra ngoài, còn có thể quen biết với thư ký nhỏ của ông chủ lớn, tại sao lại không đi mua sắm tại các cửa hàng độc quyền của nhãn hiệu lớn mà phải tới cửa hàng nhỏ của mình để tỏ ra là người quen biết rộng, mục đích là gì chứ.

"Lần này không phải vậy, cô ấy là người thuê phòng của tôi, sinh viên đại học. Đúng rồi, nếu cô ấy đến lần nữa cậu cũng nể mặt chút, đừng quá tùy tiện, chênh lệch giá tôi sẽ tính cho cậu sau!" Hồng Đào cũng không giấu giếm, chỉ cần lần này Sơ Hạ vui vẻ, chắc chắn sẽ phải đưa Sơ Thu đến, khi đó không thể để lộ bí mật.

"An tâm đi, cháu hiểu... Cha cháu luôn nói muốn gặp thúc, thúc có muốn cháu gọi cho ông ấy không?"

Chủ cửa hàng đã quen với cảnh này từ lâu, tất cả các cô gái mà Hồng thúc đưa đến đều sẽ quay lại. Tất nhiên, khi họ đến một mình sẽ không còn được hưởng giá ưu đãi nữa, là bao nhiêu thì phải trả bấy nhiêu, không được giảm một xu nào, có cơ hội có khi vẫn phải tăng giá. Đã là thư ký của ông chủ lớn, không quan trọng mấy số tiền này, ngu sao mà không chém!

"Hôm khác nhé, tối nay mới ăn lẩu cừu hầm, no quá. Cậu đi làm việc đi, đừng chỉ đứng đây buôn chuyện với tôi, không thì vợ cậu lại có ý kiến." Hồng Đào trước tiên gật đầu, ngay sau đó lại lắc đầu.

Cha của chủ cửa hàng là bạn cũ, tính ra cũng đã gần hai năm không gặp mặt, cần tìm một cơ hội để tụ tập. Nhưng không phải hôm nay, còn vài người bạn cũ lâu không gặp, muốn gặp thì gọi tất cả cùng một đợt.

Chưa đến 7 giờ ra khỏi nhà, đến gần 9 giờ mới trở về. Trong khoảng thời gian đó, Sơ Thu đã gọi cho Hồng Đào ba cuộc điện thoại, tất cả đều vì lo lắng. Khi hai người về đến nhà, cô càng không yên lòng hơn, nhìn thấy em gái cầm trong tay nhiều túi quần áo giày dép mới, miệng khen hàng đẹp giá rẻ, nhưng ánh mắt cứ luôn bắn vào chủ nhà như đạn xuyên giáp!

Bộ giáp của Hồng Đào là hàng đẳng cấp, khuôn mặt không đổi màu, trái tim không đập loạn. Nếu không phải Sơ Thu đứng ngay cửa nhà sống chết không chịu tránh, hắn còn định vào trong nhà để nhận xét về gu thẩm mỹ của Sơ Hạ, xem cô thử đồ mới.

Nếu không được vào thì không vào, Hồng Đào trở về phòng, chơi một chút trò chơi điện tử, tắm rửa sớm rồi đi nằm. Trước khi nhắm mắt, hắn lại nghĩ đến một chuyện, bắt đầu lần thứ n nói chuyện với trần nhà.

"Ôi, cải trắng tươi tốt biết bao... Chênh lệch tuổi tác lớn một chút... Mẹ kiếp, không muốn xuyên không thì lại tù mù xuyên loạn, muốn xuyên một phát luôn đi cho rồi. Đến đi, lão trời già, đêm nay ngủ xong sáng mai xuyên luôn sang kiếp khác cũng được, ta đã sắp không gánh nổi rồi. Ông chắc cũng không muốn nhìn ta bị người đời coi là quái vật, đưa vào cơ quan y tế để phân tích mổ xẻ chứ!"

Hắn tin tưởng vững chắc luôn có người đang theo dõi hắn từ trên bầu trời, dù ẩn mình dưới mái nhà vẫn có thể nghe được. Miễn là hắn kiên trì nói, kiên trì chửi, không chừng câu đó sẽ hiệu quả đây!

Bạn đang đọc Mạt Thế Thử Bối của Cái Tên Thứ 10
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SS2201AS
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.