Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 4

Phiên bản Dịch · 1312 chữ

"Ah... Cạch... Ah ah..."

...

Hồng Đào ngủ rất say, miễn là trong lòng không có chuyện lớn, tiếng ồn nhỏ thông thường không thể đánh thức được hắn. Nhưng hôm nay trước khi đồng hồ sinh học kịp đánh thức, hắn bỗng nhiên bị một trận tiếng ồn ào làm tỉnh.

"Bốn giờ ba mươi... Lật trời rồi! Đêm khuya mà làm ầm lên như thế này, muốn chết sao!"

Hắn giơ tay kiểm tra giờ trên đồng hồ, xác định mình đã bị đánh thức, thật là phiền.

Tuy nhiên hắn còn chưa dự định dậy, nằm trên giường căng cuống họng hướng về phía cửa sổ hô một tiếng, lại nhắm mắt lại chuẩn bị híp mắt nằm đó hơn tiếng nữa, cảm giác ngủ bù càng phê hơn.

Choang...

"Cứu mạng... Ahh..."

Tuy nhiên tiếng sư tử hống cực mạnh của Hồng Đào ngày thường hiệu quả lại không có tác dụng lần này. Thay vào đó, hắn nghe thấy tiếng kính vỡ và tiếng la hét thê thảm.

"Phản, làm phản rồi... xem ra là ta quá tốt với các người rồi! Không trả tiền nhà mà còn phá cửa sổ... Hôm nay ai khuyên cũng vô dụng, nhanh chóng gói gém đồ đạc, chuyển ra nhanh!"

Lần này Hồng Đào không thể tiếp tục nằm im, hắn nhanh chóng đứng dậy, đi dép nhựa rồi lao ra phòng khách.

Tiếng kêu có phần bi thảm, nghe hơi giống giọng của Sơ Thu. Nhưng đó không phải là vấn đề quan trọng nhất, chị em gái thường hay đùa giỡn nhau, phụ nữ thì thường thích hét vì những chuyện nhỏ.

Nhưng cửa kính vỡ vụn liền mang ý nghĩa phòng ở bị hao tổn, còn bản thân bị liên lụy phải sửa chữa, quan trọng nhất là không thể để loại tật xấu này thành thói quen.

Chuyện có bao lớn chứ, động một chút lại không quan tâm đập loạn một trận, quá bại nhân phẩm. Loại người này không thể lưu, xinh như Thiên Tiên cũng không cần!

Ầm! ...

"Cứu mạng... Tiểu Hạ điên rồi... Ahh... Cứu mạng đi...!"

Khi Hồng Đào mở cánh cửa, cửa phòng phía tây cũng bị đập mở, một người phụ nữ hốt hoảng chạy ra từ trong phòng.

Dáng dấp của cô ta vô cùng lộn xộn, váy ngủ mỏng tang chỉ còn treo trên một bên vai, bên kia đã bị rách toạc, một chân mang dép, một chân trần. Ngay khi ra khỏi nhà, cô ta bị ngã vấp vào bậc cửa, đầu gối trầy xước cũng không thèm để ý, đứng vụt dậy vội vàng xông về hành lang phía bắc.

Ngay cả khi mặt của cô ta bị che khuất một nửa bởi tóc tai, Hồng Đào cũng có thể nhận ra ngay đó là Sơ Thu!

Thực tế chỉ cần nhìn vào đặc điểm vóc dáng, hắn đã có thể nhận ra tầm tám chín phần mười. Khi ngồi trong sân, hắn thường thích ngắm nhìn cơ thể của người khác.

Chỉ cách khoảng hai giây thời gian, một người phụ nữ khác đuổi sát theo. Cô ta không mặc váy ngủ, toàn thân có một bộ đồ lót màu trắng duy nhất, cũng tóc tai bù xù và chân trần.

Có một điểm khác thường, bước chân của cô ta hơi kỳ lạ, khi bước đi hai tay vươn ra phía trước, tạo thế ưng trảo vồ mồi.

"Con mẹ..."

Người phía sau khiến Hồng Đào cảm thấy hơi choáng váng, về thân hình có vẻ như là Tiểu Hạ. Mặc dù chỉ có thể nhìn một hai ngày mỗi tuần, nhưng cơ thể trẻ trung này thực sự từng thu hút sự quan tâm của hắn. Lúc này, làn da trắng mịn đã trở nên hơi xanh, liệu có phải do ăn món lẩu cừu có vấn đề đêm qua, gây ra ngộ độc thực phẩm không?

"Nó… nó điên rồi! Cắn người... Cắn tất cả... Ahh..."

Sau khi Sơ Thu nhìn thấy Hồng Đào, cô chạy đến chỗ hắn chỉ mất ba bước chân. Dù váy áo lộ hết cả nhưng Sơ Thu vẫn ôm chặt lấy cánh tay Hồng Đào không buông, mặt mũi vì kinh hoảng mà biến dạng.

“Aiz nha, chuyện bao lớn mà không thể ngồi xuống nói chuyện hả… ai ai ai… cô đừng có bám chặt thế… Ầm…”

Từ lúc hai chị em vào ở, ồn ào vài lần là khó tránh khỏi, dù cho hai mẹ con ruột cũng có lúc nhao nhao.

Bất quá cho tới nay hai người chưa phải to tiếng như vậy, càng không động thủ động cước bao giờ. Hôm nay nháo thành như này, Hồng Đào đúng thật không nghĩ ra vì sao. Vừa định ngăn lại Sơ Hạ đang đuổi theo hỏi cho ra nhẽ, liếc qua khuôn mặt cô ta một cái sau đó toàn thân hắn khẽ rùng mình, ôm Sơ Thu quay người vào nhà, đóng cửa, một mạch mà thành!

Kẽo kẹt kít… kẽo kẹt kẹt ~~

Sơ Hạ bị ngăn bên ngoài, toàn bộ thân thể nhào lên dán vào cánh cửa, hai tay không ngừng cào kính phát ra âm thanh khiến người nghe ngứa hàm răng.

Ngày hè bốn rưỡi đã tảng sáng, trong khoảng cách gần cách một tầng kính, Hồng Đào có thể thấy rõ ràng biểu lộ trên mặt Sơ Hạ.

Hai mắt cô ta trợn lên không còn lòng đen, tất cả đều là màu xám trắng. Trên mặt cũng không có bất kỳ biểu lộ gì, mũi hếch lên không ngừng run rẩy, miệng nhỏ… không, hiện tại phải là miệng rộng. Cho tới bây giờ Hồng Đào chưa từng nhìn thấy người nào có thể đem miệng há lớn như thế, cơ quanh khóe môi đều rách toạc, có thể thấy rõ ràng cả răng cối.

Đầu lưỡi cô ta cũng giống như làn da, hoàn toàn một sắc xanh nhợt, nhúc nhích trong khoang miệng nhưng không hề nói một câu, thậm chí chẳng phát ra chút âm thanh nào.

“Con bé bị sao vậy?!”

Nếu như tại hoang dã nhìn thấy người như vậy, Hồng Đào nhất định sẽ cho rằng đây là xác chết, các dấu hiệu đều giống như người chết, còn là trạng thái đã chết sau vài tiếng.

Nhưng đây là Sơ Hạ, tối hôm qua vẫn còn rất tốt đây, làm sao ngủ một giấc liền thành bộ dạng này rồi? Đáp án hiển nhiên phải hỏi Sơ Thu.

“Tôi, tôi không biết… Vừa mới đi vệ sinh xong, ra nghe thấy trong phòng ngủ của nó có động tĩnh, mở cửa xem xét liền… như thế này. Ô… ô… ô… Hồng ca, mau cứu tiểu Hạ đi… ngài bảo tôi làm cái gì cũng được… van cầu ngài…Ô… ô…”

Có Hồng Đào bên cạnh, cuối cùng Sơ Thu cũng có thời gian bình tĩnh một chút, chỉ vẻn vẹn một chút vậy còn không ý thức được bản thân đang váy áo xộc xệch, nhìn em gái người không ra người quỷ không ra quỷ, vừa sợ vừa đau lòng, nhịn không được khóc ra thành tiếng.

“Đừng khóc nữa, tranh thủ thời gian lấy điện thoại gọi xe cứu thương!”

Hồng Đào túm cổ Sơ Thu hét lớn một tiếng, sau đó đẩy cô về hướng ghế sô-pha. Chỉ khóc lóc có tác dụng cái rắm! Mình đi cứu? Người ta thành như vậy làm sao cứu, mình cũng đang tù mù đây.

Kẽo kẹt… Choang!

Ngay khi Sơ Thu che miệng nhịn xuống tiếng thút thít, ngồi run rẩy cầm điện thoại của Hồng Đào bấm số cấp cứu, cửa phòng liền phát ra một tiếng động mạnh, còn có tiếng kính vỡ vụn.

Sơ Hạ vậy mà đem cửa kính đụng nứt rồi!

Bạn đang đọc Mạt Thế Thử Bối của Cái Tên Thứ 10
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SS2201AS
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.