Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

sứ giả Thiên Cung

Tiểu thuyết gốc · 2342 chữ

Sau khi Hồ An trở về cõi Thiên, đem chuyện Vạn Ma Cung rục rịch chuẩn bị chiến tranh trình lên, trên dưới Thiên Cung ai nấy cũng lo lắng không yên. Tầng mười ba vì chuyện này mà cũng bắt đầu âm thầm chuẩn bị, cho người gửi tiên đan đến các phái tu tiên ở cõi Phàm, có ý hun đúc nhân tài thế hệ mới cho Thiên Cung. Mấy tháng nửa năm sau thì Vũ Anh cũng được Long Tường cho trở về, yêu cầu Thiên Cung cho sứ giả tới Vạn Ma Cung dò la tình hình, đẩy nhanh tiến độ.

Chuyện Vạn Ma Cung và Thiên Cung gửi sứ giả qua lại vốn là bình thường, cách năm mươi năm lại diễn ra một lần, vừa hay lúc này cũng đã gần bốn mươi chín năm, sang mùa thu năm sau là có thể đi sứ rồi. Thế nhưng có lẽ là vì lo lắng, mới vừa chớm xuân, Thiên Cung đã cử phái đoàn đông đảo đến Vạn Ma Cung thăm viếng. Vạn Ma Cung hình như cũng đánh hơi được phía Thiên Cung có nghi ngờ, nên càng hành sự cẩn trọng hơn nữa.

Việc đi sứ đều là chuyện hệ trọng, mỗi lần hai bên đều cử nhân vật số hai ra để làm chánh sứ. Âu Cổ là Thiên Quân thứ hai, đương nhiên đảm nhận luôn vị trí này. Nhưng Ma La Thiên Quân lo lắng tính khí của Âu Cổ, nên cho hai vị Thiên Công đi theo làm phó, có gì còn đỡ lời cho hắn.

Biết được chuyện, Gia Trì lo lắng lắm. Y là người hầu thân cận của Chế Hân, chắc chắn phải xuất hiện bên cạnh. Nhưng nếu để Âu Cổ phát hiện ra y tu quỷ đạo thì sẽ phiền phức to về sau. Chính vì vậy mà trong lúc làm nhiệm vụ ở bên ngoài vào khoảng cuối đông, y đã yêu cầu Long Tường đâm mình một đao, lại thấy chưa đủ thảm còn bảo người anh em tốt bồi thêm một chưởng nữa. Long Tường vì chuyện này bứt rứt mãi không thôi. Nhìn mặt mũi trắng bệch vì mất máu của người anh em mà Long Tường trong lòng cũng méo xệch. Thương tích ở cõi Ma trên người Gia Trì, quá ba phần là do Long Tường và Vũ Anh làm ra, tuy là để qua mắt Chế Hân, nhưng cũng là máu chảy thịt rách.

Vì bị trọng thương nên Gia Trì được miễn cho đi theo hầu Chế Hân trong buổi tiếp kiến Âu Cổ, nhưng Gia Trì bảo tính mình tò mò, lại có dịp lớn thế này, xin được đứng xa quan sát, Chế Hân cũng ưng cho.

Thực lực Thiên Cung và Vạn Ma Cung cách xa nhau dù cho cõi Ma dân cư đông đúc hơn hẳn. Vạn Ma Cung đứng đầu là điện Bách Quỷ do Phạm Trù Ma Quân lãnh đạo. Cõi Ma có bốn Ma Quân nhưng ba người là ở hạ kỳ, chỉ có Phạm Trù là ở trung kỳ. Thiên Cung dù chỉ có hai Thiên Quân nhưng đều là ở thượng kỳ, lại có một Thiên Vương cũng ở thượng kỳ, cách nhau như ao trời với nước vũng.

Âu Cổ đến nơi thì khệnh khạng không thôi, với Vạn Ma Cung gây khó dễ đủ điều, chê ỏng ẹo cái ghế sứ thần năm nay nhỏ quá đòi đổi cái ghế to hơn, hoành tráng hơn mới chịu ngồi xuống. Còn cái ghế sứ thần cũ thì y vứt cho tên hầu An Thái Khang ngồi. Cái thái độ này, đừng nói là người của Vạn Ma Cung, ngay cả đoàn Thiên Cung cũng cảm thấy nóng mặt. Phó sứ Lâm Bảo Thiên Công mấy lần kéo áo Âu Cổ kêu hắn tiết chế lại chút, còn thay hắn quay qua cúi đầu cười trừ xin lỗi với mấy người ở Vạn Ma Cung.

Âu Cổ vừa ngồi xuống đã không khách khí gì mà nói thẳng, làm cho Lâm Bảo xuýt chút nữa là hít thở thôi cũng mắc nghẹn:

“Nghe đồn cõi Ma dạo này xuất hiện cao nhân, thiên kiếp giáng xuống không ngớt. Không biết Âu Cổ ta có cái hân hạnh được gặp vị này chăng?”

Phạm Trù cũng lễ độ: “gần đây chỉ có mấy vị Quỷ Chánh, Quỷ Sứ thăng cấp thôi. Còn nói như cao nhân thì chỉ có Lê Vương Ma Quân vừa thăng cấp đang ngồi đây.”

Nói rồi Trù đưa tay chỉ về phía Lê Vương Ma Quân. Lê Vương cũng lịch sự đứng lên chắp tay chào. Âu Cổ còn chẳng thèm nhìn lấy một cái mà cứ nói tiếp, làm tên Vương mặt xám xịt như đít nồi mà ngồi xuống.

“Thiên Cung những năm gần đây tiên lực dồi dào, nhân tài đông như ong, trùng trùng điệp điệp. Vạn Ma Cung cũng không cần cố gắng quá làm gì, mọi chuyện của bốn cõi đã có Thiên Cung lo liệu, Phạm Trù Ma Quân nói có phải không?”

“Cũng đúng, có Thiên Cung lo lắng giúp đỡ, Vạn Ma Cung mới có thể tập trung phát triển được.” Phạm Trù tay siết chặt nắm đấm nhưng mặt vẫn hoà hoãn.

“Trên đường đến đây, ta bỗng dưng nảy ra một ý. Nay nghe Ma Quân nói như thế, ta lại càng cho rằng ý này đích thực là rất hay. Nếu Vạn Ma Cung muốn tập trung phát triển, chi bằng để Thiên Cung cử vài vạn binh lính tới cõi Ma xem xét trị an. Ma Quân thấy thế nào.” Âu Cổ dựa ngửa ra, khệnh khạng nói, tông giọng tràn trề vẻ bề trên quan tâm kẻ dưới.

Không khí trong điện Bách Quỷ ngay lập tức trở nên căng cứng, đầy mùi chiến hoả. Lâm Bảo Thiên Công đang uống một ly rượu hoa cúc, vị rượu thanh nhẹ, ngọt ngào thơm phức, sau câu này của Âu Cổ, rượu hoa cúc liền hoá thành nước ép khổ qua kèm với ớt chỉ thiên, vừa cay vừa đắng. Y đứng phắt dậy, lắp bắp trong sự kinh hãi:

“Thiên….. Thiên Quân…!”

Mấy tên Ma Quân, Ma Công cùng toàn thể chúng Ma chúng Quỷ trong điện nghe xong thì cũng máu giận xung thiên. Nhưng Phạm Trù quan sát thấy biểu hiện của Lâm Bảo, biết đây chỉ là ý riêng của Âu Cổ thì y vội vàng đáp, giọng rất bình tĩnh và nhún nhường:

“Thiên Quân có lòng, chúng bề tôi vô cùng hân hoan. Nhưng mà, Vạn Ma Cung chịu sự kính thờ của cõi Hồn mới tồn tại được, cũng chưa đến mức không thể tự đảm bảo trị an. Nếu Thiên Cung đưa quân tới đây, khí dũng bất phàm của các vị anh hùng Thiên Cung hẳn cũng sẽ lấy đi sự phụng thờ của cõi Hồn. Lúc đó, đừng nói là phát triển, chỉ việc duy trì Vạn Ma Cung lơ lửng trên cõi Ma cũng thành chuyện hái sao trên trời mất. Xin Thiên Quân suy xét.”

Phạm Trù không thể để mấy tên đầu nóng bên cạnh phá hỏng đại cục được, mọi thứ đã đến rất gần rồi. Gia Trì đứng bên ngoài cũng phải tấm tắc mấy câu, khen tên Phạm Trù quả thực không hổ là người đứng đầu cõi Ma, bản lĩnh chính trị quá là xuất sắc đi!

Âu Cổ cơ hồ cũng rất là hưởng thụ vẻ khúm núm của kẻ đứng đầu cõi Ma, nhưng hắn vẫn tiếp tục ngồi nói hơn một canh giờ nữa, lời nói cực kỳ thiếu tôn trọng và ngạo mạn. Nếu không có Lâm Bảo lâu lâu nói chen vào vài câu khách khí thì e là sẽ có ẩu đả trong Bách Quỷ điện mất. Mà có ẩu đả thì Âu Cổ cũng không để bọn tầng bảy Vạn Ma Cung vào mắt, hắn cố chọc cho bọn chúng tức để lộ sơ hở mà.

------

Tối đó khi trở về, Chế Hân phùng mang trợn mắt chửi mắng tên Âu Cổ không ngớt. Gia Trì cảm thấy thời cơ đã tới, đổ dầu vào lửa giận của tên Hân nhưng cũng tỏ vẻ thắc mắc:

“Đúng là chúng ta không thể nuốt trôi cục tức này, tên Âu Cổ đó bây giờ đã vậy, nếu như sau này hắn thăng lên Thiên Vương, Thiên Đế, có khi còn leo lên đầu chúng ta, bắt Phạm Trù Ma Quân cúi người cho hắn gác chân cũng không chừng. Nhưng..."

Gia Trì tỏ vẻ ngập ngừng giây lát, ra điều có vẻ lực bất tòng tâm:

"Nhưng dù chúng ta đã chuẩn bị chiến tranh nhiều năm, nhưng suy cho cùng, cõi Ma cũng không đủ mạnh để đánh bại Thiên Cung, nếu vậy chúng ta…”

“Sắp rồi, ngài ấy sắp xuất thế! Trì Thiên, ngươi có biết, Vạn Ma Cung cùng toàn bộ cõi Ma trong suốt ba trăm năm qua đã ra sức tập trung cho một vị Ma Vương. Ngài tên là Huyền Khung, khí chất hơn người. Ngài chỉ mới hơn ba trăm tuổi đã lên hàng Ma Công, chính vì vậy Phạm Trù Ma Quân đã quyết định dồn hết thiên tài địa bảo cho ngài ấy. Huyền Khung Ma Vương sắp đột phá lên Ma Đế!!!”

Chế Hân ngưng một lúc, trợn mắt cười gằn, vẻ mặt đắc chí vô cùng dữ tợn:

"MA ĐẾ! Chỉ cần Ma Đế xuất thế, thì ta còn sợ không đánh thắng tên Phù Đổng Thiên Vương, còn sợ không bóp chết tên Âu Cổ mõm chó, còn sợ không thể san phẳng Thiên Cung, bình địa điện Chiêu Dương?!! Ta phải đích thân dẫn một vạn quân ma đạp nát cái điện Phục Ma chó má của tên Âu Cổ đó!!!”

Chế Hân nói tới câu cuối thì gân xanh gân đỏ đã nổi hết lên, mắt trợn to như sắp rớt ra.

Gia Trì hồn như lìa khỏi xác. Ma Đế? Từ sau khi Ngọc Thanh Thiên Đế băng hà, gần ba ngàn năm rồi chưa có một vị đế xuất thế. Nếu thực sự cõi Ma có một vị Đế, dựa vào dân số đông đảo và sự chuẩn bị chiến tranh công phu thế này, e là Thiên Cung chưa chắc có thể đánh thắng nổi.

Cố hết sức để giữ bình tĩnh, Gia Trì cũng hùa theo chúc mừng cõi Ma, nếu Huyền Khung Ma Vương thành công tấn thăng Ma Đế, tên Âu Cổ huyênh hoang kia chết chắc.

Ngay tối hôm đó, Gia Trì sau đó lén thông tri với Long Tường, không biết có phải vì quá sốc không mà qua rất lâu sau Long Tường mới trả lời. Cả hai thống nhất cần phải lập tức trở về nhà, thông báo cho Thiên Cung càng sớm càng tốt, đồng thời cũng phải rút lui an toàn.

Để có cớ cho Gia Trì rời khỏi Vạn Ma Cung, Long Tường tạo một số chấn động, giả như có yêu thú cấp cao mới đắc đạo ở gần thành Thịnh An. Gia Trì xung phong đi giải quyết, Vạn Ma Cung đang bù đầu bù cổ tiếp đón Âu Cổ, Chế Hân cũng không nghi ngờ gì, chỉ hỏi sơ là vết thương của Gia Trì thế nào, rồi chũng cho y đi. Xem như bọn Gia Trì gặp may.

Sau khi rời Vạn Ma Cung, Gia Trì lệnh cho bọn lính tráng đi theo tới chỗ dao động đóng quân chờ y, còn bản thân thì lén ghé qua Trấn Tiên Quỷ Phái để trong phòng Trịnh Hùng một cái hộp gỗ chứa bốn cái túi càn khôn.

Túi của Trịnh Hùng chứa một viên đan huyền phẩm cực kỳ quý giá và hơn hai mươi viên thượng phẩm. Túi của Trịnh Yến thì chứa nhiều nữ trang đắt tiền, đồ trang điểm và ít đan thượng phẩm. Túi của Vương Hạc thì chứa bốn viên đột phá đan và vài viên thượng phẩm cùng với hai khối ngọc Huyền Tình còn sót lại. Túi cuối cùng chứa toàn bộ của cải mà Gia Trì tích luỹ được trong suốt mấy năm y ở Vạn Ma Cung, mấy pháp bảo phòng hộ còn sót lại, kèm với một lá thư nói đấy là của hồi môn cho hai người Vương Hạc và Trịnh Yến, đề phòng cho sau này.

Sau đó hai người Trì Tường lập tức dùng thuật Xé Không bay về ranh giới giữa hai cõi gần nửa ngày không nghỉ, dọc đường trở về phải nhờ đan thượng phẩm của Gia Trì để cầm cự. Dừng một chút ở chỗ kết giới cũ, Gia Trì lệnh ngọc Biến Thiên toả ra tiên khí, che lấp quỷ khí trên người y rồi mới bước qua kết giới.

Y cảm thấy có chút đau đớn, phải dùng xảo thuật che dấu qua mặt anh mình, chuyện đau lòng hổ thẹn thế này, thực sự khiến bản thân phải ngậm ngùi. Long Tường cũng bối rối không biết nên an ủi ra sao, nên thôi cũng không nói gì luôn, chỉ vỗ vai bạn mình tỏ vẻ thông cảm.

Hai người về tường thành gặp Cung Hoàng, còn chưa kịp uống xong chén nước, Long Tường đã nhận lấy một viên đan thượng phẩm của Gia Trì rồi tức tốc trở về Thiên Cung. Mạc Cung Hoàng thì cứ nhìn nhìn Gia Trì, muốn nói mấy câu lại thôi. Gia trì cũng cảm nhận được hình như anh mình phát hiện ra điều gì đó, cũng chột dạ, không dám ở lại lâu. Y chỉ nghỉ một chút rồi cũng lập tức lên đường trở về Trúc Lâm, mang theo tâm trạng hồ hởi cùng phấn khích và e sợ.

Năm năm…. Đã năm năm rồi!

Khi đó lúc đi, còn nói chưa tới ba năm sẽ về…

Bạn đang đọc Một vài câu chuyện ở Thanh Tĩnh Trúc Lâm sáng tác bởi Vongthu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Vongthu
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.