Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

sao qua năm năm mà còn chưa về?

Tiểu thuyết gốc · 2755 chữ

Những năm này, không có Gia Trì, Cao Thượng Thiên đương nhiên tập trung cho Bảo Hộ, không thể để ba tên “khi sư diệt tổ” kia tròng vào cổ mình cái bảng thiên vị, “thê nô” rồi bá hộ - nàng thơ vô cùng không đứng đắn gì gì đó được.

Lúc trước với Gia Trì, Cao Thượng Thiên ít khi được bế quan luyện đan lâu vì cứ phải chạy ra chạy vào nấu cháo cho học trò mỗi khi hắn than đau đầu tức ngực. Mà cái tên Gia Trì này rất thường xuyên bị bệnh vặt, chẳng có chút gì ra vẻ là người tu tiên, luyện võ. Cái thân mình cuồn cuộn săn chắc kia như chỉ được mỗi cái vỏ vậy. Bảo Hộ lại không thế, khoẻ re re nên Cao Thượng Thiên tập trung được lâu hơn, luyện được nhiều tiên đơn huyền phẩm hơn. Mà Bảo Hộ cũng rất yêu thích thuật luyện đan, thường cùng thầy mình tham gia chế tạo.

Người khác luyện mấy mươi năm, cẩn thận từng tí mới ra được một viên huyền phẩm, Cao Thượng Thiên bế quan hơn ba tháng luyện ra hẳn mười hai viên. May sao có pháp chú Trúc Lâm che chắn, nếu không mùi thơm của đống tiên đan chắc chắn đâm thủng Thiên Cung.

Mỗi lần thiếu nguyên vật liệu gì, Cao Thượng Thiên liền gõ chuông trời bảo ba tên đồ đệ kia kiếm đem đến. Mà ba tên Vinh Hoàng Thạch cũng rất vui vẻ sốt sắng, hoặc phái người, hoặc tự mình kiếm đủ đồ, đem cho thầy luyện đơn giúp em út thăng cấp. Bọn chúng còn mong thầy mình gõ chuông nhiều một chút, để mỗi lần đem đồ tới đều được người thầy vô vàn kính yêu đáng mến thưởng cho một viên huyền phẩm thơm bể não, không thì cũng được cả lô thượng phẩm mà thầy mình ‘tiện tay’ luyện được. Quả thật là một nhà tương thân tương ái.

Sự việc cứ thế kéo dài hơn hai năm, Bảo Hộ tu tập nhanh như hoả tiễn, chưa tới ba mươi tuổi đã chính thức thăng Tiên Sứ. Tất nhiên thiên kiếp thăng cấp của y có cũng như không, đều bị pháp chú của Trúc Lâm chặn lại. Tầng trời mười hai và mười ba gửi quà cáp tới đầy sân, Cao Thượng Thiên vẫn như cũ, thu lấy hết đồ của tầng mười ba, chừa lại đồ của Âu Cổ và đám thần quân muốn tạo mối quan hệ.

Bảo Hộ là học trò đang tu tập của Cao Thượng Thiên, thăng cấp nhanh như thế cũng đành, dù sao Gia Trì lúc trước còn tu tập nhanh hơn, nhưng các thần quân trên Thiên Cung lại cảm thấy ba anh em học trò trên Thiên Cung của viên phấn vàng Cao Thượng Thiên không biết tu cái thứ pháp môn tà ma ngoại đạo gì mà tu vi cứ cách vài tháng lại tăng một quãng xa. Cả mấy tên tuỳ tùng của bọn họ cũng thế?! Nhồi nhét tiên đơn kiểu đấy, ngu độn đến đâu cũng vì mùi thơm điếc mũi làm cho khôn ra, có là quỷ thì cũng thành thần.

Đan thượng phẩm không phải con cá con tôm ngoài chợ cứ muốn mua là có, bọn Vinh Hoàng Thạch mỗi lần thưởng một viên thượng phẩm cho tuỳ tùng hay biếu xén đồng liêu đều được cảm kích không ngớt. Ngay cả Thiên Vương cũng cảm thấy viên huyền phẩm do Mạc Cung Hoàng hiếu kính thực sự thơm hơn rất nhiều so với của lò luyện đan Thiên Cung, vui vẻ đáp ứng mà bổ nhiệm thuộc hạ của Hoàng làm đội trưởng canh giữ thiên môn.

Thế lực của bọn học trò Cao Thượng Thiên cứ thế lớn dần trên Thiên Cung. Bất giác ba tên cảm thấy bản thân hiếu kính thầy mình suốt một ngàn năm qua không lỗ chút nào. Cũng cảm thấy mình nhờ phúc của Gia Trì Bảo Hộ mà được hưởng ké bao nhiêu tiên đan ngon lành, bất giác thấy thương yêu hai đứa em út vô ngần, lúc nào có dịp phải ôm chúng nó vào lòng mà cưng chiều một phen mới được.

Bảo Hộ không ưa thích võ thuật, y thích hành nghề y hơn. Phép thuật chữa bệnh khó và tiêu hao pháp lực rất lớn, Cao Thượng Thiên đợi Bảo Hộ thăng lên Tiên Sứ trung kỳ thì thôi không cho nó luyện tiên pháp tăng tu vi nữa mà tập trung dạy y pháp và thuật hấp thụ cùng tích trữ pháp lực.

Đáng lý ra viên ngọc yêu thú bọn họ thu được lần trước đi hàng yêu ở Nam Định có thể trở thành pháp bảo phù hợp nhất cho pháp môn của Bảo Hộ, nhưng viên ngọc này nhất định không nhận Bảo Hộ làm chủ, không phát huy hết khả năng, mà nó cũng được đưa cho Gia Trì mất rồi. Bất đắc dĩ, Cao Thượng Thiên dạy cho Bảo Hộ bộ Càn Khôn Hấp Tinh Công có khả năng hấp thu năng lượng của trời đất làm pháp lực, còn pháp lực dư thừa thì trữ vào trâm cài đầu của Bảo Hộ.

Cao Thượng Thiên cũng dốc tâm huyết mà dạy thuật luyện đan cho Bảo Hộ. Danh sư thì ắt xuất cao đồ, Bảo Hộ vừa có khiếu vừa có hứng thú với thuật này nên học rất nhanh. Tuy không đạt tới trình độ của Cao Thượng Thiên quơ tay một cái ra một lô thượng phẩm, nhưng đống trung, hạ phẩm của y luyện ra cũng tạo nên một dòng tài chính không nhỏ và ổn định cho ba vị sư huynh.

Sang đến mùa thu năm thứ ba, Cao Thượng Thiên cũng dừng, không cầm tay chỉ bài cho Bảo Hộ nữa. Bảo Hộ suốt năm qua lại thường ra ngoài hái thuốc hành y, đi qua nhiều thành trấn, làng mạc, được tiếp xúc với văn hoá đại chúng, đã không còn là Bảo Hộ ‘tuổi trẻ vô tri’ ngày trước nữa. Y trở nên tinh tế hơn, nhanh nhạy hơn trước tình cảm con người.

Nhìn thấy thầy mình thường đứng trước lâm môn chờ, hỏi đến thì bảo chờ mình hái thuốc về, nhưng Bảo Hộ về rồi mà Cao Thượng Thiên vẫn như cũ đứng ở lâm môn trông trông ngóng ngóng. Y thấy vậy thì mời thợ mộc ở Phú Ninh về dựng một cái đình hóng gió gần lâm môn cho thầy mình uống trà nghỉ ngơi. Cao Thượng Thiên thường ngồi rất lâu ở cái đình này uống trà đọc sách, nhưng có một vấn đề, y thường…đọc sách ngược. Mấy anh em học trò của Cao Thượng Thiên đứng xa xa trông tới mà lắc đầu thương cảm.

“Nhớ gì như nhớ người yêu,

Trăng lên đầu núi nắng chiều lưng nương.

Nhớ từng bản khói cùng sương,

Sớm trưa bếp lửa người thương đi về.”

Mạc Cung Hoàng vừa nghêu ngao ngâm thơ vừa bưng một đĩa hạt bí bóc vỏ ngào mật ong ra cho Cao Thượng Thiên. Y đặt dĩa hạt bí xuống bàn vừa nhìn gương mặt không cảm xúc của thầy mình mà cười toe toét không thấy mặt trời.

Một lát sau, mấy anh em Vinh Thạch Hộ ôm nhau cười rớt cuống phổi khi thấy tên Hoàng trở về với một cái cán quạt in hằn trên má phải, tóc tai bù xù dính đầy hạt bí thất thểu trở về nhà sàn.

“Đúng là thẳng thắng thật thà thường thua thiệt mà.” Cung Hoàng vừa mếu vừa nói. “Ta chẳng qua chỉ nói điều mắt thấy tai nghe mà thôi huhu.”

Cao Thượng Thiên sau khi cắn gần hết số hột bí của Gia Trì làm thì chừa lại một túi nhỏ để dành. Bảo chừng nào y về thì lôi ra ăn trong lúc chờ hắn rang mẻ mới. Hột bí do mấy tên khác làm không vừa ý Cao Thượng Thiên, nhưng cũng đành phải ăn đỡ cho qua cơn thèm.

Những năm Gia Trì còn tu tập ở Trúc Lâm, Cao Thượng Thiên thường phải xuống bếp nấu đồ ăn dỗ tên học trò hay ốm vặt, hay hờn dỗi này. Vậy mà mấy năm Gia Trì đi vắng, Bảo Hộ còn không hớp được ngụm nước trắng do thầy y rót cho.

Thấm thoắt đã gần đến mùa hè năm thứ tư từ lúc Gia Trì đi. Những ngày này Cao Thượng Thiên thường đứng ngồi không yên, lâu lâu cứ hỏi sao tên Gia Trì này mãi chưa chịu về. Nhị sư huynh Lê Hiển Vinh phụng phịu:

“Hơn ngàn năm trước, lúc Đại Chiến Thần Ma mới chỉ ở mức khởi đầu, hai bên khiêu khích lẫn nhau, con cũng ra tiền tuyến hỗ trợ, đi liền tù tì tám chín năm cũng không thấy thầy hỏi thăm lấy một tiếng. Thằng nhóc Gia Trì này, so ra tu vi còn cao hơn con lúc đó, lại được thầy cho mấy trăm món pháp bảo, tiên đan, vũ trang ngập răng. Thầy hà cớ gì lại lo lắng như thế? Chậc chậc, đúng là hình tượng thê nô bước từ sách ra, hahaha.”

Lát sau chỉ thấy Bảo Hộ bên cạnh dìu một thanh niên cao lớn, ăn mặc sang trọng giàu có với một gương mặt thanh tú trắng trẻo nhưng bị đánh bầm dập, trên đầu nổi mấy cục u, lê từng bước khó nhọc ra khỏi lâm môn.

Hiển Vinh về trời làm cho mấy tiểu thần quân trong điện Chiêu Tài xót xa không thôi, thầm nghĩ cái vị lớn tuổi quanh năm ở trong rừng trúc tiêu diêu kia, vẻ mặt thanh lãnh hiền hòa, dáng người nhỏ bé mỏng manh vậy mà mỗi lần ra tay cũng thật thô bạo quá, không biết tiếc thương học trò gì cả. Vị thần tài mọi nhà mọi người khắp cả bốn cõi yêu quý, muốn rước cũng không được bị Cao Thượng Thiên cấm chỉ, không triệu không được bước vào Trúc Lâm nửa bước.

Cao Thượng Thiên vẫn duy trì dáng vẻ bất an đứng ngồi không yên như vậy suốt mấy tháng trời. Ngoài trời đã sang đông, tuy không có tuyết rơi nhưng trời mưa không thấy ngày mai. Trúc Lâm có pháp chú bảo hộ, bên trong vẫn xanh tươi mơn mởn, bình yên vô sự nhưng không có ánh mặt trời sưởi ấm cũng lạnh hơn hẳn.

Cao Thượng Thiên vẫn cứ ra ngồi ở cái đình ngoài lâm môn nhưng thời gian ngồi càng lúc càng dài hơn, có hôm còn ngủ luôn ở đó. Lúc đầu bọn học trò còn lấy chuyện này ra cười đùa vui vẻ, nhưng càng lúc càng thấy không ổn, cho tới khi Cao Thượng Thiên đòi mùa xuân năm sau sẽ lên đường đi cõi Ma một chuyến, cả bọn mới cuống cuồng quỳ rạp xin Cao Thượng Thiên nghĩ lại. Cao Thượng Thiên nói một làm hai, kiên quyết đầu xuân năm sau, mưa vừa ngớt sẽ khởi hành.

Mấy tháng này Bảo Hộ không hiểu sao rất thường xuyên ra ngoài. Trong Trúc Lâm quạnh quẽ, Cao Thượng Thiên thường ngồi một mình đọc mấy cuốn tiểu thuyết máu chó đang thịnh hành ở cõi Phàm mà Bảo Hộ mua cho y trong lúc ra ngoài, âu cũng khuây khỏa đôi chút.

Hôm nay trời lại mưa thối đất, Cao Thượng Thiên ngồi ở ngoài đình nhìn xa xăm, bất giác nhớ tên học trò út. Dạo này thằng nhóc Bảo Hộ rất hay ra ngoài, dù thời tiết cứ mưa mãi không dứt, nhưng mỗi lần ra ngoài về, Hộ rất cao hứng, thỉnh thoảng cứ ngồi cười một mình dở hơi hết sức. Nó lại hay cùng tên bay bướm Cung Hoàng tụm đầu nói nói gì đó, ra vẻ sâu sắc lắm, Cao Thượng Thiên có để ý thấy nhưng nhác không hỏi tới, mắc công chọc cho tên Hoàng nói mấy câu không đàng hoàng.

Lại bẵng đi một tháng, một ngày trời quang không mưa hiếm hoi, Cao Thượng Thiên vẫn ngồi ở cái đình gần lâm môn, trên bàn đang trải một tấm bản đồ cõi Ma. Y đã xem qua rất lâu rồi, cũng đã chọn xong những chỗ sẽ đến tìm Gia Trì. Y sau khi hớp miếng trà thì ngồi xuống cầm cuốn tiểu thuyết lên đọc, nhưng y cầm cả buổi mà vẫn chưa lật trang nào. Cao Thượng Thiên như bất động, mắt không buồn chớp, y đang miên man suy nghĩ.

Rốt cuộc là sao nhỉ? Mình sống cũng đã hơn mười ngàn năm có lẻ ở kiếp này, học trò cũng nhận tám người nhưng kể từ lúc nhìn thấy thằng nhóc co ro vừa thoát chết từ nanh vuốt cọp Vện năm nọ nằm ngủ thật ngoan trong đùi mình ngày đó, y luôn thấy Gia Trì có một cái gì đó rất thân thuộc, một cái gì đó vừa gần vừa xa.

Trong gần bốn mươi năm đầu, y tuy không đặc biệt chỉ dạy tiên thuật hết lòng, nhưng so với các đồ đệ khác, trừ Đinh Liệt ra, thì y đối đãi Gia Trì rất nhẹ nhàng, quan tâm có thừa. Chưa có học trò nào được ăn đồ của Cao Thượng Thiên nấu nhiều như Gia Trì. Mà y đối với Gia Trì cũng có sự ‘nghe lời’ hơn.

Cao Thượng Thiên pháp lực cao thâm, lại lớn tuổi, trước giờ thích gì làm nấy, không nghe lời ai bàn ra bao giờ, nhưng đối với tên học trò này, chỉ cần nó nhíu mày, càu nhàu một chút, Cao Thượng Thiên liền không làm nữa.

Hơn mười năm về sau, Cao Thượng Thiên dốc lòng dạy dỗ, thầy trò còn khắng khít hơn, những lúc cả hai đều rảnh, không bế quan, không tu luyện, Gia Trì luôn dính lấy Cao Thượng Thiên. Lúc đầu hắn còn ngại ngùng, chỉ ngồi bên vân vê nắm lấy vạt tay áo của thầy hắn. Càng về sau, thấy Cao Thượng Thiên không có phản ứng gì, hắn càng đánh bạo ôm tay. Lại được đằng chân lân đằng đầu, sau này Gia Trì không ôm eo thì cũng nằm gối đầu lên đùi Cao Thượng Thiên mà ngủ. Quan trọng là Cao Thượng Thiên hình như chưa bao giờ lên tiếng phản đối hay ra vẻ khó chịu gì, cũng thản nhiên đáp ứng.

Nhưng rốt cuộc là sao nhỉ? Là thương học trò à? Hay tình cha thương con, ông thương cháu? Rốt cuộc là sao? Cao Thượng Thiên đọc nhiều tiểu thuyết, y cũng ngờ ngợ một tình huống nữa, nhưng ý nghĩ chưa kịp thành hình đã bị Cao Thượng Thiên gạt phắt đi trong đâu.

Trong lúc y đang miên man suy nghĩ, bỗng nghe trời đất nổi năm tiếng chuông trời ngân vang liền mạch, bầu trời vần vũ cầu vồng, mưa xuân rả rích, chim bay ngợp trời.

Là kẻ nào thăng Đế!!?

Là Phù Đổng sao?

Cao Thượng Thiên lập tức thông tri cho mấy tên học trò trên trời hỏi vài câu cho thỏa trí tò mò. Nhưng trái với chờ đợi của Cao Thượng Thiên, bên kia đáp lại là sự hỗn loạn cùng hoảng hốt. Cõi Thiên không có người thăng Đế. Hai cõi Phàm Thiên không hề xuất hiện thiên kiếp của Thiên Đế.

Thiên kiếp cấp Đế là một trong những chấn động mạnh nhất của Thế Giới, nếu bọn họ nói thế thì cũng mặc nhiên là nó đã xảy ra nơi cõi Thiên hiện diện lỏng lẻo: cõi Ma.

Không lẽ có Ma Đế xuất thế? Là ai, kẻ nào có có khả năng tu tập thăng đến Ma Đế mà Cao Thượng Thiên cũng không hay biết? Suốt hơn hai ngàn năm qua, Thế Giới chỉ duy nhất có một thiên kiếp cấp Vương của Phù Đổng, có thể che giấu chấn động của nó, xem ra cõi Ma đã phí rất nhiều tâm tư.

Đang triền miên suy nghĩ không thôi một giọng nói vừa quen thuộc vừa xa lạ, vừa quan tâm ấm áp vừa có chút trêu đùa vang lên cắt đứt sự căng thẳng của Cao Thượng Thiên.

Bạn đang đọc Một vài câu chuyện ở Thanh Tĩnh Trúc Lâm sáng tác bởi Vongthu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Vongthu
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.