Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ăn thử ở hội nông sản

Phiên bản Dịch · 2051 chữ

Lý Thanh Vân mua một con dê nuôi ở trong tiểu không gian một đêm. Một đêm này tương đương với năm ngày bên ngoài, cho dê ăn rau dưa và cỏ xanh trong tiểu không gian, cố gắng để cho chất thịt của nó có cải thiện.

Nhưng thời gian hơi gấp, trời vừa sáng đã giết chết, lấy linh thể làm đao, cắt lát thịt dê ở trong tiểu không gian. Dùng xương dê và cá trắm cỏ hầm một nồi nước dùng dự phòng, cộng thêm gia vị ít cay, phối hợp với nấm khô hoang dại, đế hội chợ là có thể rót vào trong nồi lẩu.

Trừ bỏ nồi lẩu đặc thù này ra, còn chuẩn bị một nồi lẩu nước trong, có thể để cho thương nhân rau nếm thử rau dưa nguyên vị, như vậy có thể đánh giá rõ ràng hơn chất lượng của rau dưa.

Lý Thanh Vân vốn một mình đến tham gia hội nông sản, nghĩ rằng có thất bại cũng không sao, ít nhất không ai biết. Nhưng em họ Dương Ngọc Nô nghe nói nên muốn tới đây, nói là mùa đông công ty môi trường không có mối làm ăn, trồng rong giữa mùa đông, ngẫm lại đều cảm thấy hơi khó tin. Hiện giờ đã bị rất nhiều công ty môi trường chú ý đến, nếu như giữa mùa đông còn có thể trồng ra mống mảng rong sức sống tràn đày, có thể sẽ bị người cắt miếng nghiên cứu.

Nếu như em họ đã nói như vậy, Lý Thanh Vân còn có thể nói sao nữa, nói cho nàng biết địa chỉ cụ thể, nếu như không tìm thấy thì gọi điện thoại. Dù sao hội nông sản này có ba ngày, còn thời gian.

Chờ Lý Thanh Vân đến hội nông sản mới phát hiện, một người thật sự không bận rộn nổi, ít nhất phải tầm hai ba người. Có người giới thiệu rau dưa cho khách, có người chia rau ăn cho khách, có người phụ trách bàn chuyện hợp tác…

Lý Thanh Vân chuẩn bị xong hai cái lẩu, đặt ở một góc gian hàng, cung cấp cho khách hàng chia ra nếm thử. Thịt dê rửa sạch cắt mỏng cũng bày một mâm, rau dưa như xà lách, chân vịt, cải cúc, rau mùi, cải thảo, lát củ sen, khoai tây cắt miếng vân vân, tùy tiện bày biện, chỉ cần là rau trong ruộng có, đều bày cả ra đó. Củ sen không nhiều, còn là rau dưa cực phẩm trồng từ trong tiểu không gian của hắn, hoàn toàn vì để tăng hương vị.

Do đó nồi lẩu của hắn vừa sôi, mùi kia đã bay ra rất xa, khách hàng còn chưa chính thức vào, đã hấp dẫn các chủ gian hàng khác và nhân viên chảy nước miếng.

“Đây là mùi gì vậy? Quá thơm, sáng sớm tôi đã ăn hai cái bánh bao, nhưng vừa ngửi thấy mùi này, bụng lại kêu ầm lên, chỉ mong chạy đến nếm thử thôi.” Một nhân viên nhỏ giọng nói với đồng nghiệp ở bên cạnh.

Đồng nghiệp kia chỉ vào gian hàng trưng bày của nông trường Thanh Ngọc, nhỏ giọng nói: “Chính là mùi bên đó phát ra, hôm qua tôi treo biển quảng cáo áp phích cho bên đó, ông chủ bên đó đưa cho tôi hai quả dưa chuột. Lúc đó mấy đứa tụi tôi còn cười thầm chê ông chủ này keo kiệt, không cho bao lì xì thì thôi, lại cho rau dưa nhà mình trồng ra, còn không nỡ cho nhiều. Nhưng sau khi bọn tôi bận rộn xong ăn dưa chuột kia, hương vị đó thật sự tuyệt vời, hiện giờ ngẫm lại, còn muốn nuốt cả đầu lưỡi đấy.”

“Có thần kỳ đến như vậy sao? Đợi lát nữa khách hàng bớt đi, tôi cũng tới gần nếm thử.” Người nọ chảy nước miếng nói.

“Đừng để giám đốc phát hiện, bởi vì quan hệ của nông trường này cứng rắn đấy, giám đốc đều không dám đắc tội anh ta.” Đồng nghiệp kia nhắc nhở.

Người có ý tưởng giống vậy rất nhiều, kể cả hai người của nông trường Thủ Dao ở đối diện cũng bị mùi lẩu thèm thuồng.

Tần Dao oán giận nói: “Em kêu anh chuẩn bị một nồi lẩu, anh lại chuẩn bị một nồi nước trong, còn nói gì mà rau dưa nguyên vị vẫn tốt nhât, anh không nghĩ xem, rau dưa nguyên vị có gì ăn ngon chứ. Anh nhìn xem, anh ta chuẩn bị một nồi lẩu, còn chưa bắt đầu đã thu hút ánh mắt của tất cả mọi người qua.”

Hứa Tĩnh Thủ lại không cho là vậy nói: “Chúng ta đến để bán rau dưa, không phải đến để bán lẩu. Lý Thanh Vân cậu ta dựa vào lẩu để hấp dẫn khách hàng, lại quên mất đối tượng chào hàng chủ yếu của mình. Hừ, chờ khi khách hàng không cảm nhận được ưu thế rau dưa của cậu ta, tâm tư này của cậu ta thành uổng phí, tăng thêm trò cười mà thôi. Anh dám đánh cuộc, khách hàng càng thích ăn lẩu của cậu ta thì càng không cảm giác được ưu điểm rau dưa của cậu ta, bởi vì chất liệu của lẩu sẽ phá hư thơm ngát của bản thân rau dưa.”

“Đánh cược đánh cược, cũng không biết có nghiện bài bạc gì. Bây giờ anh còn có thể đánh cược gì nữa?” Tần Dao trong lơ đãng để lộ ra oán khí trong lòng.

Hứa Tĩnh Thủ im lặng, xoay người bày rau dưa, không ầm ĩ với nàng.

Sau khi hội nông sản khai mạc, người đến tham quan thật nhiều, trừ bỏ thương nhân rau tiềm tàng và người phụ trách của công ty nông sản ra, còn có một ít phóng viên báo chí.

Lẩu của Lý Thanh Vân thật sự đã hấp dẫn cho hắn rất nhiều độ nổi tiếng, sau khi nếm thử, càng khen không dứt miệng. Nhưng vừa hỏi giá đã lập tức hù sợ không ít người, bởi vì rau dưa rẻ nhất lại lấy giá khởi điểm hai mươi tệ, nếu như là công ty nông sản, có thể cân nhắc đến giá hợp tác cụ thể, có giá khởi điểm, cũng có giá ăn chia sau bán.

Khách hàng bình thường không cảm thấy gì với giá rau dưa hai mươi tệ một ký, bởi vì cảm thấy ăn ngon, nên mua một ít về ăn. Chủ yếu là vì nếm thức ăn tươi, lại không mua số lượng lớn, mua năm ký mười ký, chỉ tốn vài đồng.

Do đó, khách hàng bình thường nếm được mùi ngon đặc thù của rau dưa, lại không đợi được đến khi rời đi mới mua, trực tiếp bỏ tiền, mua năm ký hoặc hơn mười ký, nếu như không phải sợ không xách nổi, đoán chừng sẽ mua càng nhiều. Nhưng Lý Thanh Vân vừa thấy vậy, lập tức hạn chế mua, bởi vì chỗ rau dưa hàng mẫu mang đến này vốn không đủ để cho những khách hàng nhiệt tình này tranh mua. Mỗi người tối đa mua năm ký, nhiều hơn không bán.

Không bàn đến chuyện khác, ít nhất phải vượt qua ngày hôm nay. Đêm về Lý gia trại, lại vận chuyển một xe rau dưa lên. Trứng gà cũng thuộc hàng khan hiếm, một quả trứng gà yết giá mười tệ, lại cũng có khách hàng muốn nếm thử thức ăn tươi mua về. Quả trứng gà này, mỗi người giới hạn mua mười quả.

Chẳng có cách nào, người có tiền rất nhiều, sau khi nếm thử lẩu hắn làm, vốn không quan tâm đến vài trăm tệ này, đều cảm thấy siêu giá trị. Xem ra kẻ có tiền trong tỉnh ăn rau dưa trồng bằng phân hóa học thuốc trừ sâu, thỉnh thoảng nếm được rau dưa cực phẩm, cũng có thể phân biệt ra tốt xấu. Bình thường khi ra chợ mua thức ăn, không phải không phân biệt được, mà toàn bộ chợ đều là thứ dùng phân hóa học thuốc trừ sâu trồng ra, dù có phân cũng không phân ra tốt xấu được.

Nhưng vài thương nhân rau ẩn trong đó vừa hỏi giá, lập tức sa sầm mặt, nói: “Giá bán sỉ cho bọn tôi lại cao hơn hai mươi tệ, như vậy quá đáng. Bọn tôi đã ở bên cạnh nhìn xem một lúc rồi, khách hàng bình thường đã nói, có thể chấp nhận giá rau hai mươi tệ, nhưng giá bán sỉ anh giao cho bọn tôi chính là hai mươi tệ, bọn tôi còn kiếm gì nữa? Về phần giá ăn chia sau bán, càng vớ vẩn, bọn tôi tuyệt đối không đồng ý.”

Nói xong, thương nhân rau này rời khỏi gian hàng, đi đến nông trường Thủ Dao ở đối diện, bởi vì địa chỉ nông trường này cũng ở trấn Thanh Long. Thương nhân rau này cảm thấy, rau xanh trồng ra từ cùng một thị trấn, chắc không khác nhau lắm.

Nhưng sau khi hắn đầy cõi lòng mong chờ vớt ra vì cọng rau xanh từ trong nồi nước trong, lập tức nhăn mặt, cố nén sai khác vĩ đại về hương vị, nuốt mấy miếng rau xanh kia xuống.

Hắn nhìn Hứa Tĩnh Thủ và Tần Dao, nói thầm: “Rau dưa xuất xứ từ cùng một thôn, sao khác biệt lại lớn thế? Rau của cậu ta có thể bán giá hai mươi tệ, rau của cậu chỉ có thể coi là rau bình thường, thậm chí còn không được cái mã bằng rau bình thường.”

Nói xong, hắn không đợi hai người giải thích gì, xoay người rời đi. Hắn không vội, hội nông sản ba ngày mới bắt đầu, hắn còn có thời gian lựa chọn nông trường thích hợp làm nhà cung cấp.

“Này này này, anh nói cái gì vậy? Thích thì đặt hàng, không thích đừng sỉ nhục người khác chứ.” Hứa Tĩnh Thủ giận dữ, chạy ra khỏi gian hàng tranh cãi với người kia. Bị người bỡn cợt không đáng một đồng ngay trước mặt phụ nữ, rất tổn thương tự tôn.

Thương nhân kia thính tai, sau khi nghe thấy, xoay người khinh bỉ nói: “Cậu đừng không phục, lời tôi nói đều là tình hình thực tế thôi. Nếu như cậu không tin, tự mình đi qua nếm thử xem.”

“…” Hứa Tĩnh Thủ nghẹn lời, thật sự ngại đi nếm thử rau dưa của Lý Thanh Vân. Nhưng mà, lời thương nhân này nói giống như một cái gai, khiến toàn thân hắn khó chịu.

Một người nói khả năng hắn còn không tin, nhưng tiếp theo có rất nhiều người nói ra lời nói giống vậy, hắn lập tức không chịu nổi nữa. Oán hận trừng mắt nhìn cảnh tượng náo nhiệt bên chỗ Lý Thanh Vân, còn bên mình thì vẫn quạnh quẽ, thỉnh thoảng có khách hàng đến nếm thử, cũng sẽ nhanh chóng rời đi.

“Nếu không? Em qua đó lấy vài cọng rau xanh về nếm thử? Dù sao người nhiều, Lý Thanh Vân cũng chưa chắc đã nhìn thấy em. Hơn nữa, cho dù bị anh ta nhìn thấy thì sao chứ? Anh ta còn có thể đánh em sao?” Tần Dao mang theo vài phần mạnh mẽ, nói với người đàn ông ở bên cạnh.

“Vậy… lấy chút nếm thử…” Hứa Tĩnh Thủ khó nhọc nói. Kêu bạn gái đến gian hàng của bạn trai cũ trộm đồ, thật sự giống như để cho nàng đi hầu hạ vậy, tư vị trong đó, khó có thể nói rõ.

Tần Dao giống như cũng cảm nhận được cảm xúc khác thường của Hứa Tĩnh Thủ, nhưng nàng vẫn quay người đi vào trong đám người, vụng trộm đến gần hai cái lẩu. Sắp lấy được vài cọng rau, lại nhìn thấy một cô gái xinh xắn đi đến trước mặt Lý Thanh Vân, hai người cười ngọt ngào, trong tươi cười có tình nồng không nói nên lời.

Bạn đang đọc Nông Gia Tiên Điền (Dịch) của Nam Sơn Ẩn Sĩ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Met225
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.