Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tán thưởng của chuyên gia ẩm thực

Phiên bản Dịch · 2019 chữ

Tần Dao giống như bị kim đâm, lập tức rụt tay lại, cúi đầu, chuồn ra khỏi đám người. Nàng chưa hề căm hận bản thân năm đó, căm hận mẹ năm đó giống như thời khắc này, khuất nhục này là do nàng tự tìm, lại càng khiến cho người ta thống khổ.

Dương Ngọc Nô cười nói vài câu với Lý Thanh Vân, sau đó nói: “Hình như mới vừa rồi em nhìn thấy Tần Dao, cô ta đến trước gian hàng nhà mình, có phải định nếm thử rau dưa nhà mình vậy không? Anh cũng quá keo kiệt đấy, nếu như cô ta thật sự muốn ăn, anh đưa cho cô ta vài thùng, em lại không phải người hẹp hòi như vậy, sẽ không trách anh đâu.”

Lý Thanh Vân đang bận rộn tối mắt, đâu chú ý đến Tần Dao, nghe được em họ nói vậy, lập tức ngạc nhiên: “Sao anh không thấy vậy? Gian hàng của bọn họ ở ngay đối diện, muốn ăn thì tới nói một tiếng là được. Tuy rằng hiện giờ đôi bên là kẻ thù, nhưng kiếm gì đó ăn, anh sẽ không từ chối, bởi vì cho dù là ăn xin đến xin cơm, anh cũng sẽ cho một ít. Nếu như bọn họ cứ lén lút, chỉ biết làm mấy chuyện mờ ám, anh chỉ đành coi như không nhìn thấy.”

“Là như vậy sao, vậy thì thôi, coi như em nghĩ nhiều.” Dương Ngọc Nô khoan khoái cười, cũng không coi trọng chuyện mới vừa nói, nàng thay vào vị trí của Lý Thanh Vân, tiếp đón khách hàng tiềm tàng đang nếm thử ở gian hàng trưng bày.

Còn Lý Thanh Vân thì đến bàn tròn nhỏ đằng sau gian hàng, trò chuyện hợp tác với vài thương lái. Đáng tiếc, có hai công ty nông sản nhỏ cũng bằng lòng lấy giá hai mươi tệ một ký để thu mua rau dưa của hắn, nhưng tuyệt đối không chịu phân chia sau bán. Bọn họ bán bao nhiêu rau dưa, đều về công ty nông sản, không liên quan gì đến Lý Thanh Vân, nhiều thêm một hào cũng sẽ không chia cho hắn.

Lý Thanh Vân thở dài, thương lái hào phóng giống như Tôn Quốc Trung của Thương mại Đại Hoa thật sự khó tìm, nếu như Thương mại Đại Hoa không xảy ra chuyện, sang năm còn chuẩn bị nhận thầu thêm một ngọn núi để trồng rau. Nhưng bây giờ rau dưa trên một ngọn núi thôi đều không có nguồn tiêu thụ tốt, chuyện xây dựng thêm đành phải tạm dừng.

Đúng lúc này, vài người nước ngoài xuất hiện ở trước gian hàng của Lý Thanh Vân, còn có hai người phiên dịch. Người nước ngoài tham gia hội nông sản trong nước tổ chức rất gây chú ý, hơn nữa hình như phái đoàn của mấy người nước ngoài này không nhỏ, xem ra có thân phận.

Tuy rằng khách hàng nước ngoài không có gì đáng ngạc nhiên, nhưng vào hội nông sản, lại đến thăm gian hàng của hắn, Lý Thanh Vân không thể xem nhẹ, đi tới chào, hỏi thăm nhu cầu của bọn họ.

Một lão giả hơn năm mươi tuổi trong đó, mái tóc màu vàng buông xõa lung tung, rất có phong cách nghệ thuật, ông ta nói mình tên Fred, là một chuyên gia ẩm thực. Khi đi trên đường với đồng nghiệp, đột nhiên ngửi thấy một mùi rất đặc thù, do đó đi tới mạo muội quấy rầy, hy vọng có thể nếm thử.

Lý Thanh Vân mỉm cười gật đầu, hóa ra là kẻ xin cơm, còn tưởng rằng là khách hàng lớn đến. Nhưng mà chuyên gia ẩm thực đều là hạng người kinh tế giàu có, đều là tầng lớp tinh anh trong các ngành các nghề, đồ ăn bọn họ nhìn trúng, thường có thể tuyên truyền giúp người ta. Do đó một vài nhà hàng chẳng những mời chuyên gia ẩm thực nếm thử miễn phí, còn có thể tặng kèm vé máy bay khứ hồi.

Lại nói phần lẩu Lý Thanh Vân làm này, mùi thật sự đặc thù. Dùng cá sống không gian và dê không gian hầm một nồi nước dùng đặc, cá thêm dê chính là một chữ tươi, lại thêm vào nguyên vị lẩu Tứ Xuyên thông thường, có đặc sắc như cay tươi thơm. Quan trọng nhất là, hương vị linh khí ẩn chứa trong nước dùng, là thứ lẩu khác không có, do đó mùi vừa ra, có thể khiến cho người ta cảm nhận được một luồng mùi hương mê người đặc thù.

Trong nồi lẩu có vài đôi đũa dùng chung, gắp vào trong chén nhỏ dùng một lần, dùng tăm nếm rau dưa và thịt trong chén. Sau khi nhận được cho phép của Lý Thanh Vân, Fred lai quan sát một lúc, phát hiện vấn đề vệ sinh của nồi lẩu này không thành vấn đề, lúc này mới dùng đũa gắp mấy miếng rau thơm và hai miếng thịt dê.

Lý Thanh Vân không ngờ cách dùng đũa của người nước ngoài này lại không hề kém gì người trong nước, xem ra thật sự là biết ăn hàng. Người trong nghề vừa chìa tay, là biết có hay không. Fred ăn một miếng rau thơm xong, đầu tiên khẽ nhíu mày, sau đó hít sâu một hơi, lại nhét miếng thịt dê vào miệng, ăn chung, trên mặt không tự chủ lộ ra nụ cười hưởng thụ tối cao.

Người vây xem bình thường chủ động nhường vị trí cho vài chuyên gia ẩm thực này, để cho chuyên gia ẩm thực ở đằng sau cũng có cơ hội đứng trước nồi lẩu. Cách dùng đũa của những người này có khác nhau, nhưng đều miễn cưỡng gắp được rau dưa.

Trong đó một chuyên gia ẩm thực thanh niên có mái tóc màu nâu ăn vài đũa rau dưa xong, ra vẻ phách lối lắc đầu, nói: “A, cảm giác hơi tệ, ngửi thơm, ăn chẳng ra gì. Trừ bỏ cay và cay ra, không ăn ra mùi gì cả. Tôi cảm thấy nấm cục (nấm Truffle), gan ngỗng, trứng cá muối mới là đồ ăn ngon nhất, ngon hơn lẩu này nhiều.”

Fred bất mãn nói: “Không không, Victor cậu không hiểu món ngon Xuyên Thục, nếu như cậu không ăn được ớt và tiêu, vậy cậu ăn lẩu nước trong kia đi, tôi nghĩ lẩu nước trong sẽ khiến cậu hài lòng.”

Bị một chuyên gia ẩm thực khác phê bình, nói gã không hiểu món ngon, như vậy thật mất mặt. Victor đỏ mặt, không trực tiếp tranh cãi, chỉ căm giận buông đũa xuống, giống như kiêng kỵ thân phận của Fred.

Đối thoại của bọn họ đều dùng tiếng Anh, Lý Thanh Vân vừa khéo có thể nghe hiểu, cười thầm người nước ngoài cũng đấu tranh nội bộ, nếm món ngon cũng có thể tranh chấp. Nhưng hắn cũng hiểu, cái này giống như một thợ điện nói một thợ điện khác không hiểu nguyên lý mạch vậy, thật sự là sỉ nhục.

Chuyên gia ẩm thực khác cũng khen không dứt miệng lẩu của Lý Thanh Vân, do đó tuy rằng Victor bất mãn, nhưng lập tức bị cô lập, không tiện nói thêm gì nữa.

Gã nhìn thấy Dương Ngọc Nô, ánh mắt lập tức sáng ngời lên, tiến sát tới gian hàng, rất nhiệt tình chìa tay, nói: “Xin chào, cô gái xinh đẹp, tôi tên là Victor, rất vui được quen biết cô.”

Lại nói tiếng Trung, mặc dù giọng rất cổ quái không đạt chuẩn, nhưng ít ra có thể làm cho người trong nước nghe hiểu.

“Xin chào, chào mừng đến nếm thử rau dưa của nông trường bọn tôi trồng ra. Có ý kiến gì, có thể nói với bọn tôi.” Dương Ngọc Nô cười, giơ rau dưa trong tay lên, là ý nói, ta đang bận, không tiện bắt tay.

Dương Ngọc Nô nói tiếng Trung gốc, Victor nhất thời trợn mắt, xem ra gã chỉ hiểu hai câu tiếng Trung kia, mục đích chính là vì dụ dỗ phụ nữ. Còn định lại nghĩ thêm vài câu tiếng Trung đơn giản, đã thấy Dương Ngọc Nô bận rộn thêm rau mới cho lẩu, không rảnh để ý đến gã.

Lý Thanh Vân nhất thời không có ấn tượng tốt với gã, con mẹ mày, không thấy bố mày đang đứng ở đây sao, dám dụ dỗ người phụ nữ của ta, tìm cơ hội nhất định sẽ dụ dỗ người phụ nữ của ngươi… A, không, tìm cơ hội đánh gã một trận là được, phụ nữ gì đó, một người là đủ. Nhưng nghĩ tới Michelle không rõ tung tích, lời nói này của Lý Thanh Vân không còn hùng hồn như vậy được nữa.

“Ngon, vô cùng ngon. Cậu Lý, đây là món ăn ngon nhất tôi từng ăn ở Trung Quốc, hương vị thật sự tuyệt vời, không ngờ lẩu cũng có thể ăn ra cảm giác phong phú của đại tiệc. Không sai, chính là cảm giác phong phú của dinh dưỡng phong phú. Tạp chí ‘Chuyên gia ẩm thực’ kỳ tới, nhất định sẽ có phần bình luận về lẩu này. A, tôi suýt nữa quên mất, cậu không mở nhà hàng, nhưng tôi vẫn sẽ để cho chuyên gia ẩm thực trên thế giới biết đến lẩu này.” Fred đặt chén dùng một lần xuống, đi đến sau gian hàng, thân thiết trò chuyện với Lý Thanh Vân.

Nghe thấy tạp chí “Chuyên gia ẩm thực”, ánh mắt Lý Thanh Vân lập tức sáng lên, tuy rằng bình thường không đọc nhiều tạp chí, nhưng vài tạp chí nổi tiếng trên thế giới thì vẫn từng nghe nói đến. Như “Time Magazine”, “Tạp chí Hội Địa lý Quốc gia”, “Playboy” vân vân, còn “Chuyên gia ẩm thực” chính là tạp chí quyền uy mang tính chuyên nghiệp của thực phẩm và dịch vụ ăn uống.

Mặc dù mình không mở nhà hagnf, nhưng có thể tiện thể đề cử rau dưa của mình, cũng là lựa chọn không tệ. Dù sao lại không cần tốn chi phí quảng cáo, quảng cáo tự đến cửa, thật tốt.

Lý Thanh Vân cười nói: “Cảm ơn ngài Fred, thật ra cách làm nồi lẩu này vô cùng bình thường, sở dĩ ngon như vậy, chủ yếu là do tôi lựa chọn nguyên liệu tốt. Nước dùng lẩu là dê và cá tôi nuôi nấu lên, rau dưa là sản vật chủ yếu ở trong nông trường của tôi, không cần phải bỏ quá nhiều gia vị, thức ăn làm ra chính là món ngon cực phẩm. Nếu như ngài không tin, có thể nếm thử hương vị của rau dưa trong lẩu nước trong, rau dưa nguyên nước nguyên vị cũng có thể khiến cho ngài cảm nhận cực hạn của món ngon.”

“Hả? Vậy tôi thử một lần.” Fred nói xong, bước đến trước mặt lẩu nước trong, trụng vài cọng rau dưa trong nước sôi, cho dù là cải cúc hay là rau chân vịt, cải thảo, trừ bỏ thơm ngát của bản thân ra, còn có linh khí nhàn nhạt ẩn chứa bên trong, đây mới là nguồn gốc chính của mùi hương đặc thù.

Nếm xong, Fred tán thưởng: “Oh My God, thật sự quá thần kỳ. Mới vừa rồi tôi còn tưởng rằng thủ đoạn làm lẩu của cậu thần kỳ, hóa ra thật sự là hương vị thơm ngon của rau dưa. Cậu Lý, nông trường của cậu ở đâu? Tôi muốn đi tham quan xem, nếu như rau dưa vốn có đều là món ngon như vậy, tôi không ngại đề cử rau xanh của cậu cho vài nhà hàng lớn bên nước Mỹ. Đương nhiên, bản thân tôi cũng sẽ đặt mua một ít, khi mở tiệc, chiêu đãi khách.”

Bạn đang đọc Nông Gia Tiên Điền (Dịch) của Nam Sơn Ẩn Sĩ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Met225
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.