Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lợn rừng dưới chân núi

Phiên bản Dịch · 2020 chữ

“Đừng lo lắng, tôi tìm hai thợ săn đi kiểm tra, chờ khi các anh quay, thợ săn cũng sẽ ở bên cạnh bảo vệ, các anh bao cơm là được.” Trưởng thôn Lý Thiên Lai nói.

Vừa dứt lời, Lý Vân Thông đã kêu ầm lên: “Trưởng thôn, ba cháu là thợ săn đấy, cháu cũng từng đi săn, để cho ba con cháu bảo vệ đoàn phim đi.”

Trưởng thôn trừng mắt lườm Lý Vân Thông, hét lên: “Lấy tay chân như que củi của mày, săn mồi gì? Đây không phải bắt gà bắt thỏ, săn lợn rừng sẽ có nguy hiểm đến tính mạng. Phúc Oa còn vào núi nhiều hơn mày! Tao nhất định sẽ gọi ba mày, nhưng mày thì thôi.”

“Đừng mà, thật ra thì cháu săn thú rất không tệ, không tin chú hỏi anh Phúc Oa của cháu xem.” Đến thời khắc mấu chốt, Lý Vân Thông lôi Lý Thanh Vân vào.

Nhưng săn lợn rừng thật sự nguy hiểm, chuyện này Lý Thanh Vân sẽ không nói lung tung, chỉ đành ăn ngay nói thật: “Săn lợn rừng một khi lơ đễnh, sẽ xảy ra chuyện. Kêu hai thợ săn chân chính đến, chúng ta có thể ở bên cạnh xem náo nhiệt. Chú Thất Thốn không tệ, nghe nói chú Thạch Đầu có kinh nghiệm săn lợn rừng, kêu chú ấy đi qua tương đối bảo đảm.”

“Cháu nói Lý Thạch Đầu à, chân của cậu ấy không lưu loát lắm, lại là trời mưa tuyết, chú phải hỏi cậu ấy xem có đi không. Đã rất lâu không nhìn thấy cậu ấy săn thú, đừng thân thể không tốt lại cậy mạnh, đến lúc đó xảy ra chuyện thì khó nói.” Lý Thiên Lai nói vậy, nhưng trong lòng đã xác định.

Bởi vì Lý gia trại không hề sống dựa vào săn thú, thợ săn trong thôn hoàn toàn chỉ nổi hứng, thợ săn giỏi cực ít. Nếu như không phải không có lựa chọn, cũng sẽ không để cho lão thợ săn hơn bốn mươi tuổi như Lý Thạch Đầu này ra tay?

Về phần thợ săn trẻ tuổi thì càng thêm thưa thớt, một là chính phủ không cho phép săn thú, hai là người trẻ tuổi làm thuê bên ngoài nhiều, đã sớm bỏ qua ý tưởng kiếm ăn trong núi. Lý gia trại như vậy, thôn xóm khác cũng như thế, chỉ có thôn Trương Kiều thuộc về thôn thợ săn truyền thống, thợ săn trẻ tuổi còn có thể tìm được vài tay giỏi giang.

Trẻ con trong thôn nghe nói có người qua sông săn thú, vô cùng hưng phấn, đều nhìn ra bến đò, kêu la định qua sông xem. Nhưng người lớn trông chừng, lão chèo đò cũng không để cho trẻ con tùy tiện qua sông, vì thế những đứa trẻ này mong chờ cầu phao sớm ngày sửa xong, như vậy là có thể tự mình chạy qua sông.

Lý Thạch Đầu không chỉ chân không tốt, còn ho khan, càng ho càng hút thuốc, nhưng súng săn ở sau lưng ông ấy vẫn lau đến sáng ngời.

“Tình huống gì đây, rốt cuộc có bao nhiêu lợn rừng? Gần đây đang thèm, vừa vặn giết hầm ăn… khụ khụ khụ khụ… chỉ nghĩ thôi đã chảy nước miếng.” Lý Thạch Đầu hút thuốc đến khàn giọng, khi ho ghê gớm lại hút vài hơi khói, nói là như vậy có thể chặn ho.

Lý Thanh Vân nhìn vậy nhíu mày, nói tình huống xong mới khuyên nhủ: “Chú Thạch Đầu, thân thể không tốt thì hút ít thuốc thôi. Sau đến y quán ông nội cháu bốc mấy thang thuốc, điều trị tốt thân thể. Thừa dịp thân thể, biết đâu có thể gieo mầm tốt cho thím cháu.”

Con trai Lý Thạch Đầu chết vì tai nạn xe cộ, mùa đông chạy motor quá nhanh, không phanh kịp, đâm vào vách núi, khi bị người phát hiện đã đông cứng. Con trai nối dõi tông đường không còn, đó mới là nguyên nhân khiến Lý Thạch Đầu sa sút.

“Ha ha, cháu đừng an ủi chú, thân thể chú bản thân rõ ràng nhất, đời này không trông cậy vào được. Nhưng nghe nói cháu giấu rượu ngon, khi nào cho chú ít nếm thử?” Lý Thạch Đầu hỏi.

“Rượu ngon ngâm thuốc có uống không? Có thể trị đau xương khớp, phong thấp, thấp khớp… Tóm lại, sau khi uống, chắc chân chú sẽ hết đau.” Lý Thanh Vân cười nói.

Ánh mắt Lý Thạch Đầu sáng lên, kêu: “Uống chứ, chỉ cần là rượu ngon, không có rượu chú không uống. Đến nhà ông Năm cháu đòi rượu vài lần, ông nói rượu ngon đều đưa cháu bán cho ông chủ lớn trong thành phố, ông ấy muốn uống rượu ngon, còn phải đòi cháu. Về phần rượu mới ủ, mùi rượu rất hăng, thân thể của chú không chịu nổi.”

“Hút thuốc có thể chịu được, uống rượu thì không chịu được?” Lý Thanh Vân khuyên ông ấy vài câu, chỉ xem ông ấy có thể tiếp nhận được bao nhiêu câu, nhìn thấy Lý Thất Thốn cũng tới, nói: “Chúng ta đi đến chân núi nhìn xem tung tích lợn rừng, nếu như buổi trưa có thể bắt được một con, chúng ta sẽ trở về hầm thịt uống rượu. Nếu như phải ở đó theo dõi, cháu sẽ mang rượu từ nhà đến cho các chú, uống rượu trong tuyết, tư vị càng tuyệt.”

Mấy người rất nhanh ngồi thuyền qua sông, Lý Vân Thông vụng trộm đi đến, nói Lý Thanh Vân có thể đi, hắn có thể đi. Đã qua sông, không ai quản hắn nữa. Ở đây có hai thợ săn, chỉ cần không mắc sai lầm quá nghiêm trọng, không đến mức khiến hắn bị nguy hiểm.

Một nhân viên của đoàn phim cũng theo đến, để chỉ chỗ lợn rừng xuất hiện cho thợ săn. Khi này, tuyết vẫn cứ rơi, chờ khi đến chỗ gặp nạn, một vài dấu chân lộn xộn đều bị gió tuyết che giấu.

Vài hộ gia đình ở chân núi đã sớm đóng chặt cổng, sợ lợn rừng vọt vào nhà tàn sát. Nhưng mà gió tuyết lớn hơn nữa cũng không thể che hết tất cả dấu vết, hai thợ săn tìm phân lợn rừng, sau đó cào vài chỗ, tìm được dấu chân ẩn giấu bên trong đó.

Nhân viên đoàn phim thấy mình chẳng có tác dụng gì, nên cáo từ rời đi. Vì thế hiện trường chỉ còn lại bốn người, hai thợ săn và Lý Thanh Vân, Lý Vân Thông.

Càng đi về phía trước, dấu vết lợn rừng đi qua càng rõ ràng, cây nhỏ ven đường cũng bị chúng nó ủi gãy, xuyên qua cánh rừng hoang này, lại đi dọc theo đường nhỏ bên sông, chếch vào đất Trần gia câu.

“Không ổn, phía trước có vài cái lều lớn, là chỗ trồng nấm của Trần gia câu, đừng bị lợn rừng ủi nát.” Lý Thanh Vân đột nhiên nhớ ra một việc, lập tức khẩn trương.

Nhưng còn chưa dứt lời, chợt nghe phía trước truyền đến vài tiếng súng nặng nề. Mấy con lợn rừng bị dọa sợ, hục hục chui ra từ trong lều lớn, nháy mắt xuất hiện trên mặt đất phủ tuyết trắng. Vài cái lều lớn kia cũng lộ ra vài lỗ thủng, hiển nhiên bị lợn rừng ủi.

“Tìm chỗ nấp đi, đừng cứng đối cứng với lợn rừng đang điên cuồng.” Lý Thạch Đầu hô to, giấu mình đằng sau một cây to ven đường, nâng súng săn lên, nhắm ngay vào con lợn rừng đang chạy như điên đến.

Lợn rừng có tổng cộng sáu con, hai lớn bốn nhỏ, hai con lớn chừng 150kg, còn bốn con nhỏ chỉ trên dưới 50kg, chạy nhanh hùng hục, mặt đất bị chúng nó làm chấn động lên khẽ rung, giống như có thiên quân vạn mã.

Lợn rừng định bỏ chạy về núi rừng theo con đường lúc chúng nó đến, bởi vì đằng sau có hai người trẻ tuổi đang tức giận cầm súng săn đuổi theo chúng nó.

Trên mông một con lợn con giống như bị trúng một phát súng, đang nhỏ máu tươi. Chắc do tiếng vang của súng săn tự chế quá lớn, dọa sợ chúng nó, bị thương lại không liều mạng, cũng hiếm thấy.

500m, 400m, 300m, càng gần… Hai thợ săn giấu mình đằng sau gốc cây to đã bắt đầu nhắm bắn. Định bắn trúng vào chỗ hiểm của lợn rừng đang chạy nhanh là vô cùng khó, cũng vô cùng thử thách tài bắn súng và can đảm của thợ săn.

Nhưng mà đúng vào lúc này, Lý Thạch Đầu đột nhiên ho khan, hai con lợn rừng lớn chạy đằng trước hoảng sợ hộc hộc kêu lên, cố gắng dừng lại, trượt một vết ở trên băng tuyết, suýt nữa lăn vài vòng.

Con lợn rừng nhỏ bị thương càng không chịu nổi, lại chổng vó, chỗ hiểm lộ ra trước mắt thợ săn.

“Kệ mẹ nó, nổ súng!” Lý Thạch Đầu định lập công chuộc tội, nhìn thấy có cơ hội, nổ súng trước. Mục tiêu của ông ấy là con lợn con bị thương, chính là phát súng đầu tiên bắn cao, xẹt qua chân nó, bắn trúng miệng nó. Ông ấy đang ảo não, lại là Lý Thất Thốn bồi một phát súng, bắn thẳng vào tim con lợn.

“Hộc hộc”, con lợn con trên dưới 50kg kêu thảm, cào loạn vài phát trên đất, máu tươi nhiễm đỏ tuyết trắng, không động đậy nữa.

Con lợn rừng to đi đầu biết hôm nay đã gây họa không ít, không dám đánh bừa, bởi vì trong đầu nó giống như kẻ địch ở khắp nơi, súng săn ở khắp nơi, thấy đằng trước có người nổ súng, nó thay đổi phương hướng, chui vào trong rừng cây gần đó.

Lý Thạch Đầu và Lý Thất Thốn kêu Lý Thanh Vân chờ ở đằng sau, đừng lộn xộn, bọn họ lại xách súng săn đuổi theo. Vượt qua một lạch nhỏ không nước, thấy năm con lợn rừng hai to ba nhỏ này lại trở về gần chỗ quay phim của đoàn phim, trốn về núi thông qua lối vào chính thức kia.

Lý Thanh Vân và Lý Vân Thông đều là kẻ không chịu ngồi yên, vừa rồi không có súng săn giải nghiện, đã rất khó chịu. Hai thợ săn vừa đuổi đi xa, hai người đã lập tức nhảy ra từ đằng sau cây, chạy về phía lợn rừng nhỏ ngã xuống.

Thật ra lợn rừng nặng chừng 50kg đã không nhỏ. Chính là hình thể nhỏ hơn lợn rừng hơn 150kg kia chút.

Lý Thanh Vân đá thi thể lợn rừng vài cái, thấy nó không động cựa, lúc này mới yên tâm. Còn Lý Vân Thông đã nhanh chóng cầm điện thoại, chụp ảnh cùng với lợn rừng, chuẩn bị post lên weibo.

Có một đám người chạy từ chỗ lều lớn đến, có vài người cầm súng săn, chủ yếu cầm đao lớn và gậy gộc, hùng hổ xông đến chỗ Lý Thanh Vân.

Lý Vân Thông chụp ảnh xong, lúc này mới hơi lo lắng hỏi: “Anh Phúc Oa, có phải bọn họ đến để cướp lợn rừng của chúng ta không? Sớm biết vậy em đã mang theo súng săn, không mang súng, không tự tin.”

“Súng săn nhiều, chính phủ sẽ lại quét, đến lúc đó kể cả súng săn trong tay ba em đều không giữ được. Hiện giờ một thôn duy trì bốn năm khẩu súng săn là còn trong phạm vi tiếp nhận được của Ủy ban thị trấn, nếu như nhiều thêm vài khẩu nữa, không ai biết sẽ có hậu quả gì.” Lý Thanh Vân nói xong híp mắt quan sát nhóm người đang xuất hiện.

Bạn đang đọc Nông Gia Tiên Điền (Dịch) của Nam Sơn Ẩn Sĩ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Met225
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.