Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nồi lớn nấu canh thịt

Phiên bản Dịch · 2032 chữ

Vốn lo lắng những người này sẽ cướp con mồi của mình giống như Lý Vân Thông, nhưng khi nhìn thấy người đi đầu là anh họ Trần Thăng, lại yên tâm.

“Anh họ, sao mọi người lại tới vậy?” Từ xa, Lý Thanh Vân đã gọi to, miễn cho phát sinh hiểu lầm gì, về sau không tiện đến nhà người thân.

“Phúc Oa? Hóa ra là các em… Lũ lợn rừng chết tiệt này hủy lều lớn của bọn anh, bên trong còn đang trồng nấm, giờ bị hỏng nhiệt độ, không biết nấm còn mọc được nữa không.” Trần Thắng đỏ mắt, như thể định liều mạng với lợn rừng.

Hắn trồng nấm hơn hai năm, luôn thất bại, trồng nấm thường không kiếm được tiền, rồng nàng tiên váy tuyết lại có vấn đề về kỹ thuật. Đợt Tết, dưới khuyên bảo của người thân bạn bè, cuối cùng thử trồng lại nấm thường, nhưng nào ngờ lại gặp tai họa, nấm kim châm vừa dài hai tấc, lều lớn bị lạnh, bảy tám lỗ thủng lớn, khắp nơi đều là gió tuyết thổi vào, hắn đã không tin tưởng gì lều nấm này nữa.

“Cái gì? Lều nấm bị hủy là của anh?” Lý Thanh Vân âm thầm bi ai thay cho anh họ, hắn quá xui xẻo, nếu đến Tết còn không kiếm được tiền, chắc lại cãi nhau với chị dâu, ăn Tết không yên.

“Còn có lều của vài hàng xóm nhà anh nữa, đều bị lợn rừng làm hỏng.” Vài người trẻ tuổi cầm súng săn bên cạnh thấy Lý Thanh Vân là họ hàng của Trần Thắng, cũng không tiện xằng bậy, có điều oán giận tổn thất của mình.

“Lợn rừng bị hai thợ săn của thôn bọn em đuổi đi, mọi người nhanh về thu dọn lều nấm đi. Vài ngày này đổ tuyết lớn, dã thú trên núi không có đồ ăn, chắc còn định mò xuống kiếm ăn nữa, mọi người để ý chút. Nơi này quá gần lối vào núi, lại không có con sông ngăn cách như Lý gia trại nhà em.” Lý Thanh Vân nói.

Có người thèm lợn rừng trên đất, nhưng Trần Thắng không lên tiếng, bọn họ không tiện nhắc đến nửa chữ chia lợn. Dưới tâm tư hỗn loạn, đành phải trở về vài lều nấm.

Trước khi rời đi, Lý Thanh Vân nói cho Trần Thắng, hai ngày nữa qua chơi, kêu hắn đừng quan tâm chuyện tiền, cùng lắm làm lại. Trần Thắng chỉ có thể tiếp nhận kết quả này, nếu như lại bắt đầu lần nữa, cũng không thể tách khỏi ủng hộ của em họ Lý Thanh Vân, bởi vì nghe nói trong tay đối phương có tiền.

Sau khi người của Trần gia câu rời đi, Lý Thanh Vân kéo một chân lợn lợn 50kg này đi trên mặt tuyết giống như kéo đồ chơi, không hề tốn sức.

Lý Vân Thông ở bên cạnh nhìn xem há hốc mồm, luôn miệng kỳ lạ, Lý Thanh Vân khỏe như vậy từ khi nào, mình lại không biết?

Lý Thanh Vân nói mình rèn luyện ra, khi ngươi ngủ nướng, ta đã chạy mười mấy vòng quanh nông trường. Lý Vân Thông kêu hắn nói phét, nhưng lại không tìm được chứng cứ, đành phải bội phục thể lực của hắn, mạnh hơn mình một chút.

Chờ khi đến bến đò, Lý Thanh Vân nhận một cú điện thoại, là Vương Siêu gọi tới, nói gần đây trời đẹp, luôn có tuyết, định ngày mai dẫn ông ngoại đi đạp tuyết tìm mai, tiện thể nếm món ăn dân dã trên núi. Hắn còn mang theo cả hải đông thanh đã thuần dưỡng thành công, định ở nhà chờ hải đông thanh bắt thỏ về.

“Chậc, anh đúng là có lộc ăn, thợ săn thôn tôi vừa săn được một con lợn rừng, tôi đang kéo về nhà, anh đã gọi điện thoại tới. Được, tôi sẽ lưu một ít thịt lợn rừng cho các anh, để trong tuyết vài ngày, vẫn tươi mới.” Lý Thanh Vân phải khen ngợi vận may của Vương Siêu.

“Ha ha, vậy thì tốt. Nếu như không phải sợ thời gian không kịp, hôm nay bọn tôi đã qua. Cất nhiều lợn rừng chút cho bọn tôi, sáng mai bọn tôi qua.” Vương Siêu hưng phấn nói trong điện thoại.

“Đủ cho các anh ăn.” Lý Thanh Vân nói xong, cúp điện thoại, vì nhìn thấy Lý Thất Thốn và Lý Thạch Đầu ôm súng săn về.

Không đợi Lý Thanh Vân mở miệng, Lý Thất Thốn nói: “Năm con còn lại trốn vào trong núi. Nếu như không có đồ ăn, chắc vẫn sẽ xuống núi.”

“Vậy đoàn phim phải làm sao? Bọn họ còn có thể tiếp tục quay phim không?” Lý Vân Thông tương đối quan tâm đến vấn đề này, dù sao nữ thần mình ngưỡng mộ là vai nữ chính trong đoàn phim.

“Về thôn rồi nói, thời tiết quỷ quái này, ở lâu trong tuyết không chịu được.” Nói xong, Lý Thất Thốn giúp Lý Thanh Vân nâng lợn rừng lên thuyền.

Người lái đò khen vài câu, nói đùa, Lý gia trại đã nhiều năm không săn được con to, hai người bảo đao chưa già, vừa ra tay đã là một con lợn rừng, người trong thôn có lộc ăn.

Trước kia săn được dã thú cỡ lớn, người trong thôn đều sẽ có phần. Nhưng mà bầu không khí bây giờ thay đổi, bình thường sẽ chỉ phân cho vài hộ thân cận, hoặc là vài hàng xóm quan hệ gần gũi, chia đều khắp thôn, săn thêm hai con lợn rừng nữa cũng không đủ chia. Như vậy cũng nói lên, mấy năm gần đây, dã thú cỡ lớn càng ngày càng ít, thỉnh thoảng săn được một con, cũng không có ai muốn chia. Không giống như vài chục năm trước, năm ngày ba bữa là có thợ săn săn được con cỡ lớn về thôn.

Lý Thanh Vân và mọi người mang theo một con lợn rừng về đã gây nên ầm ĩ không nhỏ trong thôn, có lẽ phần lớn lũ trẻ con đều chưa từng gặp cả con lợn rừng chân chính, ai nấy vô cùng ngạc nhiên, vây quanh lợn rừng hỏi lung tung.

Hôm nay tuyết lớn, Mao Mao không đi nhà trẻ, khi này đã hơn mười giờ mới bò ra khỏi ổ chăn. Nhìn thấy Lý Thanh Vân kéo con lợn rừng này đến trên bãi đất trống bên cạnh biệt thự, để nồi lớn lên, chuẩn bị giết lợn cạo lông, nhóc hưng phấn đến chạy loạn khắp thôn, gọi cả ba mẹ của Lý Thanh Vân từ nhà cũ đến.

Lý Thạch Đầu là thợ săn chân chính, cũng giỏi giết lợn, tuy rằng thể lực không tốt, nhưng có người hỗ trợ làm việc nặng, đã rất thoải mái xử lý sạch sẽ con lợn rừng này.

Lý Thanh Vân chỉ để lại một chân sau, bộ phận khác đều bỏ vào trong nồi hầm, sau đó định kêu già trẻ cả thôn đến uống canh thịt.

Việc làm canh thịt nhất định phải giao cho Lý Đại Trù, ông ấy lại mang một cái nồi từ trong nhà đến, chuẩn bị dùng hai cái nồi, lại thêm một ít đồ nấu cùng mới có thể miễn cưỡng đủ cho người cả thôn ăn. Đến lúc đó, nếu không đủ mỗi người một chén, vậy tính theo hộ, mỗi hộ một chén canh thịt, chắc đủ chia.

Bỏ một đống ớt, tiêu, hồi hương vào trong canh, còn chưa nấu, không ít trẻ con thèm ăn đã chảy nước miếng.

Trời đổ tuyết, người trong thôn đều không có chuyện gì, nghe nói có canh thịt lợn rừng ăn, ai nấy đều vây quanh cổng nông trường và bãi đất trống bên cạnh biệt thự, cười nói xung quanh hai cái nồi lớn.

Không biết bọn họ nghe ai nói, nói Lý Thanh Vân thích sạch sẽ, không thích có người đến trong biệt thự của hắn, cho nên từ nhỏ đến lớn, ai nấy cực kỳ giữ quy củ, dù khuyên sao đều không chịu bước vào trong biệt thự của hắn. Điều này khiến cho Lý Thanh Vân rất buồn bực, không có ai đến cửa, chứng tỏ sống chẳng ra gì, mình đâu đến nỗi, sao lại không có ai dám đến biệt thự của mình chứ?

Khuyên lâu rồi mới có một bác nói lời trong lòng, nói ngươi và Bạch Ny còn chưa kết hôn, làm phòng tân hôn, bị bẩn không tốt. Nghe nói ngươi xây căn biệt thự này tốn hơn một triệu, làm bẩn đồ trong đó, bọn ta không đền nổi.

Lý Thanh Vân cuối cùng đã rõ ràng điểm mấu chốt, kể từ khi xây xong biệt thự này, đã tạo thành rào cản vô hình với người trong thôn. Còn may, hiện giờ cổng sắt của nông trường bị hủy, các thím các bác trong thôn có thể đến bãi đất trống bên cạnh biệt thự trò chuyện, cũng coi như cho mình thể diện, chờ ăn Tết khai xuân lại làm một nhà trúc bên bờ sông cho xong, biệt thự này dùng để làm chỗ tụ tập bạn bè.

Hai nồi lớn thịt lợn sắp hầm xong, Lý Thanh Vân ra tiền kêu người mua rất nhiều bánh nướng và bánh rán từ trên thị trấn về, ăn với canh vừa vặn. Canh thịt nóng hôi hổi sắp ra nồi, lại thấy một dàn xe máy chạy đến, đồng phục thống nhất, xe sơn thống nhất, người của Trung tâm Bảo vệ Động thực vật đã đến.

“Người xen vào việc của người khác đã đến.” Trong dân chúng có người xì xào bàn tán, bởi vì tập tục trong thôn có xung đột với điều lệ của Trung tâm Bảo vệ Động thực vật, tất cả mọi người không ưa gì nhau, vì thế còn phát sinh xung đột vài lần.

Người trong thôn cảm thấy săn thú ăn thịt là chuyện đương nhiên, còn Trung tâm Bảo vệ Động thực vật lại lấy pháp luật làm tiêu chuẩn, có một loạt điều lệ xử phạt người sát hại động vật được bảo vệ.

Doãn Tuyết Diễm là đội trưởng của trung tâm bảo vệ, nàng mặc áo bành tô thật dày, che đi thân thể mềm mại đầy đặn hấp dẫn, nàng căm tức liếc nhìn mọi người, khuôn mặt lạnh như sương, lạnh lùng quát: “Bọn tôi nhận được báo cáo, nói người trong thôn săn một con lợn rừng, chẳng lẽ mọi người không biết lợn rừng thuộc về động vật bảo vệ cấp hai sao? Tự tiện giết lợn rừng sẽ bị phạt.”

Trong dân chúng có người cười nói: “Vậy lợn rừng húc bị thương người, có phải nên phạt không? Đội bảo vệ các cô bảo vệ lợn chứ không bảo vệ người. Ha ha, không rõ các cô thân với người hay thân với lợn.”

Mọi người vừa nghe, lập tức cười đểu, cũng có người theo đó kêu lên: “Nhất định là thân với lợn, bằng không sao bọn họ không nhìn thấy người bị lợn rừng húc, mà đến thẳng đây hỏi ai giết lợn?”

Vừa cười là không thể ngừng, vẫn cười đến khi Doãn Tuyết Diễm đỏ bừng mặt, lớn tiếng kêu la vài tiếng, cũng không có ai để ý đến nàng. Nhưng trong vài đội viên do nàng mang đến có vài vai ác, liếc nhìn nhau, gạt đám người ra, vọt tới trước hai cái nồi lớn, mở nắp nồi ra.

“Đội trưởng Doãn, xác định thịt hầm trong nồi là thịt lợn rừng, có thể bắt người.”

“Nói đạo lý với lũ người này làm gì, cứ bắt người, dẫn bọn họ về trung tâm bảo vệ thẩm vấn rồi tính.”

“Đây là nhà ai? Nhà này chắc chắn là người chịu trách nhiệm chính, bắt cả người ta nữa.”

Bạn đang đọc Nông Gia Tiên Điền (Dịch) của Nam Sơn Ẩn Sĩ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Met225
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.