Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trung tâm bảo vệ tới cửa bắt người

Phiên bản Dịch · 2070 chữ

Trong mười đội viên có năm tên là thành viên đoàn cảnh sát vũ trang do Doãn Tuyết Diễm mang từ trong tỉnh đến, năm người khác là thợ săn thôn Trương Kiều. Người ngoài không hiểu phong tục địa phương, có thể kiêu ngạo, nhưng năm thợ săn địa phương lại không dám lên tiếng, chỉ đi theo sau bọn họ, hơi khẩn trương nhìn trái nhìn phải.

Đừng thấy thợ săn trong núi thật lợi hại, nhưng ở trước mặt người thôn gần đó cũng dân phong bưu hãn thì rất nhiều chuyện đều phải giảng quy củ, nếu như làm loạn quy củ, vậy kết cục thật thảm. trước kia cược tay cược chân, động đao ngay mặt đều có, hiện giờ văn minh chút, ngay mặt không động đao, nhưng đánh nguội một trận vẫn có.

Doãn Tuyết Diễm lạnh mặt, đi đến trước hai cái nồi lớn, nhìn vào trong nồi vài lần, rồi gầm to: “Lý Thanh Vân, anh ra đây cho tôi, giải thích xem là sao? Hai cái nồi này được dựng ở bên cạnh nhà anh, anh đừng nói rằng anh không biết chuyện?”

Lý Thanh Vân chui ra từ đằng sau mọi người, nói: “Hóa ra là đội trưởng Doãn hả, đến thật khéo, vừa khéo canh thịt sắp hầm xong, chờ chút uống hai bát ấm người. Trời tuyết rơi nặng hạt vậy còn chạy xe motor, thật sự quá cực khổ. Miêu Đản, nhanh đi lấy ghế dựa cho đội trưởng Doãn, lại đun tách trà ấm tay.”

“Được, em đi chuẩn bị.” Miêu Đản cực kỳ phối hợp, kêu rõ vang dội, nhưng lại không định dời bước chân.

“Không cần mấy người nịnh bợ, tôi không lạnh cũng không khát. Hôm nay nếu như mấy người không giải thích rõ ràng, tôi sẽ bắt tất cả mấy người đến trung tâm bảo vệ, có thủ đoạn để mấy người cung khai.” Doãn Tuyết Diễm oán hận trừng mắt nhìn Lý Thanh Vân, nghiêm mặt nói, nàng vĩnh viễn không quên Lý Thanh Vân đánh nàng hai bạt tai, còn có tình cảnh bi thảm của đại sư huynh nàng vẫn nằm trên giường bệnh dưỡng thương.

“Hả, Trung tâm Bảo vệ Động thực vật các cô biến thành Cục Cảnh sát từ khi nào vậy? Có thể bắt người, cũng có thể thẩm vấn? Ha ha, tôi chỉ có thể ha ha.” Lý Thanh Vân khoanh tay, ngồi bên cạnh, không hề để ý đến nàng, xem nàng kết thúc ra sao.

“Trung tâm bảo vệ bọn tôi có trao quyền của Phòng Công an tỉnh và Cục Công an huyện, vì sao không thể bắt người? Mấy người đừng thầm may mắn, nhanh giao ra, là ai giết lợn rừng?” Doãn Tuyết Diễm lạnh lùng quát.

Trong đám người, Lý Đại Chủy kỳ quái kêu ầm lên: “Con mắt nào của cô nhìn thấy bọn tôi giết lợn rừng? Biết đâu là do lợn rừng tự đâm chết, bọn tôi nhặt về thì sao? Nói đi cũng phải nói lại, các cô vừa ngó vào nồi đã nhận định đó là lợn rừng? Vì sao không phải là lợn nhà?”

Các bà con cùng nhau kêu la, ồn ào: “Đúng thế, có lẽ là lợn nhà. Cô cứ nói nó là lợn rừng, cô gọi nó xem, nó có đáp không?”

“Ha ha, cho dù bọn họ là người một nhà, lợn chết lúc này cũng không nghe được bọn họ gọi đâu?”

Lời gì đều có, đều chèn ép đội viên trung tâm bảo vệ, bởi vì bọn họ đến đây làm ảnh hưởng đến mọi người ăn thịt, đạo lý đơn giản vậy, khi lợi ích của một bên bị xâm phạm, bên kia sẽ gây áp lực chống cự.

Phen này đã chọc tức Doãn Tuyết Diễm, hét lớn, lệnh cho đội viên bắt Lý Thanh Vân, nàng không biết người khác, nhưng chắc chắn có liên quan đến Lý Thanh Vân, bởi vì kẻ báo cáo nhìn thấy Lý Thanh Vân kéo lợn rừng về, lại còn dựng nồi bên cạnh nhà hắn, chuyện này chuẩn xác không sai.

Mười thành viên của trung tâm bảo vệ lập tức vây lại, định bắt Lý Thanh Vân. Người Lý gia trại không chịu, bắt ân nhân ở trước mặt mình, giỡn à. Nếu bắt Lý Thanh Vân, nồi canh thịt lợn này còn có thể ăn sao?

Trên dưới một trăm dân làng, người lớn trẻ nhỏ, tất cả đều xông lên, dáng vẻ định liều mạng với đội viên trung tâm bảo vệ. Đừng nói luật ở đây, dân chúng không nghe, người trong thôn cố chấp, cảm thấy là đúng thì sẽ liều mạng bảo vệ. Không phải chỉ giết một con lợn rừng sao, khi trẻ ai làm thợ săn chưa từng giết vài con.

Nhìn thấy tình thế không khống chế được, Doãn Tuyết Diễm cũng sợ, nàng chỉ vào Lý Thanh Vân mắng: “Lý Thanh Vân, nếu như anh có trách nhiệm, nếu như anh là đàn ông, thì chủ động đứng ra, đừng lấy dân chúng làm tấm khiên. Nếu như phát sinh xung đột, anh đảm đương nổi trách nhiệm pháp luật sao?”

“Ha ha, đầu óc cô có bệnh hả? Rảnh hơi đi bắt lung tung, cô còn có lý hả? Đối với cô chỉ có một chữ, cút.” Nói xong, Lý Thanh Vân không thèm để ý đến nàng, lập tức đi đến trước nồi lớn, múc một muỗng canh thịt, rắc rau mùi băm nhỏ, hoa tỏi non băm nhỏ vào, uống một ngụm ngon lành, la lớn: “Hương vị vừa vặn, cực ngon, đuổi những kẻ phá hoại không có việc gì làm này đi, chúng ta ăn thôi!”

“Được, chúng ta ăn thôi!” Các dân chúng nhiệt tình tăng vọt, cùng nhau ra tay, vừa xô vừa đẩy những đội viên này ra khỏi cổng nông trường. Mặc dù không thật sự ra tay, nhưng người đánh lén không ít, gì mà diều hâu bắt gà con, khỉ trộm đào, lén gạt chân… Không ít chào đón lên trên thân bọn họ.

May mà Doãn Tuyết Diễm là phụ nữ, lại lùi nhanh, nên mới tránh thoát được một kiếp. Cô đứng ở trên đường cái, giận đến nhảy dựng mắng to. Dân quê này quá coi rẻ pháp luật, không được, chuyện này phải báo cáo lên trên, để Cục Công an huyện phối hợp bắt người.

Lúc đến như gió thổi cầu vồng, khi rời đi chật vật không chịu nổi, trung tâm bảo vệ thành lập lâu như vậy, còn chưa bắt được án điểm nào, hiện giờ tuyết lớn rảnh rỗi, lại không thể tuần núi, vốn định bắt án điểm sát hại động vật bảo vệ cấp hai, ai nào ngờ gặp phải bạo lực chống pháp luật.

Thật mất thể diện, lần đầu tiên công khai chấp pháp lại gặp phải chuyện như vậy, quá tổn hại tôn nghiêm lãnh đạo của mình, Doãn Tuyết Diễm âm thầm thề, nhất định phải khiến Lý Thanh Vân nhận lấy trừng phạt nên có, mới có thể làm lắng lửa giận trong lòng.

Còn người của Lý gia trại giống như đánh thắng một trận, cười nói, ăn canh thịt. Một ít rau mùi một ít cọng tỏi non, mùi thơm xông vào mũi, miếng thịt lớn được cắt mỏng, trong mỗi chén đều được mười mấy lát thịt, tuy rằng không nhiều, nhưng nhìn thoải mái, ăn kèm bánh nướng hoặc bánh rán, người lớn trẻ nhỏ đều ăn đến ngây ngất.

Lý Thanh Vân không sợ làm lớn chuyện, bởi vì cho dù theo công hay tư đều không thể nói rõ ràng. Lợn rừng không phải do mình giết, trung tâm bảo vệ muốn bắt người, vốn là không tuân thủ pháp luật nghiêm trọng, quất chết bọn họ đều xứng đáng. Bàn về quan hệ, hắn cũng không yếu, từ trong tỉnh đến thành phố đều có thể tìm được nhân vật thực quyền nói chuyện.

Quan trọng nhất là giết lợn rừng chẳng phải chuyện gì to tát ở đây, đặc biệt là khi lợn rừng húc người hoặc gây họa cho hoa màu, nếu như nghiêm trọng, có khi Ủy ban thị trấn đều sẽ tổ chức thợ săn giết lợn rừng.

Hình như Dịch Hoài An nghe được có tranh đấu, cũng mang theo vệ sĩ đến xem náo nhiệt. Lý Thanh Vân phát hiện Dịch Hoài An, tuy rằng rất không hài lòng với vẻ thận trọng của ông già này, nhưng lễ nghi nên có không thể thiếu, miễn cho về sau Michelle oán trách.

Dịch Hoài An không chịu được nhiệt tình nhường nhịn của Lý Thanh Vân, cũng ăn một chén cánh thịt lớn, mãi khen mùi canh thịt càng thơm, đã vài chục năm không được ăn món ăn dân dã quê nhà như vậy.

Ăn xong, Dịch Hoài An mới do dự hỏi Lý Thanh Vân, có phải trong thôn có một thầy thuốc tên Lý Xuân Thu không, trước kai từng nghe thấy tên ông ấy, muốn tìm ông ấy khám bệnh cũ trên người.

Lý Thanh Vân lườm ông ta, lão già này rất cẩn thận, nếu như ngươi tùy tiện túm lấy một người trong thôn hỏi đều có thể hỏi được địa chỉ của ông nội. Nhưng ngươi nhịn ở đây mấy hôm mới hỏi chuyện này từ đây, ngươi nói khó chịu không?

“Có đấy, ở ngay bên cạnh khách sạn trúc, bên kia có một y quán không treo biển, mỗi ngày đều có rất nhiều người vây quanh. Ông ấy, cẩn thận quá mức rồi, Lý Xuân Thu là ông nội cháu, cháu đã nghe nói chuyện năm đó của các ông, bao gồm cả Lạn Đà tự chỗ phiên tăng vành tai lớn. Có thắc mắc gì, tìm ông nội cháu hỏi thăm xem, miễn cho giấu trong lòng khó chịu.” Lý Thanh Vân thật sự không nhịn được nữa, nói trắng ra một ít chuyện cho ông ta.

Dịch Hoài An quả nhiên nghi ngờ trợn mắt nhìn Lý Thanh Vân, hồi lâu mới cười khổ nói: “Năm đó bị người đuổi giết hơn ngàn dặm, hơi sợ. Nếu không phải vậy, đã không đến mức vài chục năm không dám về nước. Vậy tôi không quấy rầy nữa, chờ tôi hỏi Lý sư bá xong, lại cảm ơn cậu.”

“Đi đi, hỏi sớm yên lòng, bây giờ không phải là niên đại đặc thù kia, không ai dám xằng bậy, ít nhất bên ngoài không dám xằng bậy.” Lý Thanh Vân vẫy tay, kêu Dịch Hoài An rời đi. Người đến từ niên đại đặc thù kia, có rất nhiều bệnh nhân, bệnh không nhẹ, mình lại không biết.

Bản thân chuyện thành lập Trung tâm Bảo vệ Động thực vật chính là một câu chuyện cười, Lý Thanh Vân không coi trọng bọn họ. Động vật được bảo vệ trọng điểm, dân chúng cũng sẽ tự giác không gây tổn thương đến, ví dụ như khi gấu trúc lạc đường xuất hiện ở gần thôn xóm, đều sẽ có người gọi điện thoại cho trong thị trấn, kêu thị trấn phái người đến xử lý.

Nhưng nếu như gặp phải động vật bảo vệ như lợn rừng, rắn hổ mang chúa này, nếu như điều kiện cho phép, giết chết tuyệt đối khỏi bàn.

Buổi trưa người cả thôn đều ăn uống no đủ, vui vẻ lạ thường, đặc biệt là đoạn đuổi thành viên trung tâm bảo vệ kia đi, một vài dân làng nghĩ đến lại hăng hái.

Lý Thanh Vân đưa cho thợ săn Lý Thạch Đầu một lọ rượu thuốc, tăng thêm non nửa chén linh tuyền không gian, hy vọng có thể khiến người thành thật số khổ này khỏe mạnh. Ai nào ngờ Lý Thạch Đầu không coi đó là rượu thuốc, đeo súng săn, nửa đường nhấp một ngụm, cảm giác trên thân đổ mồ hôi quỷ dị, có một luồng nhiệt ấm áp, bệnh cũ chỗ hai chân đột nhiên rõ ràng hơn, lúc này ông ta mới nghiêm túc đối đãi, coi như bảo bối, ôm vào trong lòng, chạy thẳng về nhà không tiếng động, chuẩn bị lưu lại chậm rãi uống.

Bạn đang đọc Nông Gia Tiên Điền (Dịch) của Nam Sơn Ẩn Sĩ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Met225
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.