Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tham quan nông trường

Phiên bản Dịch · 2020 chữ

Lý Thanh Vân cảm thấy chẳng có gì để kích động hưng phấn cả, không phải chỉ là rượu đỏ sao, mình lại không thích uống lắm. Nếu như uống rượu, vẫn là rượu đế cất chứa trong tiểu không gian thơm hơn. Về phần tiệc lớn của Fred, vậy càng không có hứng thú, ăn quen rau dưa không gian, không muốn ăn đồ khác nữa, bởi vì đồ khác giống như nhai sáp nến vậy, không có linh khí, càng không có hương vị ngon.

Những người này đang hưng phấn nói giỡn, Hứa Tĩnh Thủ và Tần Dao nâng hai mâm lớn, bưng mười món ăn đến đây, đều dùng chén lớn giữ ấm, miễn cho bị nguội.

Mâm hai nhà dùng không giống nhau, xếp thành hình chữ nhất (一), phân biệt rõ ràng.

“Cậu Lý, tuy rằng cậu cung cấp cho bọn tôi rượu đỏ cực phẩm, nhưng bọn tôi cũng sẽ không thể che giấu lương tâm, đổi trắng thay đen.”

“Món ngon chính là món ngon, chuyên gia ẩm thực không thể lấy đầu lưỡi của mình ra để đùa giỡn!”

“Danh dự của chuyên gia ẩm thực có thể cam đoan với Thượng Đế.”

Lý Thanh Vân ngồi chủ vị, mời mọi người ngồi xuống, thoải mái cười nói: “Chỉ mời mọi người đến ăn bữa cơm, không cần nghiêm túc như vậy. Chính là không ưa người khác cứ so tới so lui với tôi, nên tôi sắp xếp như vậy, để cho mọi người dùng đầu lưỡi nói chuyện. Được rồi, mọi người đã đi dạo đến tận trưa, tôi cũng đói bụng, mọi người bắt đầu ăn thôi.”

Nói xong, Lý Thanh Vân lấy ra một lọ rượu đế, tự rót tự uống, bắt đầu ăn uống, lại không coi trọng những chuyên gia ẩm thực này. Mà Fred ngửi được mùi rượu đế, lập tức la ầm lên, hỏi: “Lý thân ái, đây là rượu đế gì vậy, vì sao mùi hương lại độc đáo thế? Còn ngon hơn Mao Đài tôi từng uống nhiều lần…”

Victor đã từng nói rượu đế thật khó uống, lúc này cũng tha thiết chờ mong nhìn rượu đế trong chén của Lý Thanh Vân, màu vàng nhạt, mùi xộc vào mũi, còn mạnh hơn tất cả rượu ngon gã đã từng gặp trước kia trăm lần. gã là người cho tới bây giờ đều khinh thường rượu đế, lại thèm đến chảy nước miếng.

“Đây là rượu đế do ông Năm của tôi tự ủ, công nghệ cất rượu tổ truyền, nơi khác không có, mọi người tự nhiên chưa từng ngửi thấy, càng sẽ chưa từng uống.”

Lý Thanh Vân nói vậy hơi quá, gì mà tổ truyền chứ. Thời gian đó nghèo túng, đi làm cu li khắp nơi, có người đi làm cửu vạn, có người đi học sửa đồng hồ, có người đi vào xưởng rượu học cất rượu. Ông Năm của hắn làm nhân viên ở xưởng rượu từ nhỏ, lớn lên thì làm việc vặt trong xưởng, đi theo rất nhiều sư phụ cất rượu học nấu rượu, sau đó có tay nghề. Tay nghề này là vài chục năm, không phải tổ truyền gì cả.

Còn ông nội hắn Lý Xuân Thu thì học y từ một lão trung y ở trên thị trấn, khi hơi lớn chút, lão trung y kia qua đời, phải đi vào thành phố làm học đồ, cũng thay đổi không ít sư phụ, đến khi hơi lớn chút mới gặp được một lão đạo sĩ khi vào núi hái thuốc, học võ công với người ta, đồng thời y thuật cũng tiến xa.

Nhưng những người nước ngoài này đâu biết, vừa nghe nói là tay nghề tổ truyền, lập tức cảm thấy kính nể. Mở một chai Lafite 1982, lại không uống, ai nấy duỗi thẳng cổ, muốn nếm thử rượu trắng tài nghệ tổ truyền của Lý Thanh Vân sản xuất ra.

Lý Thanh Vân chẳng còn cách nào với những người này, đành phải rót hơn phân nửa ly cho mỗi người. Dùng ly cao uống rượu đỏ, rót hơn nửa ly, chủ yếu sợ những người nước ngoài này không uống được, lãng phí.

Ai nào ngờ ai nấy uống xong đều khen không dứt miệng, khi nếm thức ăn cũng không cần dùng nước sôi súc miệng, cứ vừa ăn vừa uống, không hề giống với phương thức đánh giá món ngon bình thường.

Khi nếm thức ăn do Lý Thanh Vân làm, chuyên gia ẩm thực không hề kén chọn gì, không nói tay nghề, riêng rau dưa ngon giàu linh khí thôi đã chinh phục bọn họ.

Khi lại nếm sang món ăn của Hứa Tĩnh Thủ, ai nấy nhíu mày, không muốn gắp đũa thứ hai.

“Ôi, rau dưa nhà cô cậu tệ quá, kỹ thuật nấu nướng cũng kém nữa, đây là thức ăn tệ nhất tôi từng ăn.” Kể cả Victor khi trước có nói chuyện thay cho Hứa Tĩnh Thủ cũng bỏ qua bọn họ, ngược lại ủng hộ rau dưa nhà Lý Thanh Vân.

“Làm sao có thể kém nhiều đến vậy, tôi không tin.” Nói xong, Hứa Tĩnh Thủ đã thay đổi sắc mặt cầm lấy đũa, gắp mấy đũa rau dưa trong thức ăn Lý Thanh Vân làm. Sau khi ăn xong, sắc mặt hắn lại càng khó coi.

Nếu rau dưa nhà Lý Thanh Vân thật sự khó ăn, Hứa Tĩnh Thủ sẽ không đột nhiên biến sắc như thế, vấn đề là rau dưa nhà hắn ăn thật sự ngon, tư vị kia không thể hình dung được. Đều là rau dưa mà thôi, đều là chất đất giống nhau, đều là rau dưa trồng bởi nước, sau lại có cách biệt một trời như vậy?

Hứa Tĩnh Thủ không hiểu nổi, chính bởi vì không hiểu nổi, nhất thời mới bối rối thế, giống như máy móc, từng gắp một, nếm rau dưa nhà Lý Thanh Vân mấy lần, kể cả Tần Dao thúc giục và nhắc nhở hắn đều không nghe thấy.

Tần Dao vốn định nhắc nhở Hứa Tĩnh Thủ chú ý ảnh hưởng, chú ý phong độ, đừng giống như ăn xin tám đời chưa từng được ăn vậy, ăn không ngừng. Nhưng mà thấy Hứa Tĩnh Thủ không để ý đến mình, đành phải oán hận mắng thầm một tiếng, bản thân cũng dùng đũa gắp mấy cọng rau nếm thử.

Sau đó, trên bàn không còn tiếng nói chuyện gì nữa, mọi người vùi đầu ăn, thỉnh thoảng còn có tiếng rót rượu. Một chai rượu đế không đủ chia, lại xách ra một vò rượu hai ký rưỡi, mới đủ uống cho người một bàn.

Hứa Tĩnh Thủ biết về sau mình không có cơ hội uống rượu của Lý Thanh Vân nữa, lại cộng thêm tâm tình không tốt, ra sức uống, say đến rất nhanh, không đợi mọi người kết thúc, hắn đã say gục dưới gầm bàn.

Tửu lượng bình thường chỉ có ba bốn lạng, xem như không nhỏ, nhưng vừa rồi hắn uống đến nửa ký, uống lại vội lại hăng, không say mới là lạ.

Không cần chuyên gia ẩm thực công bố kết quả của cuộc tỷ thí này, Tần Dao đã biết, mười món đồ ăn nông trường mình chuẩn bị, người ta gần như không động đũa. Còn mười món đồ ăn của Lý Thanh Vân làm đã thấy đáy, sau khi thấy đáy, người ta cũng không chịu gắp đồ ăn mình làm.

Mất mặt thật nhiều, có lẽ đây là một lần cuối cùng ăn đồ ăn Lý Thanh Vân làm, lại ăn đến lưu luyến… Giống như trước kia đã từng ăn đồ ăn anh làm, nhưng không ngon đến như vậy. Không được, nàng cảm thấy đầu óc hỏng mất, sau khi chia tay, sao lại cảm thấy bạn trai cũ xuất sắc trên mọi mặt chứ?

Trong tâm tư hỗn loạn phức tạp như vậy, nàng đỡ lấy Hứa Tĩnh Thủ, lảo đảo rời khỏi biệt thự của Lý Thanh Vân, quay trở về nhà lầu tồi tàn còn chưa trang trí xong ở bên cạnh.

Lúc tiễn nhóm người Fred, Lý Thanh Vân kêu công nhân chuẩn bị cho bọn họ một ít rau tươi mới làm lễ vật, tiễn bọn họ vui vẻ rời đi.

Tối hôm nay thật yên tĩnh, không có bất cứ ai quấy rầy, có điều Michelle lại gọi điện thoại tới, nói thiên thạch ngoài trời có thể gia tăng vật chất hoạt tính trong thực vật, khả năng khiến công năng dược tính thực vật tăng lên vài chục lần, thậm chí hơn trăm lần. Như vậy có ý nghĩa rằng, có rất nhiều bệnh nan y có thể chữa trị. Hơn nữa, tác dụng đối với động vật giống như cũng ngoài dự đoán của mọi người, có thể để cho một ít động vật nhỏ sinh ra dị biến, thậm chí là tiến hóa.

Chính bởi vì phát hiện này của nàng, lại rơi vào giam giữ của hiệp hội Dương Thông Đầu, đây là nguyên nhân Michelle rời đi. Lúc rời đi, nàng còn cầm theo một ít khối thiên thạch ngoài trời kia, đó mới là nguyên nhân nàng bị người đuổi giết.

Điện thoại nói đến đây lại cắt đứt, Michelle không cho Lý Thanh Vân cơ hội nói chuyện, lần nữa biến mất.

Lý Thanh Vân cầm điện thoại mắng to, bí mật xỏ lá gì chứ, mình đã sớm biết. Kể cả đặc tính thiên thạch các ngươi không nắm rõ, mình đều hiểu rõ. Các ngươi có biết những thiên thạch này có thể dung hợp lại với nhau không? Có thể trôi nổi ở trong tiểu không gian không? Có thể mang đến quang hợp cho thực vật giống như mặt trời không? Các ngươi có biết thực vật linh tính trồng ra trong tiểu không gian có thể khiến cho người ta biến thành thật cường tráng, thậm chí khiến tu luyện tăng tốc không?

Xí, đều không biết, còn tưởng rằng đã biết sức mạnh thay đổi thế giới, chơi trò đuổi giết gì đó, thật sự là trò đùa. Lý Thanh Vân oán hận thầm nghĩ, nếu như nhìn thấy cô ngốc Michelle này, nhất định phải đánh mông nàng. Gọi điện thoại cho mình, lại không cho mình cơ hội mở miệng.

Dĩ nhiên, Michelle vẫn kêu hắn đề phòng người nước ngoài, miễn cho Lý Thanh Vân gặp phải nguy hiểm gì. Lý Thanh Vân không coi trọng việc này, chỉ cần đề phòng nhiều chút, những người này không thể giở trò gì ở trước mặt mình được. Chính là người của Lạn Đà tự thì tương đối đau đầu.

Ngày hôm sau Lý Xuân Thu và Dịch Hoài An đã về, hai người cực kỳ nở mày nở mặt, là xe cảnh sát đưa về tận nơi, nói là cảnh sát đã điều tra rõ ràng, chuyện này không liên quan gì đến bọn họ. Mà Lý Xuân Thu là thần y nổi danh, y thuật có thể yên tâm, trong huyện sẽ đốc thúc phòng y tế, bổ sung một giấy chứng nhận hành nghề y cho ông cụ.

Người trong thôn thấy Cục trưởng Khổng của Cục Công an trong huyện tự mình dẫn đội, đưa ông cụ về nhà, lại còn nhận lỗi, hiển nhiên không phải giả. Nhưng mà rõ ràng có nguyên nhân khác, người ta đường đường Cục trưởng công an, cho dù có người bên trên chào hỏi, cũng không thể khách khí với một trung y bình thường như vậy.

Chờ khi về trong nhà, Lý Thanh Vân vừa hỏi mới biết rõ, hóa ra khi trong thành phố phái người đốc thúc vụ án này, bởi vì Cục trưởng Khổng say rượu đến trễ, nhất thời kích động, bệnh tim tái phát, ngực vô cùng đau đớn, đột ngột ngã ở trên mặt đất, che ngực kêu đau.

Bạn đang đọc Nông Gia Tiên Điền (Dịch) của Nam Sơn Ẩn Sĩ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Met225
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.