Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lý thần y vào núi

Phiên bản Dịch · 2013 chữ

Dọa sợ các nhân viên cảnh sát luống cuống tay chân, Lý Xuân Thu ngồi trên ghế thẩm vấn nhàn nhạt nói một câu: “Cởi bỏ còng tay cho tôi, để tôi thử xem, chậm thì khó nói.”

Lúc đó có cảnh sát khiển trách: “Ông thầy lang hại chết người còn dám dọa người hả, đây là Cục trưởng Khổng của bọn tôi, chữa trị xảy ra vấn đề, dù ông có góp tính mạng vào cũng không đền bù nổi.”

“Hừ, đời này lão phu cứu vô số người, chính là chưa từng hại người. Nếu như các cậu đã định trơ mắt nhìn cậu ta chết, vậy lão phu cũng không có cách nào, trong vòng năm phút đồng hồ không cứu chữa, thần tiên đến cũng không có cửa đâu.” Lý Xuân Thu nói.

Ông cụ vừa nói câu này, Cục trưởng Khổng còn chưa triệt để hôn mê sợ hãi, cố nén đau đớn, kêu: “Để… ông ấy… trị!”

Nói xong mấy chữ này, triệt để hôn mê.

Người bên cạnh vừa nghe, tức khắc cởi còng tay cho Lý Xuân Thu, hỏi ông cụ cần dụng cụ chữa bệnh gì, Lý Xuân Thu chỉ nhổ một cọng tóc trên đầu xuống, châm vài phát lên tay chân Cục trưởng Khổng.

Sợi tóc kia mảnh như kim, mềm như sợi chỉ, lại giống như vũ khí sắc bén, vừa châm vào là phun ra sương máu nhẹ. Chỉ châm vài cái, vẻ thống khổ của Cục trưởng Khổng đột nhiên thả lỏng.

Lúc này mọi người mới nhìn ra, hóa ra Lý Xuân Thu là cao nhân chân chính, cảnh sát ở đây coi như kiến thức rộng rãi, nhưng chưa từng thấy ai dùng sợi tóc làm kim châm, chữa bệnh cho người.

Không chỉ có y thuật, hơn nữa còn có công phu chân chính trong người.

Châm xong, máu tươi trên ngón tay đọng lại, không quá hai phút, tự Cục trưởng Khổng tình lại, thái độ đối với Lý Xuân Thu thay đổi một trăm tám mươi độ. Nói cho dù xảy ra chuyện gì, Lý Xuân Thu đều là thần y vĩnh viễn trong lòng mình, cho dù thật sự là sự cố chữa bệnh, kia cũng chỉ là ngoài ý muốn, không trở ngại mình tán thành Lý Xuân Thu là thần y.

Chuyện này phát sinh không lâu, Thư ký Chu – Chu Xán – đã mang chứng cứ do Lý Thanh Vân cung cấp đến Cục Công an, sau khi để cho các cảnh sát hình sự nhìn xem, xác định đây là video giám sát chân thật, không có bất cứ sửa đổi gì. Như vậy có thể chứng minh, cái chết của Triệu quả phụ không phải là sự cố chữa bệnh, là mưu sát.

Cho nên mới có cảnh tượng Cục trưởng Khổng tự mình dẫn đội, đưa Lý Xuân Thu về thôn, cũng giải thích nguyên nhân cái chết của Triệu quả phụ thay ông cụ. Còn đội trưởng Lỗ dẫn đội tới bắt người thì vì làm trái pháp luật kỷ luật, đã tạm thời cách chức, đang tiếp nhận điều tra.

Chuyện này nhìn như kết thúc mỹ mãn, chỉ cần người của Cục Công an tìm được hung thủ là có thể kết án. Nhưng mà đoán chừng vĩnh viễn không tìm được hung thủ kia.

Người nhà mẹ đẻ Triệu quả phụ đã đến, vốn định gây chuyện, nhưng vừa nghe nói Cục Công an đã điều tra xong, cũng để cho bọn họ xem video giám sát, bọn họ muốn gây chuyện cũng không gây chuyện được. Càng huống hồ, Lý Xuân Thu từng khám bệnh giúp bọn họ, không có mặt mũi để ầm ĩ. Thêm với trưởng thôn Lý Thiên Lai bằng lòng để ủy ban thôn ra một khoản tiền, phụ trách phí an táng cho Triệu quả phụ, triệt để chặn miệng người nhà mẹ đẻ bà ấy.

Chính là Lý Thanh Vân và ông nội biết rõ, chuyện này mới tính là bắt đầu, không đi Lạn Đà tự kết thúc đoạn ân oán này, báo thù này không biết sẽ còn kéo dài bao lâu nữa, sẽ nhiễu loạn cuộc sống bình yên của sơn thôn.

Lý Xuân Thu không chờ đợi, ban đêm đã gọi Lý Thanh Vân vào góc, trịnh trọng nói: “Phúc oa, ông định vào núi một chuyến. Trước khi cháu kết hôn, ông định kết thúc ân oán với Lạn Đà tự. Đã bao nhiêu năm rồi ông không vào núi, hình như bọn họ đã quên mất tính cách của ông. Lần này bọn họ hạ độc cháu, dùng thủ đoạn đê tiện hãm hại ông, đã vượt qua điểm mấu chốt của ông. Một lần này, chắc chắn phải đánh nhớ lâu bọn họ.”

Lý Thanh Vân nhìn ông nội với nếp nhăn dần dần biến mất ở trên mặt, mái tóc đã cố ý nhuộm thành màu trắng, nói: “Hình như nội tình của Lạn Đà tự rất lớn mạnh. Bọn họ chẳng những có võ giả, còn có cả tăng nhân tu tập huyền thuật, đã thoát khỏi khái niệm giang hồ bình thường. Hơn nữa, lần này độc bọn họ dùng là xyanua, đây là độc không phải người giang hồ có thể tinh luyện ra.”

Lý Xuân Thu tự tin cười nói: “Huyền thuật? Ha ha, nghe ra thật thần bí rất lớn mạnh, nhưng cháu có biết vì sao giang hồ là thiên hạ của võ giả không? Bởi vì võ giả đến hóa cảnh, khí huyết lớn mạnh, gầm lớn một tiếng, một vài huyền pháp tự sụp đổ. Đối địch với võ giả hóa cảnh, đó là huyền giả thuật tự chui đầu vào rọ.”

Lý Thanh Vân không biết lời ông nội nói có phải là sự thật hay không, nhưng thấy ông cụ có tin tưởng, chắc không kém được. Lại nói, hắn đã thấy phiên tăng huyền thuật thật sự không ra gì, bị hắn đánh vài cái đã ngã, lấy công lực của ông nội hiện giờ, chắc có thể ứng phó.

Ngày hôm sau, Lý Xuân Thu lấy danh nghĩa giải sầu, xách theo một túi vải, một mình vào núi. Bà nội Lý Thanh Vân biết rõ tính tình ông cụ, khuyên cũng không khuyên được, nên kệ ông cụ. Đoán chừng bà cụ cũng biết, gần đây trong nhà không yên ổn lắm, ông già vào núi để xử lý việc này. Cháu nội Phúc Oa sắp kết hôn, không xử lý xong chuyện, người một nhà không yên tâm làm việc vui.

Sau khi Lý Xuân Thu rời đi, Dịch Hoài An cáo từ Lý Thanh Vân, nói muốn vào núi tìm tiểu sư đệ Huyền Ấn nói chuyện. Mấy ngày trước vốn đã nói với Lý Xuân Thu, không nghĩ tới xảy ra chuyện nên trì hoãn.

Nếu như Lý Xuân Thu đã đi gây khó dễ cho Lạn Đà tự, ông ta định nhân dịp này vào núi thương lượng chút chuyện với tiểu sư đệ, chắc sẽ không có nguy hiểm.

Lý Thanh Vân vốn định trò chuyện với Dịch Hoài An về chuyện của Michelle, nhưng vẫn luôn không tìm được chủ đề, đành phải thôi. Cùng ngày, Dịch Hoài An mang theo hai tùy tùng, vào núi từ một lối vào khác.

Tuyết đã ngừng, nhưng bầu trời vẫn âm u, như này không làm chậm trễ đoàn làm phim. Lợn rừng giống như bị dọa sợ bể mật, không dám đến quấy rầy nữa. Tổ tuần tra cứu tế trong thị trấn phái đến, kiểm tra trọng điểm nhà có nguy cơ cùng với người già neo đơn, đưa gạo và dầu cho người già và hộ nghèo.

Những ngày này hình như trưởng trấn Ngô Tiêu Vũ không ổn lắm, hơi tiều tụy, khi tự đưa gạo cho một người già neo đơn, suýt nữa té xỉu. Lý Thanh Vân trong số nhân viên của thôn đi theo, thấy thế lập tức đỡ nàng, mới khiến nàng hòa hoãn lại.

Chuyện trong nhà nàng thuộc về chuyện chính trị, Lý Thanh Vân không giúp được gì. Nhưng thấy bạn học cũ tiều tụy như thế, lại không thể thờ ơ, nói là chờ nàng hết bận, buổi trưa mời riêng mình nàng một bữa cơm.

Trưởng trấn Ngô cười nói: “Tôi không thể bỏ lại tất cả nhân viên đi theo, đi ăn cơm riêng với cậu được. Gần đây vốn có nhiều lời ra tiếng vào về tôi, lại ăn cơm riêng với cậu nữa, tôi không thể ở lại ủy ban thị trấn được.”

“Tôi là người sắp kết hôn, còn có thể truyền ra lời đồn đại gì với chị sao? Nếu như không phải thấy chị đói bụng đến suýt té xỉu, tôi sẽ không mời chị ăn cơm đâu. Tay nghề của tôi, chị lại không phải không biết, nhà hàng cấp năm sao đều không mời được.” Lý Thanh Vân trêu.

“Là hương vị rau dưa của cậu ngon, không liên quan gì đến tay nghề của cậu cả. Được rồi, nể tình cậu sắp là chú rể, tôi cố mà đồng ý với cậu vậy, đỡ cho cậu mất mặt.” Trưởng trấn Ngô mệt mỏi cười nói.

Trưởng trấn Ngô giống như đã rất lâu rồi không ăn một bữa cơm ngon, lại ăn ngấu ăn nghiến ở trước mặt Lý Thanh Vân, không hề để ý đến hình tượng người đẹp và hình tượng quan viên, vừa ăn vừa than thở: “Vẫn là đồ nhà cậu ăn ngon, mấy ngày này trong nhà có chuyện, không có khẩu vị, đều chỉ tùy tiện lấp đầy bụng. Ừm, cá này ăn ngon thật, còn ngon hơn cá lần đầu tiên chúng ta ăn…”

Lý Thanh Vân thầm nhủ người bạn học này rất biết nhìn hàng, cá lần đầu tiên ăn ở nhà là cá hoang dại bình thường, cá hiện giờ ăn là cá không gian, tuyệt đối là cá hai tầng cấp bậc, hương vị tự nhiên có chênh lệch rất lớn.

“Ăn ngon thì ăn nhiều chút. Không có gì không qua được cả, khó khăn nhất thời, đừng vì sầu lo thế làm hỏng thân thể. Nghĩ đến những người nghèo không ăn nổi cơm, chị có thể có được tất cả, đã hạnh phúc hơn bọn họ vô số lần rồi.” Lý Thanh Vân khuyên nhủ.

“Ha ha, đây chính là lời an ủi của cậu hả? Yên tâm, tôi nghĩ rất thoáng, bằng không đã sớm từ chức ra nước ngoài.” Ngô Tiêu Vũ ợ no, còn ăn thêm nửa chén canh nữa mới đặt đũa xuống.

Trong nhà có điều hòa, rất ấm áp, Ngô Tiêu Vũ ưỡn lưng mỏi, áo lông bọc lấy thân thể, cực kỳ cân xứng đầy đặn, ngực căng lên, vô cùng đẹp mắt.

Lý Thanh Vân liếc nhìn nàng, cười nói: “Ăn uống no đủ, có thể đến phòng khách ngủ một giấc. Vốn định tìm chị trò chuyện vấn đề phát triển sang năm của trấn Thanh Long, nhưng thấy chị ăn một bữa cơm mà ngáp mười mấy lần, nên không quấy rầy chị nữa.”

Ngô Tiêu Vũ lườm hắn, nói: “Trai đơn gái chiếc, đến nhà cậu ăn cơm đã là ngoại lệ, lại đến nhà cậu ngủ một giấc, nếu như bị người bắt được, cho dù toàn thân là miệng cũng không nói rõ được. Hơn nữa, nếu như tôi đang ngủ, cậu chui vào ổ chăn của tôi thì sao? Tôi thân gái yếu đuối, không chống cự nổi cậu đàn ông cường tráng vậy.”

Lý Thanh Vân cười to: “Ha ha, chị nghĩ đi đậu vậy, với điều kiện của chị, tôi có tà tâm cũng không có gan trộm. Lỡ như kích động ngủ với chị, nửa đời sau của tôi phải trải qua trong tù. Do đó, chị ở chỗ của tôi, cứ yên tâm ngủ đi.”

Bạn đang đọc Nông Gia Tiên Điền (Dịch) của Nam Sơn Ẩn Sĩ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Met225
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.