Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hôn lễ tới gần, lễ nạp chinh

Phiên bản Dịch · 2036 chữ

(*) Lễ nạp chinh: nghi lễ nhà trai mang lễ vật đến nhà gái trước khi kết hôn

“Gia thế của tôi sắp sa sút, do đó cậu có thể có tà tâm, cũng có thể có gan trộm.” Ngô Tiêu Vũ cố ý cười quyến rũ, cười nhạo Lý Thanh Vân hai câu, trên tay lại khoác áo lông lên người, nửa nằm trên ghế sofa, nói chuyện với Lý Thanh Vân.

“Thật sự chẳng có cách nào với chị, giường thoải mái không ngủ, cứ muốn ngủ sofa.” Lý Thanh Vân thấy nàng cố ý muốn ngủ sofa, sau khi khoác quần áo lên, đã định chợp mắt, cũng không tiện nói giỡn gì khác: “Có cần thêm một lớp chăn mỏng cho chị không?”

“Không cần, cứ nằm như vậy đã rất tốt, chờ chút, chắc nhân viên đi theo đã ăn xong, buổi chiều còn phải đi Trần gia câu. Tuyết tai năm nay rất nghiêm trọng, mấy ngày gần đây trời đều không quang, nếu đổ thêm vài ngày nữa, người nhà bình thường cũng không chịu được. Nhà giàu gieo trồng như cậu, lều đều không chịu nổi tuyết lớn bất ngờ đâu nhỉ?” Ngô Tiêu Vũ híp mắt, giọng trầm nhẹ hỏi.

“Trời muốn đổ mưa, mẹ phải gả cho người, không ai quản được ông trời. Rơi mấy ngày thì mấy ngày, sau này tôi…” Nói được một nửa, Lý Thanh Vân phát hiện Ngô Tiêu Vũ đang ngủ, vì thế không nói chuyện nữa.

Vào trong phòng tìm một cái thảm mỏng, đắp cho nàng. Trưởng trấn Ngô trong ngủ mơ không cường thế như lúc tỉnh, khí thế cũng biến mất không thấy gì nữa, khi này lại nhìn nàng, mới có thể phát hiện ra vị phụ nữ trí mạng ở trên thân nàng, có lực hấp dẫn mãnh liệt đối với đàn ông.

Lý Thanh Vân vén tóc dài lộn xộn trên mặt cho nàng, phủ kín thảm, đi ra cửa biệt thự nhìn trời. Tuy rằng nông trường của hắn không phải lo thời tiết bão tuyết, nhưng tương đối lo lắng cho an nguy của ông nội.

Không đề cập đến thực lực của Lạn Đà tự mạnh cỡ nào, chỉ riêng nguy hiểm trên đường thôi đã đủ cho ông cụ chịu. Haizzz, khi nào vào núi chẳng được, cứ phải lựa chọn lúc tuyết phủ kín núi.

Đang miên man suy nghĩ, đột nhiên thấy em họ Dương Ngọc Nô vào cổng, trong tay còn dắt ngựa trắng. Thấy Lý Thanh Vân đứng ở cửa, nàng cười nói: “Nghe nói anh mang một người đẹp về dùng cơm, em sợ anh phạm sai lầm, cho nên vội vàng chạy tới. Còn may, còn may, em kịp thời tới trước khi anh phạm sai lầm.”

Lý Thanh Vân cười nghênh đón, ôm nàng vào trong ngực nói: “Nghe bà ba hoa nào xuyên tạc vậy hả? Nếu anh thật sự muốn vậy, sẽ ngốc đến mời người đến nhà trước mặt mọi người sao?”

“Cũng không chắc. Nghe nói đàn ông trước hôn nhân đều có chứng lo âu, nếu như anh định phóng túng một chút, em cũng chẳng có cách nào với anh cả, do đó đành phải dự phòng thôi. Hả? Người đẹp kia đâu?” Dương Ngọc Nô nói xong, nghiêng đầu nhìn vào nhà.

Lý Thanh Vân hôn lên khuôn mặt lạnh lẽo của nàng, buộc ngựa lại, kéo tay nàng vào nhà. Vừa đi vừa nói chuyện: “Người đẹp quá mệt mỏi, đã ngủ, em tới bắt gian muộn.”

“Chán ghét! Trưởng trấn Ngô mới không phải phụ nữ như vậy đâu!” Dương Ngọc Nô hiển nhiên biết người phụ nữ đến nhà là ai, nhìn thấy trưởng trấn Ngô đang nằm ngủ trên ghế sofa, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, oán trách trừng mắt lườm Lý Thanh Vân: “Đã mời người ta ăn cơm, sao lại còn để cho chị ấy ngủ trên ghế sofa chứ, nhà chúng ta lại không phải không có phòng khách?”

“Người ta sợ em ghen và hiểu lầm, cứ đòi ngủ trên ghế sofa. Ha ha, nếu thật sự vào phòng khách, còn không biết em sẽ nghĩ sao nữa.” Lý Thanh Vân ôm nàng, ngồi ở góc xa ghế sofa, sợ quấy rầy giấc ngủ của trưởng trấn Ngô.

“Em mới không lòng dạ hẹp hòi vậy đâu.” Dương Ngọc Nô hơi chột dạ, thè lưỡi, núp trong lòng Lý Thanh Vân không giãy giụa, lát sau nói: “Ngày mai có qua nhà em làm lễ nạp chinh không, bên anh đã định ngày chưa? Mẹ em nói, hai mươi hai tháng Chạp là ngày tốt, cưới xong, cũng không ảnh hưởng mọi người mua đồ Tết.”

“Ha ha, bên anh còn chưa định, em đã vội vã định ngày? Có phải rất muốn gả cho anh không? Chờ mong ngày kết hôn, đã không đợi kịp?” Lý Thanh Vân cười trêu ghẹo.

“Mới không có đâu!” Dương Ngọc Nô quýnh lên, đỏ mặt, cáu giận nói: “Nếu như không phải cô cứ mãi ngóng trông cháu nội, lỗ tai của em đều sắp mài ra vết chai, sao dễ dàng như ý của anh vậy. Không hề hiểu tâm tư của người ta gì cả, còn lấy chuyện này ra giễu cợt người ta nữa.”

Lý Thanh Vân thấy em họ hơi nóng nảy, vội an ủi: “Đùa đấy, em không thích nghe, về sau không nói nữa là được. Anh cũng xem lịch vạn niên, hai mươi hai thì hai mươi hai đi, là ngày lành khó có được, khi ấy chắc ông nội đã về.”

“Ông nội vào núi thời điểm này thật sự làm cho người ta không yên tâm. Những phiên tăng này thật đáng ghét, chờ em tu luyện đến hóa cảnh, cũng đi tìm bọn họ gây sự, để cho bọn họ biết quấy rầy thanh tĩnh của người khác là chuyện đáng giận đến cỡ nào.” Dương Ngọc Nô vung nắm tay lên, tức giận bất bình nói.

“Tốt nhất là chúng ta sinh một ổ con, đứa nào cũng là cao thủ, sau đó chúng ta dẹp yên Lạn Đà tự, đánh bọn họ nát bươm, như vậy càng hả giận.” Lý Thanh Vân cười nói.

“Được đấy, được đấy, đập chết là tốt nhất… Không đúng, không đúng, ai sinh một ổ con với anh chứ, sinh con rất khó, sinh nhiều cũng khó chăm sóc. Theo em thấy, sinh hai đứa là đủ, một trai, một gái.” Sau khi hoan hô, Dương Ngọc Nô mới phản ứng kịp, cảm thấy không ổn, đỏ mặt, nghiêm túc giải thích.

Lý Thanh Vân nhìn buồn cười, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lên hôn, âm thanh khá lớn, dọa Dương Ngọc Nô lo lắng quay đầu, nhìn lén Ngô Tiêu Vũ đang ngủ trên ghế sofa, sợ đối phương tỉnh lại nhìn thấy.

“Chúng ta vào trong phòng nói chuyện đi, ở phòng khách, không tốt lắm…” Dương Ngọc Nô đỏ mặt nói.

Trong phòng nàng nói tự nhiên là phòng ngủ. Nếu như phòng khách không có ai, lúc này Lý Thanh Vân chắc chắn hoan hô học sói gào. Ban ngày ban mặt, cũng không thể thật sự làm gì nàng, nhưng hai người ngồi ở trên giường trò chuyện, hôn vài cái sờ vài cái, đây là chuyện bình thường, hai người làm không biết mệt, cũng là phương thức tăng tiến tình cảm.

Ngày hôm sau người nhà Lý Thanh Vân gọi người thân họ hàng đến, mang theo lễ vật đến nhà Dương Ngọc Nô ở Trần gia câu nạp chinh. Trước kia cần nâng hai “Hòm”, bên trong phải có một nửa con heo, lễ bốn màu, bốn con gà trống và quần áo, đồ trang sức cho nữ.

Hiện giờ quy củ thay đổi chút, đồ trang sức linh tinh có thể cho nhà gái vào lễ đính hôn, cũng có thể tự hai người đi vào thành phố chọn mua. Chỉ cần đôi bên bàn luận xong, rất nhiều lễ vật có thể nhiều có thể ít, nhưng bốn con gà trống già thì không thể thiếu. Đưa bốn con, nếu nhà gái đồng ý “Cho” ngươi kết hôn, sẽ lưu lại hai con. Nếu như không đồng ý, chẳng lưu lại con nào.

Lý Thanh Vân hiện giờ thuộc về phe cường thế, nếu găp phải nhà gái cường thế, liên tục cần ba bốn lần mới “Cho” kết hôn, có khối người.

Em gái và em trai của Dương Ngọc Nô còn đang đi học, không kịp về, nhưng thanh niên nam nữ hàng xóm thì đến không ít, một là xem náo nhiệt, hai là thuốc cưới kẹo cưới, ba là xem con rể có chuẩn không, còn có thể chỉ trích, tình huống động tay động chân cũng không hiếm thấy.

Nhưng nhà ông ngoại của Lý Thanh Vân ở thôn này, thuộc về đại tộc tuyệt đối cường thế, hiếm có ai dám đến tìm ông cụ gây chuyện. Nhưng cũng có ngoại lệ, bởi vì Dương Ngọc Nô thuộc về họ khác trong thôn, đàn ông họ Trần cũng có thể theo đuổi nàng, do đó có không ít người trong thôn thầm mến nàng, có vài nam thanh niên to con tụ tập với nhau, nghiến răng nghiến lợi, cho Lý Thanh Vân đẹp mặt. Cho dù không thể ngăn cản hắn cưới Dương Ngọc Nô, cũng phải cho hắn cảm nhận phẫn nộ của mình.

Họ Dương không có mấy hộ ở Trần gia câu, đến đồng lứa của ông nội Dương Ngọc Nô, chỉ có một nhà bọn họ. Dương Ngọc Nô có một bác cả, cả nhà đều làm thuê bên ngoài, giống như đã rời khỏi thôn này. Còn một em trai một em gái của Dương Ngọc Nô, con gái phải lập gia đình, con trai là chống đỡ duy nhất của Dương thị bọn họ.

Nếu như em trai nàng không có con trai, Trần gia câu hoàn toàn không còn họ Dương thị này nữa. Mới đầu một vài dòng thứ của Trần gia câu đến Xuyên Thục tị nạn, vì sao lại có vài hộ người nhà họ Dương đi theo, hình như không ai giải thích.

Do đó, là một họ khác lạc loài, từ nhỏ Dương Ngọc Nô đã bị bạn cùng lứa chú ý đến. Bởi vì trắng trẻo hiền lành, không ít bé trai đều thích nàng.

Còn Lý Thanh Vân tuyệt đối thuộc về rồng vượt sông, đến nhà bà ngoại thăm người thân cũng không thành thật, lại dám bắt nạt một nhành hoa của Trần gia câu, bắt nạt từ nhỏ đến lớn, lại bắt nạt ra tình cảm, đây là chuyện phần lớn nam thanh niên của Trần gia câu không thể tiếp nhận.

Trần Quang Huy và Lý Thanh Vân cùng tuổi, hai người cũng đánh nhau không ít lần. Mới đầu Lý Thanh Vân còn thắng ổn, nhưng khi gần mười tuổi, trẻ con của Trần gia câu đã có thể luyện quyền, còn Lý Thanh Vân không được học, nên bị động mọi chỗ, không ít lần mặt mũi bầm dập.

Khi Lý Thanh Vân thỉnh thoảng trêu đùa Dương Ngọc Nô, Trần Quang Huy luôn lấy hình tượng hộ hoa sứ giả để xuất hiện, nhưng hộ hoa sứ giả không nhận được liếc nhìn của nữ thần, nữ thần lại yêu đồ trứng thúi bắt nạt nàng.

Nhận được tin Lý Thanh Vân và Dương Ngọc Nô đính hôn, Trần Quang Huy đang làm thuê bên ngoài tức tốc trở về, nhưng bởi vì không có tự tin, không dám đến nhà Dương Ngọc Nô. Hắn nghe nói, tiền đính hôn Lý Thanh Vân cho Dương Ngọc Nô có một triệu, phạm vi hơn mười dặm, không có đám nào xa hoa hơn.

Ba của Dương Ngọc Nô cũng là cao thủ, có thể đánh có thể liều, cũng là nhân vật trong thôn. Mặc dù người nhà họ Trần nhiều, nhưng không có mấy ai dám trêu Dương Văn Định.

Bạn đang đọc Nông Gia Tiên Điền (Dịch) của Nam Sơn Ẩn Sĩ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Met225
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.