Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phiền toái tìm tới cửa

Phiên bản Dịch · 2009 chữ

Do đó mãi cho tới lễ nạp chinh hôm nay, đi theo người trong thôn, Trần Quang Huy mới dám tiến vào nhà Dương Ngọc Nô, gặp được Lý Thanh Vân ở trong sân, giống như trâu điên, thở phì phò, cản đường của hắn.

“Phúc Oa, cậu còn nhận ra tôi không?” Trần Quang Huy khó chịu hỏi.

Lý Thanh Vân hơi sửng sốt, cẩn thận quan sát người đàn ông cường tráng trước mặt, lúc này mới chần chừ nói: “Cậu là… chim đầu bạc? Ha ha, đã rất nhiều năm không gặp, cao lớn nhỉ. Ừm, không tệ, chắc tóc đã nhuộm, không thấy có bao nhiêu tóc bạc.”

(*) Chim đầu bạc: Chim chào mào, chim bông lau

Trần Quang Huy tức khắc đỏ mặt, nổi giận đùng đùng nói: “Phúc Oa, cậu đừng gọi biệt danh của tôi nữa, tên của tôi là Trần Quang Huy, nhũ danh Quang Huy, có phải cậu đã quên không vậy?”

Lý Thanh Vân nhiệt tình vỗ bả vai hắn, cười nói: “Không quên không quên đâu, chim đầu bạc hả, gần đây cậu phát tài ở đâu thế? Sau khi tôi về, sau chưa từng thấy cậu? Chúng ta chơi chung từ nhỏ đến lớn, nhiều năm không gặp như vậy, ngày nào đó rảnh rỗi uống vài chén.”

“Tôi nhắc lại một lần nữa, đừng gọi biệt danh của tôi, tên của tôi là Quang Huy. Tôi không phát tài, không thể so được với cậu, tôi làm thuê ở phía Nam, có thể chống đỡ đến tốt nghiệp cấp ba đã là cực hạn của tôi.” Nói xong hắn còn vụng trộm liếc nhìn Dương Ngọc Nô, Dương Ngọc Nô đang nói chuyện với các thím các bá, tiếng cười liên tục, hiển nhiên rất vui vẻ.

“Đã biết, chim đầu bạc. Bằng không không phải là biểu hiện duy nhất của năng lực, trước tôi học xong đại học, bây giờ chẳng phải cũng về trồng rau sao. Đúng rồi, vài người phía trước kia đều là bạn chơi hồi nhỏ của chúng ta đúng không? Cũng gọi tới tâm sư đi, hôm nay tôi bận, không tiện mời mọi người uống rượu, nhưng mời mấy điếu thuốc vẫn được. Nhà tôi có mở nhà hàng cạnh bến đò, nếu như mọi người rảnh rỗi, tùy tiện qua ăn, cứ nói tên tôi, miễn phí cho các anh em.” Lý Thanh Vân chỉ vào đám nam thanh niên đang xì xào bàn tán ở trong góc, vài người kia nhanh chóng tản ra, còn tưởng rằng Lý Thanh Vân điểm danh để mách ông ngoại.

Hóa ra ông ngoại vừa khéo từ trong nhà đi ra, ngậm điếu thuốc nói: “Phúc Oa, sao còn ở đó nói chuyện vậy hả, có vài ông bà trong nhà cháu chưa từng gặp, vào trong làm quen đi, về sau đều là người thân. Quang Huy, mày rúc ở đó làm gì hả? Đừng chậm trễ Phúc Oa làm chuyện chính, lỡ chuyện, tao đánh gãy chân chó của mày.”

Trần Quang Huy bị Trần Tam Tư quát đến run rẩy, quay đầu bỏ chạy, hồi nhỏ khi luyện quyền, hắn đã bị Trần Tam Tư quất cành mận gai không ít lần. Tuy rằng cũng luyện được một thân công phu, nhưng bị sợ.

Lý Thanh Vân bị ông ngoại gọi vào nhà, mấy thanh niên định gây chuyện ở bên ngoài kia nhanh chóng phân tán, không dám tụ tập nữa. Bởi vì bọn họ nhìn thấy anh họ Trần Thắng của Lý Thanh Vân xuất hiện, tuy rằng Trần Thắng dễ nói chuyện, nhưng ai dám bắt nạt em họ hắn, chắc chắn bị đánh chết khiếp, hồi nhỏ đã làm vậy.

Toàn bộ tâm tư của Trần Thắng đều đặt ở trên lều nấm nhà mình, lần trước bị lợn rừng ủi thủng, bị gió lạnh thổi vào, tuy rằng gần đây nấm mọc không ít, nhưng rõ ràng phát chậm, mọc yếu ớt, bệnh tật, giống như sẽ hỏng bất cứ lúc nào. Biện pháp nên nghĩ đều đã nghĩ, nhưng không có hiệu quả gì, đều nói em họ giỏi trồng rau, còn có quan hệ với Viện Nghiên cứu Nông nghiệp gì đó của nơi khác, kêu hắn nghĩ cách, chắc có chuyển biến tốt.

Đang suy nghĩ, thấy mấy nam thanh niên cùng thôn đang túm tụm lén lút nhỏ giọng trò chuyện gì đó, lập tức trừng mắt quát: “Anh biết mấy tâm tư xấu xa của các em, nhưng hôm nay là ngày lành của em họ anh, nếu ai quá mức, đừng trách anh xử lý kẻ đó. Định gây rối chú rể, cướp thuốc mừng, cướp tiền mừng, vậy chờ ngày kết hôn, ngày đó anh tuyệt đối không ngăn cản, kẻ nào ngăn cản kẻ đó là chó con.”

Trần Thắng nói toạc ra như vậy, mấy người này không nói được một câu nào, xám xịt rời đi, giải thích cũng vô dụng, vô duyên vô cớ bị những người khác chê cười. Ngày kết hôn, có thể ầm ĩ điên khùng chút, khi chú rể tới đón cô dâu, bên này có thể “Gây rối chú rể”, đòi tiền mừng, thuốc mừng, chú rể còn không thể từ chối. Sau khi đón cô dâu về đến nhà, thôn bên kai sẽ có “Gây rối cô dâu”, nhưng đó là phong tục cũ, rất nhiều người trẻ tuổi không tiếp nhận nổi phong tục này, vì chữ “Gây rối” này thường là đùa giỡn và không đứng đắn. Không sai, chính là để cho mọi người sờ cô dâu vài cái, nhéo cô dâu vài cái, thậm chí còn luôn vào trong quần áo của cô dâu…

Hơn mười năm trước, phong tục tập quán này vẫn còn rất thịnh hành, mấy năm gần đây gần như biến mất. Nhưng có vài nhà trai yếu thế, vẫn sẽ có người đến “Gây rối cô dâu”, chuyện này thường ngậm bồ hòn làm ngọt, không thể thật sự trở mặt, thật sự trở mặt thường sẽ nhận chê cười của cả thôn.

Mấy năm gần đây, nhà trai thế mạnh chút, có thể tránh được tình huống này. Sau khi cưới cô dâu về, tìm vài người bạn trẻ tuổi to khỏe hoặc là anh em họ chặn ở cửa, những người đàn ông định chiếm lợi không vào được, tùy tiện cho chút thuốc mừng và kẹo mừng, chuyện này là xong.

Bởi vì có trấn giữ của ông ngoại Trần Tam Tư, một chút gây rối nhỏ vốn nên có đều tạm thời áp xuống. Mọi việc làm rất thuận lợi, định ra hôn lễ vào ngày hai mươi hai tháng Chạp, ba mẹ và các chú thím cô bác của Lý Thanh Vân rất vui vẻ, ngồi đến hơn nửa đêm mới đứng dậy về nhà.

Lý Thanh Vân đi được nửa đường, tự nhiên bị anh họ Trần Thắng gọi lại, kêu hắn hỗ trợ kiểm tra nấm trong lều.

Lý Thanh Vân thật sự không biết kỹ xảo trồng nấm, hắn trồng rau dưa đều học tại chỗ, nếu không có nước suối không gian, rau dưa hắn trồng ra hiện giờ có khi còn không bằng rau dưa nông trường Thủ Dao trồng ra.

Mặc dù bên ngoài là thế giới lạnh như băng bông tuyết trắng xóa, nhưng vừa vào lều nấm, nhất thời có cảm giác oi bức, không khí ẩm ướt, có một mùi nấm đặc thù.

Tuy rằng không hiểu kỹ thuật trồng nấm, nhưng không ảnh hưởng đến ánh mắt phán xét của Lý Thanh Vân, nếu như không thật sự nghĩ cách cứu chữa những nấm thiếu sức sống này, nhất định sẽ chết héo. Có lẽ không chỉ vấn đề lọt gió lạnh, còn có vấn đề khác nữa.

“Trước kia anh làm thuê bên ngoài, trồng nấm cho người ta cũng không khó như vậy. Khi anh làm thuê, đã học tập kỹ thuật viên không ít, anh cảm thấy mình có thể tự làm, không ngờ lại khó vậy. Nàng tiên váy tuyết chưa từng trồng thì thôi, nhưng kể cả nấm sò và nấm kim châm anh đã từng trồng đều không được.” Trần Thắng ở bên cạnh lo lắng nói.

Lý Thanh Vân âm thầm lắc đầu, nếu không giúp hắn, Tết này đừng mong yên ổn, chị dâu không chịu nổi anh họ gây dựng sự nghiệp thất bại hàng năm.

“Ừm, hơi phiền toái, đêm nay em về thương lượng với chuyên gia, kêu cậu ấy cho công thức cứu chữa. Nhưng em phải nói trước, em chỉ cung cấp cho anh một chút, nhà khác xảy ra vấn đề, anh đừng truyền loạn. Bởi vì nông trường của em và chuyên gia có hợp tác, không hợp tác với lều nấm của anh, người ta có thể cho công thức, đã xem như khai ân quá mức. Đương nhiên, nếu công thức không có tác dụng, anh cũng không thể trách người ta, dù sao chuyên gia hợp tác với em không phải chuyên môn trồng nấm.” Lý Thanh Vân khóa phạm vi cứu chữa lại, chỉ giúp một mình anh họ, miễn cho bị lộ bí mật của mình.

“Anh hiểu, anh hiểu, như vậy đã là phiền em, cũng phiền chuyên gia. Chờ anh học hết kỹ xảo trồng nấm này, sẽ không làm phiền những đại chuyên gia này nữa.” Trần Thắng thấy Lý Thanh Vân chịu hỗ trợ, lập tức vui mừng nhướng mày.

Lý Thanh Vân trở về, chuẩn bị một bình nước khoáng cho hắn, bên trong đựng đầy nước suối không gian, lại thêm một ít màu thực phẩm hơi vàng, đỡ cho người khác sinh nghi.

Ba mẹ đều ở trong viện bà nội, trước khi ông nội về, nhiều người bên nhau tương đối yên tâm. Trời tối hẳn, Lý Thanh Vân cũng sẽ qua ngủ.

Vừa xử lý xong chuyện của mình, đang định rời khỏi biệt thự đến nhà trúc của ông nội ngủ, đột nhiên cảm thấy phòng khách của mình nhiều thêm một người, đang ngồi trong góc sofa, hút thuốc lá lập lòe sáng tối.

Lý Thanh Vân khẽ nhíu mày, không hề kích động, dưới tình huống có hai con chó săn trông coi, có thể thần không biết quỷ không hay tiến vào biệt thự của mình, hiển nhiên có chút năng lực.

“Trong nhà tôi không thích có người khác hút thuốc, càng không thích người khác vụng trộm lẻn vào nơi ở riêng tư của tôi.” Lý Thanh Vân chậm rãi bật đèn, không hề vì đột nhiên phát hiện ra người xa lạ nên hoảng sợ.

“A, anh Lý đúng không, tôi vô cùng xin lỗi, trước khi đến không biết những sở thích này của anh, về sau tôi sẽ chú ý. Anh gọi tôi là Peter đi, tôi nghĩ về sau chúng ta sẽ thường xuyên trao đổi.”

Người đàn ông nói chuyện lại là người nước ngoài, mái tóc quăn màu vàng, giọng điệu nói chuyện tương đối nhanh nhẹn, rất giống với quý ông trà trộn trong xã hội thượng lưu, nếu như trong tay gã không cầm một khẩu súng chĩa vào Lý Thanh Vân.

“Tôi không cho là thế, bởi vì tôi không nói chuyện với người chĩa súng vào tôi.” Một chút sát khí lóe lên trong mắt Lý Thanh Vân, phiền toái mà Michelle nhắc nhở cuối cùng tìm đến cửa.

Lý Thanh Vân rất muốn thu yêu nghiệt nước ngoài đang chĩa súng vào mình, nhưng không biết đối phương có bao nhiêu người đến đây, mà bọn họ vào trong nước, chắc có ghi chép, không giống như phiên tăng Lạn Đà tự, biến mất vài người, người ngoài vốn không biết rõ, thậm chí cả ghi chép ra đời đều không có, vì thế dùng tiểu không gian giết bọn họ, cũng giết gọn gàng.

Bạn đang đọc Nông Gia Tiên Điền (Dịch) của Nam Sơn Ẩn Sĩ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Met225
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.