Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1095 chữ

Một lát sau, toàn bộ thôn dân trong sân nhà họ Ngô đều giống như hóa tượng, có vài người ngã ngồi dưới đất, một vài người vẫn đang ở tư thái bỏ chạy, có người tuy đã thoát ra tới ngoài đường nhưng vẫn không thể thoát khỏi.

Tất cả mọi người đều không thể cử động, sắc mặt đều giống nhau, tràn đầy sợ hãi.

Trong sân chỉ còn lại 3 người có thể cử động, Tô Nghi kinh hồn bất định, sắc mặt hơi tái Oanh Oanh cùng với người bị hù đến tè ra quần ở góc tường – Lưu Nguyệt Phương.

Oanh Oanh hơi nhíu mày, cơ thể này quá yếu, chỉ mới dẫn vài tia sát khí mà tinh thần đã có vẻ không tốt.

“Chị ơi, tất cả người xấu đều ở nơi này sao?” Oanh Oanh muốn nhanh giải quyết đám thôn dân này, sau đó tiếp tục ăn no nê.

Tô Nghi hoảng hốt nói, “Không, không phải.” ở đây đều là đàn ông, nhưng trong thôn cũng không thiếu phụ nữ là đồng lõa.

“Có cách nào khiến toàn bộ người trong thôn tới đây không?” Oanh Oanh lại hỏi.

Tô Nghi vô thức gật đầu, “có có,trong thôn có một cái loa, trong nhà Ngô trưởng thôn có bộ thiết bị, mỗi lần họp sẽ mở loa, chỉ cần thông báo qua loa, tất cả mọi người đều đến họp trong nhà họ Ngô.”

Oanh Oanh nhìn Ngô Đức Cương đang bất động, động tay một chút, đem sát khí trong người hắn rút ra ngoài, cô nói, “Ông đi kêu toàn bộ thôn dân đến họp, đừng có giở trò, nếu không trước tiên tôi sẽ làm thịt con trai của ông.”

Âm thanh của cô thanh thúy, dễ nghe kèm theo sự mềm mãi của thiếu nữ. thế nhưng trên mặt mo của Ngô Quốc Cương tràn đầy sợ hãi, sắc mặt như tro tàn, hắn run rẩy không dám động, từ xa bỗng vang lên tiếng kêu thảm thiết của Ngô Hữu Đức, dường như hắn bị thứ gì đó nắm lấy ngũ tạng lục phủ, khuôn mặt đau đớn vặn vẹo.

Sắc mặt Ngô Quốc Cương trắng bệch, “đừng, cô đừng tổn thương con trai tôi, tôi, tôi sẽ đi thông báo.”

Tiếng gào của Ngô Hữu Đức yếu đi.

Ngô Quốc Cương không dám tiếp tục chậm trễ, chịu đựng đau đớn kịch liệt, quay vào nhà, dùng loa gọi thôn dân tới.

Thôn Thạch Đầu không lớn, chỉ tầm 30, 40 gia đình, khoảng 10 phút thì tất cả mọi người đã đến rồi, lần này chủ yếu là các bà, các cô đã có tuổi, cùng với vài người đàn ông hai mấy ba mươi tuổi, vài cô gái mười mấy tuổi, những cô gái bị lừa bán tới đây đều không tới.

Oanh Oanh lướt qua tướng mạo những người này.

Người vô tội cơ bản không có mấy, ngoại trừ những người vô tội không tham dự chuyện lừa bán người cũng không làm chuyện gì địa gian đại ác, còn lại đều bị Oanh Oanh chế phục như đám người trong sân nhà họ Ngô.

Tất nhiên cũng là dùng sát nhập thể, những thôn dân vô tội nhìn thấy người thân dùng hình thái kì dị đứng yên trong sân cuối cùng cũng hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.

Oanh Oanh thấy bọn họ muốn chạy, khẽ nói: “Mấy người không làm ác, tôi cũng không động vào, nhưng bây giờ không cho phép mấy người rời đi, thanahf thật đứng đợi ở đây, chờ tôi giải quyết xong bọn họ sẽ tha cho mấy người.”

Giải quyết? Lời vừa thốt ra, Tống Nghi đều sợ hết hồn, run rẩy lôi kéo Oanh Oanh, “Cô, cô gái, không thể giết người, giết người phải ngồi tù, chúng ta báo cảnh sát, lần này bọn hắn đều bị chế phục, tôi với vài người nữa sẽ là nhân chứng, nhất định có thể….”

Báo cảnh sát?

Oanh Oanh nhìn cả đám người, báo cảnh sát cũng được, đám người này bên trong cơ thể có sát khí, thứ này sẽ không lập tức muốn mạng của bọn hắn, đợi đến lúc sát khí tản đi thì bọn hắn sẽ chậm rãi khôi phục khả năng di chuyển, nhưng sát khí bên trong sẽ khiến cơ thể của họ đau đớn vô cùng, xương cốt sẽ giống như bị phong thấp, loại đau đớn này sẽ theo bọn họ cả một đời.

Oanh Oanh không có điện thoại di động, tất nhiên không có cách báo cảnh sát, Tô Nghi cũng không, thế nhưng---

“Trong thôn có quầy tap hóa có lắp đtặ máy điện thoại, tôi sẽ đi ngay.” Tô Nghi đang định đi đến quầy tạp hóa, trên đường cái đi về phía thị trấn bỗng nhiên vang lên tiếng còi xe cảnh sát.

Tô Nghi và Oanh Oanh đều nhìn về phía đường lớn. Ba chiếc xe cảnh sát nhìn có vẻ cũ nát, hẳn là xe cảnh sát trấn trên, theo sau còn có 3 chiếc xe jeep.

Bước chân Tô Nghi dừng lại, mờ mịt hỏi: “Còn chưa có báo, cảnh sát sao lại tới đây?”

Oanh Oanh nghĩ tới người Trần gia.

Cô là “dược nhân” Trần gia chuẩn bị cho Trần Linh Bảo, cô mất tích ba ngày, người Trần gia hẳn sẽ rất lo lắng, liều mạng tìm kiếm.

Nhà họ Trần có tiền, cha của cô – Trần Nghĩa Xương là chủ xí nghiệp nỏi danh của Bắc thị, quan hệ không ít, hơn nữa thế giới này khắp nơi đều có camera công nghệ cao, muốn tìm được tung tích của cô rất dễ dàng.

Oanh Oanh nhân lúc cnhr sát chưa đến, khẽ đưa tay kết ấn, bờ môi khẽ nhích, nhẹ nhàng đọc vài câu khẩu quyết.

Ánh mắt thôn dân nhìn Oanh Oanh như quái vật cực kì hoảng sợ.

Ba chiếc xe cảnh sát và 3 chiếc xe jeep nhanh chóng đến cổng thôn, người trên xe cũng nhìn thấy rất đông thôn dân đang tụ tập ngay cổng, chờ xe dừng lại, từ ba chiếc xe cảnh sát bước xuống 7,8 người mặc cảnh phục, ba chiếc xe phía sau cũng bước xuống tầm 10 người cảnh sát mặc thường phục.

Trần Nghĩa Xương ở chiếc xe cuối cùng đã nhìn thấy cô con gái trong đám thôn dân. Hắn rốt cuộc có thể nhẹ nhàng thở ra rồi.

Bạn đang đọc Sau khi sống lại Tôi trở thành quốc bảo đại sư (Dịch) của Nhu Nạo Khinh Mạn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Anhuyen88
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.