Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1092 chữ

Trần Nghĩa Xương là ba ngày trước sau khi trở về từ công ty mới phát hiện không thấy con gái nhỏ.

Cô con gái này của hắn được sinh ra đều có mục đích, bởi vì con gái thứ hai Trần Linh Bảo khi ra đời một bên thận không phát triển, bác sĩ nói tỷ lệ teo nhỏ của một bên thận sẽ gia tăng theo sự phát triển của con bé, với tình huống này, một bên thận còn lại cũng có khả năng sẽ teo theo, vì vậy trước khi thận hoàn toàn teo rút, tốt nhất cần phải thay thận, đem một bên thận bị bệnh thay thế có thể giữ được một cái mạng.

Ông ta và vợ đều có sự nghiệp riêng của mình, cũng đều lo lắng nếu mất đi một bên thận thì sẽ ảnh hưởng đến cơ thể, như vậy sẽ không thể nuôi dưỡng tốt con cái, tất nhiên sẽ không nguyện ý hiến ra một quả thận.

Con gái lớn là đứa bé đầu tiên của hai vợ chồng, cũng không nỡ. Thế là Oanh Oanh được sinh ra. Oanh Oanh chỉ nhỏ hơn Trần Linh Bảo 2 tuổi. Dựa theo suy nghĩ của Trần Nghĩa Xương, cho dù Oanh Oanh có thể cứu Trần Linh Bảo hay không ông cũng sẽ đối xử tốt với Oanh Oanh, nhưng không ngờ sau khi Oanh Oanh sinh ra lại là một đứa ngốc. Ngu ngốc, không có cảm tình, sẽ không đáp lại tình thương của cha, si si ngốc ngốc, đừng nói là yêu thương, thậm chí còn thấy mất mặt, đối với người ngoài chỉ dám nói Oanh Oanh bị ngốc do khi sinh ra bị ngạt khí, cơ bản không dám nói Oanh Oanh là trời sinh ngu ngốc.

Có điều cũng may mắn chính là thận của Oanh Oanh và Trần Linh Bảo hoàn toàn phù hợp.

Ba ngày trước, ông từ công ty trở về thì phát hiện con gái nhỏ không có ở nhà. Liền lên tiếng hỏi chuyện gì đã xảy ra, Trần Linh Bảo nước mắt lưng tròng cùng ông kể khổ, “Ba ba, Oanh Oanh làm bể cup của con, ba biết cái cup đó có ý nghĩa quan trọng với con như thế nào mà, con nhịn không được có đánh Oanh Oanh một chút, Oanh Oanh liền tức khí bỏ chạy.”

Con trai Trần Hoàn cũng lập tức chen lời: “Ba ba, chính là con ngốc kia làm bể cup của chị hai, con tận mắt nhìn thấy.”

“Im miệng!” Trần Nghĩa Xương có chút tức giận, “Đó là chị ba của mày, không được gọi nó là đồ ngốc.”

Trần Hoàn cứng cổ cãi, “Nó chính là một con ngốc, con mới không cần đồ ngốc làm chị gái, nó không phải chị của con, con không muốn bị các bạn khác chế giễu.”

Trần Nghĩa Xương tức giận muốn đánh hắn, vừa giơ tay lên, vợ ông – Hữu Hồng Vân trang điểm tinh xảo từ trên lầu đi xuống, “Ông đánh Hoàn Hoàn làm cái gì? Hắn nói có sai sao? bởi vì con ngốc kia, nhà chúng ta bị bao nhiêu người xem thường, sau lưng nói chúng ta…”

“Im!” Trần Nghĩa Xương không kiên nhẫn đánh gãy lời vợ, “Bà Lưu, bà tới xung quanh tìm Oanh Oanh về.”

Bà Lưu là bảo mẫu của Trần gia, nghe xong lời của Trần Nghĩa Xương lập tức cởi tạp dề vội vàng chạy ra ngoài.

Bà Lưu khoảng hơn 40 tuổi, khung xương nhỏ, gầy gò yếu ớt, gương mặt nhìn có nét thuần hậu, bà làm ở Trần gia đã được 10 năm, chỉ phụ trách cơm nước trong nhà, nhưng trên thực tế còn phải chiếu cố sinh hoạt hàng ngày của Trần Linh Oanh, chăm sóc lâu ngày, tự nhiên đối với cô bé ngốc có cảm tình, trong lòng rất thương yêu cô.

Bà Lưu cũng biết Oanh Oanh lúc tức giận sẽ chạy tới ngồi trong khu chung cư, nhưng lần này bà tìm hết vài vòng quanh chung cư cũng không tìm được cô. Nhanh chóng chạy về báo cho Trần Nghĩa Xương.

Trần Nghĩa Xương nhíu mày, “Có phải là trốn rồi không? Trước tiên ăn cơm đã.”

Đợi đến khi cơm nước xong xuôi, tới giờ đi ngủ, Oanh Oanh vẫn không có trở về, lúc này Trần gia mới hoảng hồn.

Trần Nghĩa Xương cũng phát giác con gái thứ ba có thể xảy ra chuyện, lập tức đi báo án, nhà hắn là xí nghiệp nổi danh của Bắc thị, sinh ý rất lớn, người ở cục cảnh sát cũng nhận biết.

Sau khi báo an, người trong cục cảnh sát lập tức thông qua camera giám sát của một con đường nhỏ phụ cận thấy được Trần Linh Oanh một mình chạy ra khỏi tiểu khu, cuối cùng bị một phụ nữ hơn 40 tuổi dẫn tới nhà ga, thông qua camera ở nhà ga thấy Trần Linh Oanh đi theo người phụ nữ đó lên tàu lửa. Phạm vi muốn kiểm tra sau đó rất lớn, tìm ròng rã hơn 30 giờ mới tìm được điểm dừng chân cuối cùng của hai người, là một thị trấn nhỏ tên Vu Hà ở phương bắc.

Đội cảnh sát hình sự cơ bản đã xác định được con gái thứ ba của Trần gia bị lừa bán, đội trưởng Lạc Côn nói, “Trần tiên sinh, qua kiểm tra ghi chép xuất cảnh của Vu Hà trấn, ông cần chuẩn bị tâm lý, con gái ông có thể đã bị bán đến một thôn khá hoang vu vắng vẻ của Vu Hà trấn là thôn Thạch Đầu, người trong thôn dã man vô lại, con dâu của nhiều nhà trong thôn cũng đều dựa vào việc mua bán mà có, trấn Vu Hà cũng thuộc địa phương tương đối hoang vắng, cảnh lực không đủ, đã có mấy lần xuất trận nhưng đều không có kết quả, lần này tôi sẽ dẫn theo đội gồm hơn mười cảnh sát hình sự cùng Trần tiên sinh đi một chuyến.”

Lạc Côn cũng biết Trần Nghĩa Xương, toàn bộ Bắc thị không có mấy người không biết ông ta, nghĩ tới cô bé xinh đẹp nhưng đờ đẫn trên màn hình giám sát, không khỏi có chút tiếc nuối.

Việc cũng đã qua hai ngày, mạng sống của cô bé kia hẳn là không có việc gì, nhưng mà….

Bạn đang đọc Sau khi sống lại Tôi trở thành quốc bảo đại sư (Dịch) của Nhu Nạo Khinh Mạn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Anhuyen88
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.