Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lựa chọn (2)

Phiên bản Dịch · 2582 chữ

Chưởng quỹ mỉm cười và nhận lấy kim đậu. Đây là một nam tử trung niên hơn bốn mươi tuổi có râu mép, thân hình phúc hậu, trên tay đeo rất nhiều nhẫn lục bảo, trên cổ còn đeo một sợi dây chuyền vàng.

"Ngoài Vô Thủy Tông, còn có Lịch Sơn phái, Đan Dương môn và Thiên Ấn môn đều là những nơi thích hợp nhất để bái sư học nghệ."

Khi nhận tiền, hắn buột miệng nói ra những gì mình đã quá quen thuộc.

"Lịch Sơn phái luyện binh khí, nếu tài lực đủ thì có thể đi thử một chút."

"Đan Dương môn luyện chỉ pháp, chiêu mộ đệ tử khắp nơi, cũng không có điều kiện khắc nghiệt gì, chỉ cần không quá tệ đều có thể tiến vào."

"Thiên Ấn môn luyện chưởng pháp quyền pháp, Thượng Quan môn chủ được biết đến với tính tình tốt, ôn hòa hữu lễ, vô cùng nổi tiếng ở bên ngoài."

"Nếu những nơi này đều không được, vậy có thể đi đến châu phủ quân, trong quân đội lập được công thì có thể nhận được đãi ngộ công pháp tốt hơn."

Chưởng quỹ giới thiệu đại khái nhiều thế lực ở Thái Châu trong một hơi.

"Vậy thì, môn phái nào cất giữ nhiều công pháp võ học nhất? Thực không dám giấu giếm, từ nhỏ ta đã có một nguyện vọng chính là muốn kiến thức nhiều loại võ học kỳ diệu. Vì vậy, ta muốn tìm một nơi có nhiều công pháp nhất, nhìn một lần cho thỏa mãn." Ngụy Hợp nói nhỏ.

"Chân công một môn là tốt rồi, nhiều hơn thì có ích gì?" Chưởng quỹ liếc Ngụy Hợp một cái kỳ lạ.

"Chân công như thế nào?" Ngụy Hợp sững sờ, vội vàng hỏi.

"Chân công là võ công mạnh hơn so với các công pháp bình thường, thuyết pháp này được lan truyền cách đây khá lâu, ta cũng không rõ nguyên nhân cụ thể là gì.

Tuy nhiên thế lực có chân công cùng với những thế lực khác hoàn toàn khác nhau, trước kia ta có nghe người ta nói qua một thuyết pháp, chân công chính là có thể tạo ra Chân Nhân công. Nhưng không biết thuyết pháp này là thật hay giả."

Chưởng quỹ nhấp một ngụm, rồi xử lý chuyện của một tiểu nhị ở bên cạnh, sau đó tiếp tục nói.

"Nếu ngươi muốn tìm nơi có nhiều loại võ học, kỳ thực cũng chỉ có một chỗ."

"Nơi nào?"

"Thiên Ấn môn."

Thiên Nhai lâu bên trong Thiên Ấn môn được xưng là tàng thư vạn cuốn, võ học qua nghìn. Môn chủ Hoả Nhãn Kim Viên Thượng Quan Kỷ, cũng là một trong những danh túc nổi danh ở Thái Châu.

Sau khi xác định phương hướng và địa điểm, năm ngày sau, Ngụy Hợp mang theo Ngụy Oánh đến Tuyên Cảnh Thành của Thái Châu , nơi toạ lạc của Thiên Ấn môn.

Tuyên Cảnh thành địa thế hẻo lánh, một nửa nội thành nằm trên sườn núi, xung quanh là tần tầng lớp lớp ruộng bậc thang, thoạt nhìn diện tích nhỏ nhưng không gian yên tĩnh, dễ chịu.

Tổng môn Thiên Ấn môn nằm ven một hồ nước rộng ở ngoại ô Tuyên Cảnh thành.

Môn phái có một mặt tiếp giáp Thiên Ấn trì, quần thể kiến trúc hình bán nguyệt khổng lồ, những đồ trang trí hình con dơi có thể được nhìn thấy khắp nơi ở các góc của mái hiên.

Chỉ là không giống với bầu không khí sôi động và náo nhiệt của Vô Thủy Tông, trước sơn môn Thiên Ấn môn không có nhiều người ra vào.

Các đệ tử canh giữ sơn môn cũng mặt ủ mày chau, buồn ngủ dựa vào cửa ra vào.

Phía trên đại môn, có thể thấy rõ ràng ba chữ Thiên Ấn môn to lớn được sơn bằng bột đá đen tuyền.

Một vài lá cờ xanh được cắm thưa thớt sau đại môn, vải cờ tung bay phấp phới trong vô thức.

Ngụy Hợp và Ngụy Oánh đã thay quần áo, cả hai đều mặc trang phục vải xanh đơn giản, thắt lưng trắng, tóc dài được buộc lại bằng khăn trắng.

Hai người xuống xe ngựa, nhìn về phía đại môn Thiên Ấn môn thì thấy chỉ có vài người ra vào, trong lòng đều hơi nghi ngoặc.

"Nơi này thật sự là Thiên Ấn môn?" Ngụy Hợp nhìn phu xe đưa họ tới.

Phu xe nhếch miệng cười làm lộ ra hàm răng màu vàng đã bị mất một chiếc răng cửa, cười nói: "Nếu như Thiên Ấn môn kia mà các ngươi nói là môn phái võ lâm thì đó chính là nơi này."

". . . . . Hai vị khách nhân? Đưa thù lao được rồi." Phu xe đưa tay ra, cười híp mắt.

"Được." Ngụy Hợp thanh toán tiền xe, hắn lấy ra hai hạt kim đậu cân nhắc trọng lượng, sau đó lấy một hạt bẻ làm đôi, lúc này mới đưa cho phu xe.

Vốn không ít người trong số những phu xe này đều cấu kết với các đạo bang trong các bang phái, gặp được dê béo cũng sẽ ra tay gặm một ngụm.

Nhưng khi nhìn thấy một tay của Ngụy Hợp, mặc dù chỉ là vô tình lộ ra một ít lực tay, nhưng cũng làm cho phu xe này an phận không ít.

Hắn giữ nụ cười trên mặt, cầm lấy kim đậu rồi lấy ra một cái cân nhỏ, sau khi xác định trọng lượng không tệ, hắn mới hài lòng đánh xe ngựa rời đi.

Ngụy Hợp thu hồi kim đậu còn dư, từ Vô Thủy Tông đi đến đây, kim phiếu trên người hắn tiêu hao hơn phân nửa, hiện tại kim phiếu trong tay mỗi ngày đều phải cung cấp cho hắn một lượng lớn đồ ăn, để không chậm trễ việc cung cấp cho Phá Cảnh Châu, còn vừa phải dùng để chi tiêu và tìm quan hệ.

Trong trường hợp không có nơi ở ổn định, hắn cũng phải cẩn thận để tiết kiệm trong việc sử dụng.

"Đi thôi." Ngụy Hợp mang theo Ngụy Oánh đi về phía đại môn.

Hai người gác cửa chỉ liếc nhìn, không thèm nói gì, tiếp tục dựa vào cửa nghỉ ngơi, xem quầng thâm trên mắt của hai người, không biết tối hôm qua đi nơi nào chơi.

Sau khi vào cửa, hai người đi thẳng về phía trước dọc theo một con đường dài bằng gỗ.

Cuối đường chính là đại sảnh Thiên Ấn môn.

Trên đường đến đại sảnh, hai bên có không ít tiểu lâu cao thấp cũ kỹ được làm bằng gỗ.

Một số đã hư hỏng từ lâu, người đi bên trong thì phát ra tiếng ọp ẹp vang rền, một số cửa sổ cũng không còn, chỉ lưu lại những hố đen. Nhìn vào hố đen có thể nhìn thấy lớp bụi và đống hỗn độn bên trong.

"Nơi này. . . ." Ngụy Oánh luôn cảm thấy có chút sợ hãi.

"Không có việc gì. Chúng ta đi vào hỏi thử một chút." Ngụy Hợp an ủi, trước khi hắn tới cũng đã hỏi thăm tình hình của Thiên Ấn môn.

Chỉ là những người bên ngoài đều nói, Thiên Ấn môn mặc dù là một trong năm thế lực lớn, nhưng những năm gần đây đã không ngừng suy sụp.

Môn chủ Thượng Quan Kỷ phải dựa vào dư uy của cha hắn mới có thể duy trì môn phái. Nhưng vài năm trở lại đây, thân thể lão môn chủ mỗi ngày càng sa sút, tình huống của Thiên Ấn môn cũng thay đổi.

Hai người bước nhanh đến đại sảnh, trước cửa đại sảnh hai bên có đặt hai bức bình phong bằng hắc thạch.

Bên trái viết: Trung nghĩa

Bên phải viết: Khiêm tín

Đại sảnh trống trải, trên tường treo không ít binh khí đồ phòng ngự và một vài bức tranh sơn thủy.

Ở giữa là một cái bàn tròn bằng gỗ, xung quanh là một vài nữ nữ với trang phục màu đỏ, tóc búi bánh bao.

"Hai vị tới Thiên Ấn môn của ta để làm gì?" Một nữ tử cao gầy đứng lên hỏi.

"Ta tới bái sư, nàng là tỷ ta." Ngụy Hợp giới thiệu ngắn gọn, "Chúng ta đến từ thành trấn nhỏ, chưa quen thuộc nơi này, xin cô nương cho biết làm thế nào mới có thể gia nhập Thiên Ấn môn?"

Trong lúc nói chuyện, hắn nhẹ nhàng đặt một tấm kim phiếu một lượng trên bàn rồi đưa tới nữ tử này.

"Không cần không cần, Thiên Ấn môn chúng ta không thể nhận những thứ này." Nữ tử cao gầy lắc đầu cười, "Bây giờ muốn nhập môn thì có thể, nhưng không thuận tiện lắm, chúng ta mỗi năm chỉ mở cửa thu đồ đệ một lần, cho nên hiện tại chư vị trưởng bối trong môn cũng không rảnh rỗi."

"Thì ra là vậy. Cô nương có thể nói một chút nếu như hiện tại ta nhập môn thì sẽ có vấn đề gì hay không?" Ngụy Hợp tiếp tục hỏi. Ngón tay lại đổi một tấm kim phiếu năm lượng sau đó đưa tới.

Lần này nữ tử cao gầy chần chừ một lúc, nhanh chóng nhìn trái nhìn phải để chắc chắn không có ai thì nhanh chóng cất nó đi.

Sau đó, nụ cười trên mặt nàng nhiệt tình hơn rất nhiều.

"Kỳ thật cũng không có vấn đề gì lớn. Ta sẽ nói cho ngươi biết, nếu là lúc đại hội nhận đồ đệ, ngươi nếu có tư chất ưu dị thì có thể được phó môn chủ nhìn trúng nhận làm thân truyền.

Nhưng hiện tại, trong môn phái không chỉ môn chủ và phó môn chủ không rảnh, mà Thiên Ấn Cửu Tử chín vị sư trưởng cũng chỉ có một nửa trong số chín vị sư trưởng ở trong môn. Một số đi thăm bằng hữu, một số ra ngoài lịch duyệt, một số đi săn dị thú, nói chung là không rảnh.

Do đó, nếu ngươi nhập môn bây giờ, phạm vi có thể lựa chọn sẽ nhỏ hơn rất nhiều."

"Thì ra là vậy. . . ." Ngụy Hợp hiểu rõ.

"Ngoài ra, Thiên Ấn môn chúng ta vẫn luôn là để đệ tử lựa chọn sư trưởng, sau đó mới xem sư trưởng có chấp nhận hay không. Nếu như tiếp nhận, vậy thì sẽ là bước đầu trở thành đệ tử của vị sư trưởng đó.

Sau khi hoàn thành khảo hạch sẽ là đệ tử chính thức, một số đệ tử chính thức thân cận còn được gọi là đệ tử nhập thất, xem như là mọi người đều ngầm thừa nhận thêm ra một quan hệ." Nữ tử nói không ngừng, sau khi nhận tiền quả thực đủ ý tứ.

"Đúng rồi, ta tên là Dương Quách, còn ngươi?"

"Dương Quách? Tên rất hay, ta gọi là Ngụy Hợp.

"Ngụy Hợp, tên ngươi cũng không tệ." Nữ hài cười tiếp tục nói, "Đúng rồi, còn phải nói cho ngươi, mỗi sư trưởng đều có danh ngạch thu đồ đệ, danh ngạch nếu sớm báo đầy, vậy ngươi sẽ không có cơ hội."

"Ta hiểu rồi. . . ." Đây không phải là hình thức ghi danh của đạo sư sao?

Trong lòng Ngụy Hợp nháy mắt sáng tỏ.

"Báo danh mười lượng hoàng kim, chỉ cần người thông qua khảo hạch, sẽ hoàn lại tiền. Nếu không thông qua, vậy tiền sẽ tính làm phí tiêu hao, tịch thu."

Dương Quách đưa cho Ngụy Hợp một danh sách bằng giấy màu vàng, từng cái tên màu đen của các đệ tử của tất cả sư trưởng Thiên Ấn môn được viết ngay ngắn phía trên.

"Đây là danh sách, ngươi mau nhìn sau đó trả lại cho ta, theo quy củ, người ngoài không được phép xem." Dương Quách nhìn xung quanh, các nữ tử khác đang ngủ, không ai chú ý bên này.

Ngụy Hợp lập tức ngầm hiểu, nhanh chóng quét mắt qua danh sách.

Quả nhiên, như Dương Quách đã nói.

Quy mô của Thiên Ấn môn không lớn, số cao thủ chân chính nổi danh chỉ có môn chủ, phó môn chủ và Thiên Ấn Cửu Tử nổi tiếng bên ngoài.

Cửu Tử này tổng cộng chín người, đều là những người có bản lĩnh bất phàm, thực lực cường hãn và cũng là trụ cột kiên cố nhất của toàn bộ Thiên Ấn môn.

Điều quan trọng nhất là công pháp của Thiên Ấn Cửu Tử và môn chủ tu hành, đều là một đó chính là Thiên Ấn Cửu Phạt.

Thiên Ấn Cửu Phạt có tổng cộng chín loại công pháp khác nhau, kết hợp lại với nhau, kỳ thật đó là một bộ chân công đầy đủ diễn biến mà ra, vì vậy được gọi là Thiên Ấn Cửu Phạt.

Mục tiêu của Ngụy Hợp chính là bất kỳ công pháp nào trong chín loại công pháp khác nhau này.

Thiên Ấn Cửu Phạt là được chân công diễn hóa mà ra, chín loại công pháp này bất kỳ một loại nào, cũng đều có khả năng đặt chân vào tầng thứ cao thủ.

Đương nhiên, so với chân công chân chính khó khăn lớn hơn rất nhiều.

Nhưng cái này cũng đủ rồi.

Ngụy Hợp rất rõ ràng, chính mình là một người ngoại lai, nếu muốn vừa vào cửa đã được truyền thần công, cái đó nghĩ cũng đừng nghĩ. Chắc chắn sẽ cần một đoạn khảo hạch không ngắn.

Võ học càng cao cấp, giai đoạn khảo hạch khẳng định càng nghiêm ngặt, vạn nhất bên trong có một cái cố sự, như vậy một cái khảo hạch có thể kéo dài , thời gian một kỳ khảo sát kéo dài mầy mấy năm mấy chục năm, vậy thật sự quá muộn.

Vì vậy cách tốt nhất là lùi lại mà cầu việc khác, luyện tập Thiên Ấn Cửu Phạt kém một bậc vậy cũng đủ rồi, Phá Cảnh Châu trợ giúp, hắn không tin mình không thể tìm được đường ra.

Ngoài việc dễ dàng thu hoạch được Thiên Ấn Cửu Phạt, hắn còn nhìn trúng Thiên Ấn môn ở một điểm chính là nơi này cất giữ rất nhiều võ học, trường hợp hắn gặp phải tiến triển thong thả, hoàn toàn có khả năng như trước đó, mượn nhờ công pháp tà phái khác để nhanh chóng đột phá.

Vì vậy mặc dù Thiên Ấn có vẻ hơi hoang vắng, nhưng Ngụy Hợp vẫn như cũ quyết tâm nhập môn, không dao động.

"Bây giờ ta có thể nhập môn được chưa? Cần chuẩn bị những gì?" Ngụy Hợp vội vàng hỏi.

"Ngươi biết chữ thì tốt. Ta thấy ngươi xem rất lâu, còn tưởng rằng ngươi không biết chữ." Dương Quách thở phào nhẹ nhõm, "Chuẩn bị là giao tiền, sau đó sẽ có sư huynh đến cho ngươi nghiệm tra."

"Vậy thì giao tiền cho ai?" Ngụy Hợp hỏi.

"Cho ta đi, ta giúp ngươi làm ghi chép." Dương Quách mỉm cười nói. "Đúng rồi, ngươi trước tiên thông qua kiểm tra cơ bản, sau đó có thể lựa chọn sư trưởng còn trống chỗ."

Bạn đang đọc Thập Phương Võ Thánh (Dịch) của Cổn Khai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NguyễnD96
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 78

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.