Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thảnh thơi (1)

Phiên bản Dịch · 2458 chữ

Giao tiền, ghi chép xong, Ngụy Hợp còn âm thầm đưa thêm kim phiếu cho nữ tử.

Nữ tử cao gầy ngầm hiểu, khẽ cười cười, sau đó dẫn hai người Ngụy Hợp đến một gian phòng riêng phía bên phải bảo họ chờ đợi.

Trong phòng còn có mấy người nữa, trên người đều mang theo hành lý, dường như cũng từ xa tới.

Ngụy Hợp và Ngụy Oánh ngồi một góc lẳng lặng chờ.

Một lát sau có một tráng hán trọc đầu thân hình cường tráng bước vào gian phòng.

“Triệu Xuyên, Ngụy Hợp, Tiêu Chấn Thư, đi theo ta. Còn lại những người nhà ở yên đây chờ.”

Ba người trong phòng vội vàng đứng dậy, Ngụy Hợp cũng nằm trong số những người đi ra ngoài.

“Vị sư huynh này, chúng ta đến trước so với hắn cơ mà? Tại sao chúng ta chưa đến lượt mà đã đến lượt hắn?”

Trong phòng chỉ còn lại vài người, một nữ tử hơi mập mạp chỉ vào Ngụy Hợp bất mãn nói.

“Ta nói cái gì thì chính là cái đó, người ta đã đến từ sớm rồi, chỉ là không xuất hiện trước mặt cô thôi. Được rồi, kêu cái gì!” Tráng hán trọc đầu khoát tay, không nhịn được nói.

Người ta giao bao nhiêu tiền, còn cô thì giao bao nhiêu tiền, trong lòng còn không biết so sánh sao? Lại còn không biết xấu hổ ở đây phàn nàn?

Hắn ghét nhất là mấy người đã không có bản lãnh lại còn suốt ngày líu ra líu ríu như vậy.

Đúng là môn phái có quy định không cho phép các đệ tử phía dưới thu phí riêng, nhưng dù sao đệ tử cũng là con người, vẫn cần phải có cuộc sống của chính mình.

Thời gian lẫn tinh lực đều bị lãng phí ở chỗ này, bọn họ có muốn luyện công không? Có cần kiếm tiền nuôi gia đình không?

Chẳng lẽ cho rằng con người ai cũng là người tốt sao?

Nữ tử bị mắng nhất thời ngừng nói, đợi đến khi nàng phản ứng lại được thì tráng hán trọc đầu đã đưa cả ba người rời khỏi phòng.

Nàng chỉ có thể căm giận đặt mông ngồi xuống tự mình hờn dỗi, nhưng lại không dám ăn nói lỗ mãng ở đây.

Một lát sau, ba người Ngụy Hợp được dẫn đến một đạo trường.

Một nam tử tóc dài một thân bạch y, phong thần tuấn lãng, lẳng lặng đứng giữa sân chờ họ.

“Tại hạ Khổng Nhiễm, hôm nay sẽ là sư huynh khảo hạch mọi người. Theo thứ tự, từng người lên đi.”

Nam tử hai tay buông xuống, năm ngón tay hiện ra quang mang lộng lẫy như ngọc, một đôi mắt trắng đen rõ ràng rực rỡ, khiến người ta không dám nhìn thẳng.

“Người đầu tiên, Triệu Xuyên.” Tráng hán trọc đầu ở bên cạnh lười biếng nói.

Nam tử tên Triệu Xuyên bước lên, thần thái tự nhiên bình thản.

Hắn đi tới trước mặt bạch y nam tử Khổng Nhiễm, ôm quyền thi lễ:

“Tại hạ Triệu Xuyên, mười chín tuổi, từng luyện tập Bạch Thủy Ly Lộc Quyền, Nhị huyết. Mong sư huynh chỉ giáo.”

“Mời.” Khổng Nhiễm khẽ gật đầu.

Hai người không nói hai lời, đồng thời ra tay.

Triệu Xuyên vung hai tay hóa thành quyền ấn, liên tục công kích vào điểm yếu của đối phương. Bạch Thủy Ly Lộc Quyền này dường như là một loại quyền pháp dùng để ám sát, chủ yếu sử dụng tốc độ và công kích yếu điểm làm chủ.

Nhìn cũng thấy đến mười phần uy thế.

Nhưng Khổng Nhiễm chẳng qua chỉ tùy tiện đưa tay đỡ mấy lần, cũng không đánh trả, dường như đang quan sát.

Ước chừng mười hơi thở.

Tay phải của Khổng Nhiễm bỗng vung ra một quyền ấn, công kích thẳng vào yết hầu đối phương.

“Đa tạ.”

“Đa tạ sư huynh đã chỉ giáo.” Triệu Xuyên cũng không bất ngờ, chính mình đánh không lại là điều đương nhiên.

Hắn chỉ cần thể hiện được bản lĩnh của mình mà thôi.

“Người thứ hai, Ngụy Hợp.” Tráng hán trọc đầu lại lên tiếng.

Ngụy Hợp bình tĩnh bước lên, đi đến trước mặt Khổng Nhiễm.

“Tại hạ Ngụy Hợp, mười chín tuổi, tam huyết. Am hiểu Vô Thủy Hồi Sơn Quyền.”

“Tam huyết? Vô Thủy Hồi Sơn Quyền?” Khổng Nhiễm hơi sững sờ.

Tam huyết, về cơ bản là đã cố định địa điểm và sẽ không dễ dàng thay đổi địa điểm tu hành. Vì đến tầng này, nếu không cản thận thì tu vi trước đó sẽ toàn bộ uổng phí, vì vậy nên trong lúc từ Nhị huyết lên Tam huyết việc lựa chọn công pháp đột phá là mấu chốt rất lớn.

Mà một khi đột phá Tam huyết về sau thì mọi thứ cơ bản là đã xác định.

Những người giống như Ngụy Hợp, đã đến Tam huyết mà còn thay đổi môn phái thì thật sự không có nhiều.

Mặt khác khiến hắn kinh ngạc chính là Vô Thủy Hồi Sơn Quyền. Đây không phải công pháp khảo hạch của Vô Thủy Tông hay sao?

Lập tức hắn nghĩ đến khả năng.

“Sao ngươi không ở lại Vô Thủy Tông tu hành mà lại lựa chọn Thiên Ấn môn của chúng ta?” Khổng Nhiễm hỏi.

“Ở Vô Thủy Tông ta quả thật có cơ hội trực tiếp tiến vào ngoại viện, nhưng lại cảm thấy nơi này thích hợp với ta hơn, vì vậy mong muốn được gia nhập Thiên Ấn môn.”

Ngụy Hợp đơn giản nói, trong lời nói có ý nói Thiên Ấn môn thú vị hơn so với Vô Thủy Tông.

“Ngươi chắc chắn chứ?” Khổng Nhiễm trong lòng thỏa mãn, nhưng vẫn hỏi lại một câu.

Nếu đã đạt Tam huyết thì sẽ là một đệ tử có năng lực, ở Thiên Ấn môn, đệ tử Tam huyết đã được coi như đối tượng trọng tâm.

Nhưng đó là những đệ tử Tam huyết.

Còn những người như Ngụy Hợp, sau khi trùng tu thì chỉ có thể trở lại Nhị huyết như lúc nhập môn mà thôi, so với người khác cũng không có ưu thế lớn.

Nếu muốn lại lần nữa đạt Tam huyết của công pháp Thiến Ấn môn thì phải đột phá một lần nữa.

“Đã nghĩ kỹ. Bây giờ ta đột phá Tam huyết, vẫn còn hai mươi năm luyện võ, như thế dùng để tu luyện lại cũng đã đủ rồi.” Ngụy Hợp nghiêm túc nói.

“Cũng không sai.” Khổng Nhiễm gật đầu tỏ ý đã hiểu.

Hắn lại nghĩ một chút rồi hỏi: “Ngươi có dùng đại dược để đột phá không?”

“Có dùng qua.” Ngụy Hợp trả lời.

“Ừm, đến đây đi. Cứ đánh hết sức, không cần bận tâm.”

Khổng Nhiễm đưa tay ra. Tuy rằng dùng đại dược để đột phá, nhưng ở tuổi này của Ngụy Hợp mà như vậy thì xét căn cốt cũng không tính là kém.

“Xin sư huynh chỉ giáo.” Ngụy Hợp tiến lên một bước, thúc dục Vô Thủy Hồi Sơn Quyền, hai nắm tay biến thành màu đen.

Ầm!

Nắm tay hắn phóng ra kình lực, tựa như đạn pháo lao tới lồng ngực đối phương.

Một quyền này Ngụy Hợp không giữ lại chút lực nào, thật sự là một lần toàn lực.

Chỉ có điều không dùng Ngũ Linh Chưởng, mà chỉ sử dụng Phi Long Công.

Phi Long Công đệ tam cảnh, lại thêm vào kình lực Tam huyết của Hồi Sơn Quyền, hai cổ lực lượng hỗ trợ lẫn nhau.

Oành!

Một quyền này mạnh mẽ đánh vào lồng ngực Khổng Nhiễm, khiến quần áo trước ngực đối phương lún sâu. Nhưng khi Ngụy Hợp còn chưa kịp phản ứng tiếp, thì đã thấy một lực phản chấn không biết là gì từ trong người đối phương truyền lại.

Phốc một tiếng, một quyền toàn lực của hắn bị phản lại tất cả kình lực, chấn động đến mức cánh tay hắn tê dại, nhất thời lùi lại mấy bước, khí huyết quay cuồng.

“Quả nhiên là Tam huyết, cũng đúng là Vô Thủy Hồi Sơn Quyền, ngươi còn kiêm tu công pháp khác, là cước pháp?” Khổng Nhiễm vừa nhìn đã nhận ra.

“Đúng vậy.” Ngụy Hợp nhìn người đối diện như không có chuyện gì xảy ra, trong lòng hơi ngơ ngẩn.

Đây chính là sự chênh lệch thực lực.

Ở Phi Nghiệp thành hắn cũng có thể coi là một người có chút tiếng tăm, nhưng ở đây, chỉ cần tùy tiện ra một người không biết tên cũng có thể đủ nghiền ép hắn.

Hắn lúc nãy ngoại trừ không xuất Ngũ Lĩnh Chưởng nhưng cũng đã xuất đến bảy thành lực lượng, nhưng đối phương vẫn không hề tổn thương.

“Đừng để ý, ta đã Luyện Kình nhiều năm, toàn thân có kình lực tự nhiên hộ thể, do đã Luyện Kình nên ta cũng không sợ bị đánh lén. Kình lực trên người lưu chuyển, mọi cử động đều có uy lực rất lớn.” Khổng Nhiễm lo Ngụy Hợp bị ảnh hưởng tâm lý, vội vã lên tiếng giải thích.

“Luyện Kình thật sự có thể mạnh như vậy sao?” Ngụy Hợp ngoại trừ biết lão sư mình ra thì chưa từng thấy qua người Luyện Kình khác.

“Còn phải xem lúc Luyện Kình thì kình lực ngươi mạnh bao nhiêu. Vì vậy mới nói, Tam huyết mới là trụ cột quan trọng nhất. Thời điểm ngươi tu luyện, kình lực càng mạnh, thì đến khi Luyện Kình, kình lực sẽ tự động hộ thể. Nhưng nếu ngươi ở thời điểm Tam huyết kình lực ngươi luyện không đủ, thì sau khi Luyện Kình cũng chỉ đánh được mấy tiểu hài tử yếu hơn mình thôi.” Khồng Nhiễm vui vẻ nói.

Ngụy Hợp cùng hai người kia âm thầm ghi nhớ.

“Được rồi, người cuối.” Khổng Nhiễm ôn hòa đưa tay, lại nhìn về phía người cuối cùng.

Ngụy Hợp lui ra sau chờ kết quả.

Không bao lâu sau, người cuối cùng cũng kiểm tra xong. Người kia chỉ biết một chút quyền cước thô thiển, đánh một lát đã bị phản chấn đến mức không còn sức sau đó lui xuống dưới.

Khổng Nhiễm dẫn theo ba người rời khỏi đạo trường, dọc theo một hành lang gấp khúc đi vào trong một căn phòng nhỏ chật hẹp.

Bên trong phòng có một lão giả khô gầy đang ngồi, ánh mắt âm lãnh nhìn chằm chằm ba người.

“Vào đi, đây cũng là kiểm tra.” Khổng Nhiễm giải thích.

Ba người nối đuôi nhau vào, một lát sau lại từng người đi ra.

Khổng Nhiễm đã cầm trên tay ba khối bài.

“Tốt lắm, chúc mừng các ngươi đã thành công gia nhập ngoại viện Thiên Ấn môn chúng ta.”

Ba người sững sờ, lập tức vội vàng phản ứng, đồng thời ôm quyền thi lễ.

“Đa tạ sư huynh!”

“Không cần khách khí.” Khổng Nhiễm khẽ mỉm cười, “Sau này nhập môn cần chăm chỉ tu luyện, tuân thủ môn quy, nếu có cơ hội thì chúng ta sẽ gặp lại trong nội viện.”

Đạt được Tam huyết, sẽ vào được nội viện.

Đây chính là giới hạn của Thiên Ấn môn.

---

Thời gian như nước chảy, đảo mắt, Ngụy Hợp ở lại Thiên Ấn môn đã hơn nửa năm.

Thiên Ấn môn phân ra nội viện và ngoại viện, kết cấu đơn giản, cũng không có gì quá phức tạp.

Nhưng trong nội viện lại được phân chia thành chín khu vực, là chín biệt viện của Thiên Ấn Cửu Tử. Mỗi người ở trong một biệt viện cùng các nội viện đệ tử bình thường khác.

Đây là trong nội viện.

Còn ngoại viện, là nơi ở của các đệ tử mới khảo hạch nhập môn.

Ở đây, tất cả mọi người, cho dù là tu vi hay khí huyết cấp nào, cũng chỉ tu hành duy nhất một môn công pháp, đó là Tỏa Tâm Ấn.

Toả Tâm Ấn là công pháp khảo hạch nhập môn của Thiên Ấn môn, cũng giống như Hồi Sơn Quyền của Vô Thủy Tông.

Công pháp này có tổng cộng ba tầng, chỉ khi nào luyện thành tầng ba đại viên mãn mới bước vào Tam huyết.

Sau đó lựa chọn sư trưởng trong nội viện, tập luyện những công pháp khác, bước vào Luyện Kình, mới có thể thực sự trở thành nội viện đệ tử.

Ngụy Hợp tuy là Tam huyết, nhưng cũng giống như những ngoại viện đệ tử khác, đều phải trùng tu Tỏa Tâm Ấn.

Cũng may hắn từ Tam huyết trùng tu lại, khí huyết dồi dào, vì vậy nên trong nửa năm nay, hắn đã luyện nhuần nhuyễn Tỏa Tâm Ấn đến đệ nhị cảnh.

Chỉ còn một bước nữa là đạt được Tam huyết.

Đây là do hắn đối với phương thức luyện Tỏa Tâm Ấn chưa quen nên mới kéo dài lâu như vậy.

Nửa năm nay, hắn cùng nhị tỷ ăn ở đều ở ngoại viện.

Địa bàn Thiên Ấn môn rất rộng, nhưng toàn bộ đệ tử môn nhân gộp lại cũng chỉ khoảng hai trăm người.

Mà những người ở bên ngoài thì không tính và cũng không thường ở lại đây.

Vì vậy nên khu vực Thiên Ấn trì này tương đối trống trải.

Sáng sớm.

Sương đọng trên lá, một con bọ ngựa xanh mướt ẩn núp sau đám cỏ, chờ đợi bắt con sâu đầy lông lá trước mắt.

Phốc! một tiếng.

Một đôi ủng xám mạnh mẽ bước một bước, khiến cả bọ ngựa và sâu đều bị giẫm chết dưới đế ủng.

Ngụy Hợp vội vã từ tiểu viện đi ra, chậm rãi xoay người.

Phụ cận tổng môn Thiên Ấn môn có một khoảng sân rộng dành cho các ngoại viện đệ tử ở lại.

Bên trong một gian nhà có thể ở được bốn người, người nhà thì sẽ có nơi ở khác.

Nửa năm nay Ngụy Hợp vẫn ở đây.

Còn Nhị tỷ, hắn dùng tiền thuê một tiểu viện nhỏ riêng biệt ở trong Thiên Ấn trấn cách đó không xa cho nhị tỷ ở.

Thiên Ấn trấn vốn là dựa vào việc dòng người tới lui đến Thiên Ấn môn bái sư học nghệ mà trở thành một trấn nhỏ.

Thiên Ấn trì nằm bên cạnh Thiên Ấn môn, Thiên Ấn môn ở Thiên Ấn trấn, chính là một nơi đầy đủ như vậy.

Bạn đang đọc Thập Phương Võ Thánh (Dịch) của Cổn Khai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NguyễnD96
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 73

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.