Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhà tôi ở phố Elm

Phiên bản Dịch · 2800 chữ

Giả vờ mất trí nhớ, đây là tình tiết cơ bản nhất khi xuyên không.

Cũng là kỹ năng trụ cột của người xuyên không.

Nếu sau khi xuyên không có trí nhớ của chủ nhân cơ thể thì tốt, còn loại xuyên không chay như Lâm Nguyên Phi nếu không giả vờ mất trí nhớ thì có lẽ đã bị người ta xem là bị ma nhập rồi kéo ra ngoài thiêu từ lâu rồi.

Vậy nên Lâm Nguyên Phi rất bất đắc dĩ.

Chịu đựng nghe Yuki giải thích một lát, lúc này Lâm Nguyên Phi mới ôm gáy đứng dậy, mặt đầy mông lung nhìn tất cả trước mặt: "Vậy mình tên là Lâm Nguyên Phi, là học sinh chuyển trường đang học lớp 11 trường trung học Haruki, đang tìm kiếm chị gái Ryougi Shiki bị mất tích, sau đó làm quen với cậu?"

Mấy cái này tôi tự suy nghĩ ra rồi, không cần cậu phải giải thích thêm lần nữa đâu! Nói chuyện mà tôi không biết đi được không?

Lâm Nguyên Phi nhìn Yuki đang đứng trong bóng tối, hỏi: "Có thể kể... Ặc..."

Mới nói được một nửa thì cơ thể Lâm Nguyên Phi bỗng cứng đờ.

Không biết một cơn gió lạnh từ đâu thổi tới, khiến hắn sởn tóc gáy.

Hắn đột nhiên nhớ tới chuyện của bà chị Kayako.

Trong ngôi nhà tối tăm, vào lúc đêm khuya vắng bóng người, không biết có cơn gió lạnh thổi từ nơi nào tới... Mẹ ơi, bầu không khí như này không lẽ bà chị Kayako chuẩn bị xông ra?

Lâm Nguyên Phi ngẩng đầu lên theo bản năng, nhìn về phía điểm cuối trên hành lang.

Sau đó, hắn nhìn thấy mảng quần áo màu trắng lóe lên ở góc cuối cầu thang.

Mẹ... Mẹ ơi...

Cả người Lâm Nguyên Phi cứng đờ, mặt hoảng sợ, hơi thở lạnh lẽo leo lên lưng hắn.

Là Kayako thật sao?

Nhanh như vậy?

Vừa rời khỏi nhà ma đã đuổi tới cửa đòi mạng là tình huống như nào?

Hơn nữa không phải trước khi ra sân sẽ là nhóc con Toshio kia ra sân trước à? Toshio còn chưa xuất hiện mà bà chị tới tới truớc rồi, bà chị Kayako nóng vội thật đó!

Ngài là người có chồng có con rồi đó, bà cô ơi, làm phiền bà cô rụt rè một chút được không?

Không nói hai lời, Lâm Nguyên Phi kéo Yuki chạy thẳng ra ngoài.

Yuki bị hành động của Lâm Nguyên Phi dọa sợ hết hồn.

"Lâm Nguyên?" Vừa bị Lâm Nguyên Phi kéo ra khỏi nhà, Yuki vừa kinh ngạc hỏi: "Cậu chạy làm gì thế?"

Lâm Nguyên Phi đen mặt nhìn cô, nói: "Nói thì sợ cậu không tin, vừa rồi mình nhìn thấy quỷ..."

"Hả?" Yuki chớp mắt: "Thấy quỷ là... Là ý gì?"

"Ý trên mặt chữ." Lâm Nguyên Phi đứng ở ven đường, nghĩ tới mà sợ quay đầu nhìn thoáng qua ngôi nhà phía sau, nói: "Sao nhà cậu lại có ma nữ bay trên cầu thang? Là ác quỷ tới đòi mạng à?"

Cũng may bà chị Kayako kia không đuổi theo ra ngoài.

Không biết là do tạm tha cho họ hay là do mắt Lâm Nguyên Phi bị viễn thị, nhưng mặc kệ đó là gì, một màn vừa rồi thực sự rất kinh dị.

"Yuki, cậu mau nói cho mình biết đi, rốt cuộc trước khi mình mất trí nhứo đã xảy ra chuyện gì, vì sao lại có ác quỷ quấn lấy chúng ta?"

Lâm Nguyên Phi dẫn dắt tư duy của Yuki quay lại quỹ đạo.

Yuki ngoan ngoãn nói lại một lần nữa chuyện hôm nay hai người xem băng ghi hình Sadako trong nhà ma mà Saeki từng ở.

Lâm Nguyên Phi lập tức giả bộ đã hiểu, nói: "Hóa ra là vậy, ngôi nhà ma kia quả nhiên có ma nữ, cô ta đã bám theo chúng ta!"

Yuki cười gượng: "Lâm... Lâm Nguyên, liệu có phải do cậu nhìn nhầm rồi không?"

Đây là phản ứng nên có của một người bình thường.

Đáng tiếc Lâm Nguyên Phi lại tỏ ra mắt điếc tai ngơ, tựa như không hề nghe thấy lời này.

Hắn tự nói: "Yuki, cậu dẫn mình về nhà được không? Mình nghĩ khi thấy hoàn cảnh quen thuộc thì chắc mình sẽ lấy lại được trí nhớ."

Thật ra chủ yếu là do Lâm Nguyên Phi muốn đi xem trong nhà chủ nhân cơ thể này có gì hữu dụng không.

Nếu là em trai của Ryougi Shiki, còn dám xâm nhập vào căn nhà ma có tiếng xấu vang xa như vậy, chắc không có khả năng không có chút tài năng nào đâu ha?

Nói không chừng chủ nhân của thân thể này chính là trừ ma sư hay trừ yêu sư gì gì đó, tới nhà cậu ta xem thử xem, có lẽ còn tìm được đạo cụ cứu mạng.

Dĩ nhiên, quan trọng nhất chính là bây giờ hắn cực kì muốn điều tra xem thế giới này rốt cuộc là cái giống ôn gì.

Có Sadako, có Kayako, còn có Ryougi Shiki, rốt cuộc đây có phải là thế giới Type-Moon không? Sao lại kỳ quái như vậy chứ!

Nếu là thế giới Type-Moon thì phải nhanh chóng đi cầu cứu các đại lão, nói không chừng còn có một con đường sống.

Còn nếu không phải là thế giới Type-Moon, và hắn cũng không thể tìm được các đại lão trừ yêu sư cầu giúp đỡ thì chắc hắn sẽ hẹo sớm thật.

Nhưng khi đối mặt với lời nhờ vả của Lâm Nguyên Phi, mặt của Yuki lại trở nên luống cuống: "Nhưng Lâm Nguyên ơi, đầu của cậu..."

Yuki chỉ vào cái gáy đang chảy máu của hắn, lo lắng nói: "Chúng ta không tới bệnh viện xem thử sao? Có lẽ bác sĩ có thể trị được bệnh mất trí nhớ của cậu thì sao?"

Lâm Nguyên Phi liếc mắt xem thường.

Bà chị của tôi ơi, cô không biết ngay cả y học hiện đại cũng không thể chẩn đoán chính xác được khi não bị chấn động hay sao? Còn điều trị bệnh mất trí nhớ... Thôi đi!

Hắn thở dài một hơi: "Bão bên ngoài đang lớn như vậy chắc bệnh viện cũng đóng cửa rồi? Không phải cậu nói bão sắp đổ bộ đất liền hay sao? Mình thấy chúng ta đầu tiên nên đi tránh bão trước đã, về nhà tùy ý dùng băng gạc băng bó qua là được, chờ ngày mai bão hết thì lại tới bệnh viện cũng không muộn."

Yuki vẫn rất lo lắng: "Nhưng mà..."

"Không có nhưng gì hết, Yuki, thời gian rất vội." Lâm Nguyên Phi gấp gần chết, ai mà biết được Kayako nhảy ra đòi giết khi nào? Hơn nữa gần đây còn có một bà chị Tomie đang lượn lờ nữa.

Vào lúc này không nhanh chóng tìm một ngôi nhà an toàn để ở đi, ở ngoài đường làm bia ngắm sống chắc?

Ít nhất là cách xa Tomie trước đã?

Đối mặt với sự kiên [cưỡng] trì [ép] lần nữa của Lâm Nguyên Phi, Yuki chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.

Mặc dù bá đạo ức hiếp một cô bé không có chủ kiến thực sự rất cầm thú, nhưng đây là vấn đề khẩn cấp, Lâm Nguyên Phi cũng chẳng còn cách nào khác.

Dưới sự hướng dẫn của Yuki, Lâm Nguyên Phi đi tới trước cửa nhà của chủ nhân thân thể.

Nhà số 44 phố Elm, là một căn nhà kiểu tây nhỏ hai tầng.

Đứng trước căn nhà kiểu tây nhỏ hai tầng, Lâm Nguyên Phi phải cảm thán chiêu giả bộ mất trí nhớ quả nhiên là thủ đoạn hay làm việc gì cũng thuận lợi.

Tuy hơi dung tục, chiêu trò cũng cũ rích nhưng lại dùng được.

Giờ hắn có thể đúng lý hợp tình giả bộ mất trí nhớ để lừa Yuki.

...Mặc dù không biết tại sao Yuki dường như hiểu rõ rất rõ chủ nhân thân thể này.

Dùng chìa khóa trên người mở cửa nhà, Lâm Nguyên Phi dẫn Yuki vào bên trong.

Bên trong tối om, Lâm Nguyên Phi tìm mãi không thấy công tắc bật đèn, cuối cùng là do Yuki mở.

Sau khi bóng đèn chiếu sáng căn phòng, xuất hiện trước mặt Lâm Nguyên Phi bố cục ngôi nhà thường thấy trong phim hoạt hình Nhật Bản.

Ừm, cùng kiểu với nhà Kyosuke Kosaka, cũng giống với kiểu của nhà Hikigaya Hachiman.

Trước cửa ra vào chính là cầu thang đi lên tầng hai, mở cửa căn phòng bên phải là có thể tiến vào phòng khách.

Sau khi Lâm Nguyên Phi và Yuki cùng tiến vào phòng khách liền lục tung khắp nơi, tìm được một cái hòm đựng thuốc gia đình, sau đó Lâm Nguyên Phi liền ngồi trên sô pha để Yuki giúp rửa sạch miệng vết thương, tiện thể khử trùng luôn.

Đồng thời, Lâm Nguyên Phi chỉnh lý lại tin tức mà mình lừa được từ chỗ Yuki và tin tức do chính mình thu thập được.

Đầu tiên, chủ nhân cơ thể này cũng tên là Lâm Nguyên Phi, 17 tuổi, là học sinh chuyển trường học lớp 11 trường trung học Haruki, người cao khoảng một mét bảy sáu, khá là cao lớn so với người Nhật Bản.

Thể trạng rất cường tráng, trước đó chạy ít nhất hơn một nghìn mét mà mặt không đỏ, hơi thở không loạn, tố chất thân thể cực cao, vén áo lên còn nhìn thấy tám múi cơ bụng, xem ra người này rất hay rèn luyện, là một tráng hán khôi ngô trong tất cả những thanh niên Nhật Bản.

Đang đi tìm chị gái Ryougi Shiki bị mất tích.

Cha mẹ không rõ, tình hình gia đình không rõ, đang ở một mình tại một căn nhà nhỏ hai tầng ở phố Elm.

Di động hình như vừa mua, trong danh bạ chỉ lưu lại phương thức liên hệ và tin nhắn của một người.

Người đó chính là Yuki...

Trên người mặc đồng phục của Haruki, nhưng chất lượng quần lót rất tốt, chắc chắn là hàng cao cấp.

Cửa và thùng rác không có hộp đựng thức ăn sẵn, nhưng tủ lạnh không có đồ ăn, bếp cũng không có gia dụng nhà bếp, chứng minh chủ nhà không nấu nướng ăn cơm trong nhà, cũng không tới cửa hàng tiện lợi hay siêu thị, tám mươi phần trăm là ăn ngoài tiệm hàng ngày.

Trên tay đeo đồng hồ Rolex, tuy lấy tri thức nông cạn của Lâm Nguyên Phi ra xem không nhìn ra được đây là kiểu dáng gì, nhưng nếu nói tới Rolex thì thấy thế nào giá cũng không thấp?

Trong ví ngoài một trăm ba mươi nghìn yên Nhật bằng tiền mặt ra thì chỉ còn lại mất chiếc thẻ ngân hàng khác nhau.

Đáng tiếc Lâm Nguyên Phi không biết mật khẩu.

Ầyyy... Đau đầu thật đó.

Nhưng tạm thời không nghĩ tới tiền nong, chuyện Kayako và Sadako còn chưa được giải quyết, có nhiều tiên hơn nữa cũng vô dụng.

Trước mắt biết được gia cảnh của chủ nhân thân thể này không tồi, thậm chí có thể nói là đãi ngộ tốt, so với loại ban ngày đi làm bị cấp trên thúc giục, buổi tối về nhà còn phải gõ chữ, bị độc giả thúc giục như Lâm Nguyên Phi thích hơn không biết bao nhiêu lần.

Ít nhất Lâm Nguyên Phi sẽ tiếc rẻ khi phải bỏ một đống tiền đi mua đồng hồ Rolex.

Trừ tin này ra thì những tin tức khác đều không có tác dụng lớn đối với Lâm Nguyên Phi.

Sau khi Yuki giúp băng bó đầu xong, hắn cũng không rảnh ngồi mắng tại sao Yuki lại băng đầu hắn thành tạo hình của A Tam Ấn Độ, Lâm Nguyên Phi vội vàng tìm kiếm khắp phòng.

Chẳng những muốn biết nhiều hơn tư liệu về chủ nhân thân thể, mà còn muốn lật tìm xem có tìm được đạo cụ trừ ma nào hay không.

Ryougi Shiki trong Type-Moon chính là truyền nhân của bốn gia tộc trừ ma lớn, em trai Ryougi Shiki dù thế nào cũng không có chuyện không biết gì ha?

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, vì sao em trai của Ryougi Shiki lại mang họ Lâm Nguyên?

Không lẽ là nhặt được...

Hay là nói, em trai nuôi?

Cuối cùng Lâm Nguyên Phi kiểm tra phòng hết một lượt cũng không lục ra được gì.

Ngoài tìm thấy một thanh đao Nhật cực kì sắc bén ra thì không thu hoạch được gì khác.

Chủ nhân khối thân thể này như một tăng nhân khổ hạnh, trong nhà không có bất cứ thứ gì dư thừa.

Thậm chí ngoài phòng ngủ của chủ nhân thân thể ra thì mấy gian phòng khác rõ ràng đều không có người ở.

Xem ra chủ nhân thân thể này có lẽ mới chuyển vào đây ở không lâu?

Dù sao cũng là học sinh chuyển trường, kết quả này thực ra cũng không khác những gì Lâm Nguyên Phi đã đoán trước.

Nhưng ngay cả nơi này tìm khắp nơi cũng không tìm thấy đạo cụ trừ ma, Lâm Nguyên Phi lo to đầu.

Chủ nhân thân thể này thực sự là người thường sao?

Đờ mờ, vậy người bình thường nhà ngươi một mình cũng dám tới nhà ma của Kayako xem băng ghi hình Sadako, một mình dám đi cà khu vực cấp lịch sử như này, đầu sắt như vậy không sợ chết hả?

Lâm Nguyên Phi nghĩ mà tức bụng, hoảng hốt cảm thấy bản thân bị chủ nhân thân thể đào hố, oán niệm trong lòng cao hơn trời, sâu hơn biển.

Bà chị Kayako đang ngấm ngầm nhìn trộm, nhóc con Toshio kia không biết khi nào sẽ nhảy ra, bây giờ còn không tìm ra cách cứu mạng thì không lẽ, là ông trời muốn diệt mình?

Cuối cùng, sau khi lừa Yuki đi ngủ, Lâm Nguyên Phi bắt đầu lên mạng tra thông tin về thành phố Fuyuki.

Chỉ có thể mong rằng nơi này là thế giới Type-Moon, nếu vậy thì ít nhất hắn vẫn còn một hy vọng sống.

Nhưng giống như Yuki đã nói, thế giới này căn bản không có thành phố Fuyuki.

Nếu vậy Ryougi Shiki là sao?

Lâm Nguyên Phi điên cuồng nhớ lại tình tiết trong [Kara no Kyoukai], nhưng hắn là fan anime, căn bản chưa đọc qua truyện nguyên tác, lại càng không phải fan lâu năm, nghĩ mãi cũng chỉ có thể tra ra vài sự kiện giết người trong Kara no Kyoukai.

Hắn nhớ mang máng tình tiết của Kara no Kyoukai xảy ra ở thành phố Mifune, nhưng khi tra bản đồ Nhật Bản, phát hiện Nhật Bản ở thế giới này cũng không có thành phố kia, vậy nên càng đừng nói tới việc thăm dò sự kiện giết người xảy ra ở thành phố Mifune.

Thế nên Ryougi Shiki chỉ là trùng hợp thôi sao....

Thế giới này căn bản không phải là thế giới Type-Moon?

Ôm chút may mắn cuối cùng, Lâm Nguyên Phi nhấn vài từ mấu chốt [Gia tộc Ryougi].

Tốt xấu gì trong nguyên tác gia tộc Ryougi cũng là gia tộc môn phiệt, tuy là gia tộc trừ ma, nhưng ở sự thật chắc hẳn cũng sẽ có sản nghiệp?

Ôm tâm lý may mắn này, Lâm Nguyên Phi tìm kiếm [Gia tộc Ryougi].

Sau đó, hắn tìm thấy rất nhiều tin tức đều đưa tin cùng một sự kiện.

Năm 1999, Gia tộc danh môn Ryougi ở Tokyo Nhật Bản chịu cảnh diệt môn, thành viên trong gia tộc không một ai may mắn thoát khỏi, nhưng kẻ giết người cho tới nay vẫn nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật...

Hai mắt Lâm Nguyên Phi kinh ngạc sắp lồi ra ngoài.

Gia tộc Ryougi diệt môn? Còn là năm 1999? Vậy không phải là chuyện bốn năm trước hay sao?

Mà thành viên trong gia tộc lại không một ai may mắn thoát khỏi....

Chuyện này có hơi kỳ dị.

Gia tộc Ryougi diệt môn, như vậy thì tại sao Ryougi Shiki vẫn còn chạy nhảy ở bên ngoài?

Lâm Nguyên Phi kinh ngạc nhìn tin tức qua màn hình máy tính, sống lưng ớn lạnh.

Chị gái mà chủ nhân thân thể này đang tìm kiếm, rốt cuộc có phải người sống không...

Bạn đang đọc Thế giới này có vấn đề của Thất Nguyệt Tửu Tiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ninna
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.