Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

MẤT TÍCH

Phiên bản Dịch · 2479 chữ

Viên Minh một lần nữa phong bế cơ quan, nơi lối vào thạch thất chứa lò đúc, rồi lại dùng một tảng đá lớn chặn cửa động phủ lại, sau đó nhìn chung quanh, trong ánh mắt xẹt qua một tia thất vọng, con Địa Hành Yêu kia thủy chung không có xuất hiện.

Địa Hành Yêu khác với Kỳ lân Thú lúc trước, trong cơ thể ẩn chứa một khối hóa thổ thạch, có thể dùng để luyện chế một ít bảo vật độn thổ, giá trị xa xỉ.

Hắn dọc theo dòng suối tiếp tục đi lên, rất nhanh đã đến rừng thông đen kia.

Viên Minh hoàn toàn không hiểu gì về con quả đen khổng lồ, không biết trên người của nó có linh tài gì để thu hoạch hay không, vì vậy không muốn tùy tiện trêu chọc, hắn thi triển Mộc Ẩn Thuật ẩn đi hành tung, cẩn thận xuyên qua rừng thông.

Hắn hôm nay vận khí không tệ, không có gặp phải con quạ đen khổng lồ kia, thuận lợi đi tới khu vực chỗ ở của Tứ Mục Kim Viên.

Hắn lần trước gặp phải gốc cây hồng tâm đào kia chỉ là ngẫu nhiên, giờ phút này cũng không nhớ nổi cây đào đó ở nơi nào, đành phải tiếp tục duy trì Mộc Ẩn Thuật, thử tìm kiếm khắp nơi.

"Ộp ộp..." Đột nhiên, Hắc Thiềm nằm úp sấp trên vai Viên Minh khẽ kêu vài tiếng.

Viên Minh rùng mình, dừng hành động.

Bởi vì Hắc Thiềm thông qua liên hệ tâm thần truyền tới một cái tin tức có chút mơ hồ, đại khái ý tứ là, phía trước có mùi máu tanh.

Tử Hắc Yêu Đằng có thể hút máu, đối với mùi máu tanh thì dị thường mẫn cảm.

Viên Minh dựa theo phương hướng Hắc Thiềm chỉ, chậm rãi tới gần, rất nhanh đi tới trước một bụi cỏ tươi tốt xa xa, đưa tay đẩy cỏ dại ra, sắc mặt khẽ biến.

Hai cỗ thi thể cao lớn đang nằm ở chỗ này, trong đó một cái chính là Tứ Mục Kim Viên, mà một cái khác lại là quạ đen khổng lồ.

Ngực của Tứ Mục Kim Viên bị thủng một lỗ lớn, hiển nhiên là vết thương trí mạng, thoạt nhìn hẳn là do các loại bình khí như đao kiếm gây nên.

Ngoại trừ vết thương trên ngực, thì bốn con mắt của Kim Viên cũng bị khoét đi, chỉ để lại bốn lỗ hổng máu thịt mơ hồ.

Mà con quạ đen khổng lồ kia, trên ngực cũng bị lưỡi dao sắc bén xuyên thủng mà chết, hai cái móng vuốt cùng với đầu cũng bị chặt đứt, chung quanh lại không thấy dấu vết gì, hiển nhiên là bị người lấy đi rồi.

"Khó trách vừa rồi không gặp phải quạ đen khổng lồ, thì ra đã bị giết, từ miệng vết thương xem ra, tứ mục kim viên cùng quạ đen khổng lồ đều là bị tu sĩ giết chết a!.”

Hắn không có ngạc nhiên khi có người khác tìm được nơi này.

Mình có thể tìm được hòn đảo này, thì những người khác cũng có thể.

Từ vết thương của Tứ Mục Kim Viên mà xem, con vượn này bị giết không bao lâu, cũng mới xảy ra khoảng hai ba ngày.

Kim Viên bốn mắt ngoại trừ ngực và mắt ra, không còn vết thương nào khác, bốn con mắt kia rất có khả năng là sau đó mới bị móc đi, quạ đen này cũng vậy, vết thương trí mạng chỉ có một chỗ.

Chung quanh cũng không có dấu vết đánh nhau, nói cách khác Tứ Mục Kim Viên cùng Quạ đen khổng lồ đều là bị người, một kích chém giết, Tu sĩ Luyện khí kỳ chỉ sợ căn bản làm không được.

Viên Minh bất giác cảm thấy có chút sợ hãi, người tu tiên phần lớn đều tay đầy máu tanh, hòn đảo này tài nguyên phong phú, hơn nữa động phủ của Hắc Mộc đại sư, nói là một bảo khố cũng không quá đáng, nếu bị người nọ phát hiện tung tích của hắn, tám phần sẽ bị tiện tay giết diệt khẩu.

Viên Minh đè nén xuống tâm tình thấp thỏm, vội vàng gọi Hắc Thiềm, hướng về bên hồ mà đi tới.

Mặc dù hắn không biết, liệu cái người nọ đã rời đi chưa, nhưng hắn ta cũng phải nhanh chống rời khỏi đây.

Chưa đi được bao xa, những bụi cây phía trước đột nhiên trở nên thưa thớt, một gốc đào lẳng lặng đứng vững trong đất trống, chính là gốc hồng tâm linh đào kia.

Trong lòng Viên Minh nhảy dựng lên, hắn vốn định rời đi, không ngờ đánh bậy đánh bạ lại tìm được cây này.

Nhưng khi hắn nhìn kỹ, sắc mặt vui mừng đều biến mất.

Trên cây đào chỉ còn lại lá đào, tất cả linh đào đều đã không thấy bóng dáng, tám phần là bị cái người chém giết Tứ Mục Kim Viên lấy đi.

Viên Minh thầm thở dài một tiếng, không trì hoãn nữa, rất nhanh đã đi tới bên hồ.

Hắn dùng biện pháp lúc trước, trước tiên lấy lư hương bay lên không mà đi, tận khả năng rời xa hòn đảo, né tránh con quái vật trong nước kia, sau đó mới ngồi vào thuyền nhỏ rời đi.

May mà dọc theo đường đi coi như gió êm sóng lặng, cũng không có gặp phải con thủy quái màu đen kia.

Sau khi rời xa hòn đảo, tuy rằng chung quanh vẫn là sương trắng tràn ngập, Viên Minh lại thở phào nhẹ nhõm.

Đến nơi này, cơ bản liền an toàn.

"Cái người kia trước ta một bước là ai chứ? Là trưởng lão nào đó của Bích la động, cũng hoặc là người của tông môn khác?"

Thiên Lô Hồ cách Tông môn Bích La Động gần nhất, người của tông môn khác không có khả năng đến nơi này.

Nếu như là trưởng lão Bích La động nào đó, hắn cần phải cẩn thận, sau này nếu không cần thiết thì đừng nên đến nữa.

Động phủ của Hắc Mộc đại sư, tuy rằng hắn che lấp cửa động, loại ngụy trang này, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu, đồ vật trong động phủ hắn mặc dù cơ bản đều lấy đi, nhưng lò đúc vẫn còn.

Những người quen thuộc với Hắc Mộc Đại Sư, e rằng có thể tìm ra manh mối từ cái lò đúc kia, nếu còn đến hòn đảo này thì quá mức nguy hiểm.

“Dù sao linh thú cũng đã thu phục rồi, không đến thì không đến vậy. " Viên Minh âm thầm hạ quyết tâm.

Hắn lấy ra một cái la bàn, xác định tốt phương hướng, hơn nửa ngày sau liền đã đến lục địa bên hồ.

Viên Minh ở một nơi bí mật bên hồ điều tức, pháp lực rất nhanh đã hoàn toàn khôi phục, đứng dậy trở về tông môn.

Hai ngày tiếp theo, hắn không ra ngoài, thành thành thật thật làm việc ở Hỏa Phường, từng bước từng bước tu luyện.

Trong tông môn hết thảy yên bình như thường, hỏa phường cũng không có gì khác thường.

Hắn cố ý quan sát, đám người Phương Cách, Trần Uyển, bọn họ cũng không có biểu hiện khác thường.

Viên Minh có chút ngoài ý muốn, động phủ Hắc Mộc đại sư nếu quả thật bị phát hiện, những nơi khác không nói tới, Hỏa phường nơi này hẳn là sẽ không bình tĩnh như vậy.

"Xem ra là ta đoán sai sao, có lẽ người kia không phát hiện ra, hoặc là căn bản không phải trưởng lão Bích La Động?"

Chuyện về linh thú đã chấm dứt, kế tiếp hắn phải bắt đầu tìm kiếm ba kiện linh tài khác ngoài Hắc Lân Quả.

……..

Ba ngày sau, tại Cáp Mô Cốc.

Viên Minh đã lâu không có tới đây, nhìn cảnh tượng hoang vu trong cốc, nhất thời có chút hoảng hốt.

Lại nói tiếp, thời gian hắn thoát ly thân phận thú nô lông xù cũng không tính là quá dài, nhưng trước mắt hồi tưởng lại những ngày đó, lại có chút ảo giác dường như đã qua mấy đời.

Hắn quen đường cũ đi tới cửa một gian nhà đá, liếc mắt một cái liền thấy được Triệu Đồng đang bắt chéo chân, tựa vào một cái ghế dựa.

Trong tay hắn cầm một quyển sách có kích thước khá rộng, trên bìa màu xanh xám, dùng đường cong màu vàng sậm vẽ một bức tranh trắng kiều diễm, bên cạnh lấy văn tự Trung Nguyên viết tựa sách là <>

“Cái này là bản minh họa tinh xảo mà ngươi nói, tốn không ít điểm cống hiến đây sao? " Viên Minh mở miệng hỏi.

Quyển sách chậm rãi hạ xuống, phía sau lộ ra một khuôn mặt tươi cười:

"Hắc hắc, như thế nào hả? Ngươi cũng am hiểu, biết được nhiều thứ như vậy sao?”

“Trong Quy luật đường cũng không cấm truyền bá những thư tịch diễm tình này, nếu không người là đệ tử Quy luật đường sẽ là người đầu tiên bị trừng phạt a! "Viên Minh trêu chọc nói.

“Không có việc gì ngươi sẽ không chạy sang đây, nói đi, tìm ta làm gì? " Triệu Đồng ngồi dậy, hỏi.

“Tìm ngươi để mua chút đồ. " Viên minh nói.

“Mua cái gì? "Triệu Đồng nhíu mày.

“Quỷ diện thảo, phấn hoa tử đằng cùng âm tủy dịch. " Viên Minh nói.

“Ngươi muốn luyện đan? " Triệu Đồng nghi hoặc hỏi.

“Có hay không, nói đi? " Viên Minh không có giải thích.

“Quỷ diện thảo thì nhiều lắm, phấn hoa tử đằng...... lúc trước thu thập hình như còn tồn kho một tí, âm tủy dịch, chỗ ta thì không có, nhưng mà bên Luyện Lô đường có lẽ có thể mua được a." Triệu Đồng nghĩ nghĩ, nói.

“Báo giá đi. " Viên Minh dứt khoát nói.

“Quỷ diện thảo và phấn hoa tử đằng… đều không phải thứ gì quá hiếm thấy, hai điểm cống hiến là có thể đổi một phần. " Triệu Đồng nói.

“Ta biết ngay...... " Viên Minh nhếch miệng, nói.

“Biết cái gì? " Triệu Đồng nghi hoặc hỏi.

"Trước đây ta có đi tới luyện lô đường một chuyến, ngươi đoán xem hai thứ này bán như thế nào?"

“Dựa theo đức hạnh của đám kia, ít nhất phải gấp đôi. " Triệu Đồng vui vẻ, cười nói.

"Muốn lấy của ta năm điểm cống hiến, tại bây giờ đã qua mùa thu hoạch phấn hoa tử đằng rồi, nếu không hai thứ này, ta tự mình đi tìm một vòng trong núi, cũng liền chuẩn bị đầy đủ." Viên Minh có chút căm giận bất bình nói.

“Dựa theo thời gian mà tính, trong đống phấn hoa tử đằng bọn họ bán thì có phần phấn hoa mà lúc trước ngươi thu thập á. " Triệu Đồng cười càng vui vẻ.

"Bên Luyện Lô Đường cũng không có Âm Tủy Dịch... Ngươi còn cách nào khác, có thể kím được không?" Viên Minh thu hồi nụ cười, nghiêm mặt nói.

Triệu Đồng xoa cằm, trầm ngâm một lát rồi nói:

"Ô Mông trưởng lão của Luật Quy Đường chúng ta, lúc trước có nhờ ta giúp lão mua Âm Tủy Dịch, chỗ lão nói không chừng còn hàng a, ta có thể hỏi giúp ngươi.”

“Thật sao? " Viên Minh mừng rỡ.

"Ngươi cũng đừng vui mừng quá sớm, chuyện này cũng xảy ra nữa năm trước rồi, có hay không còn khó nói, cho dù là có, chỉ sợ giá cả cũng sẽ không thấp."

“Ngươi trước tiên hỗ trợ ta hỏi một chút đi. "Viên Minh nói.

“Ba ngày sau chúng ta gặp lại, có hay không sẽ biết liền. " Triệu Đồng nói.

“Phải ba ngày a? " Viên Minh nhíu mày nói.

“Ngươi muốn gấp như vậy, rốt cuộc là làm gì? " Lòng hiếu kỳ của Triệu Đồng lại bị kích thích.

“Điều chế dược dịch luyện thể. " Viên Minh tùy tiện bịa ra một cái cớ.

“Trách không được. " Triệu Đồng cảm khái một tiếng, không nghi ngờ gì nữa.

Sau khi hai người chia tay, Viên Minh vừa trở lại Hỏa Luyện Đường, liền thấy Trần Uyển vội vã chạy về phía hắn.

Vừa tới trước mặt, chợt nghe nàng cau mày hỏi:

"Ngươi chạy đi đâu vậy?

“Làm sao vậy, có chuyện gì sao? " Viên Minh nghe vậy, kinh ngạc nói.

“Hỏa tham nhi đâu? Nó có ở cùng ngươi không?” Trần uyển nhìn chăm chăm túi linh thú bên hông hắn, hỏi.

“Tên kia lại chạy đâu rồi à? " Viên Minh nhíu mày nói.

“Nó không có ở chỗ của ngươi? Haiza… Hôm nay sư tôn tạm thời có việc, giao nó cho ta chăm sóc nửa ngày, kết quả người mới vừa đi không bao lâu, thì Hỏa tham nhi đã bỏ chạy rồi." Trần Uyển lộ vẻ thất vọng, vội vàng nói.

“Ngươi trước tiên đừng có gấp, ta trở về xem nó có ở chỗ ta hay không? " Viên Minh nói.

“Ta đi cùng ngươi. " Trần Uyển vội vàng nói.

“Được.”

Hai người rất nhanh trở lại chỗ ở của Viên Minh.

Vừa đẩy cửa ra, Trần Uyển liền nhìn thấy một xấp giấy trắng thật dày trên bàn, cùng với đống giấy chồng chất như núi bên cạnh bàn.

Nàng đã sớm biết Viên Minh đã hoàn thành luyện phôi, đang cùng A Mộc Hợp sư huynh học vẽ phù, lại không nghĩ tới Viên Minh dĩ nhiên đã luyện tập nhiều như vậy.

Trên bàn ngoại trừ giấy trắng, còn có rất nhiều phù văn phác họa hoàn thành, liếc mắt một cái liền cảm thấy đã rất có cơ duyên rồi.

Nàng không nghĩ tới, lúc trước cái thú nô lồng xù kia không quá thu hút, vậy mà bây giờ dĩ nhiên đã sắp đuổi kịp bước chân của mình rồi.

Viên Minh tự nhiên không biết suy nghĩ trong lòng nàng, ở trong phòng tìm kiếm một trận, đem một đống giấy như núi nhỏ kia cũng đều xốc lên, bên trong cũng không phát hiện ra tung tích của Hỏa Tham Nhi.

Đúng lúc này, ánh mắt của hắn chú ý tới, trên một tờ giấy trắng gần cửa sổ trên bàn, có mấy dấu chân nhỏ hỗn độn, rõ ràng chính là Hỏa Tham Nhi.

Bạn đang đọc TIÊN GIẢ (bản dịch đầy đủ) của Vong Ngữ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi caominhthienkg90
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.