Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2503 chữ

Viên Minh đi theo Cáp cống một đường xuyên qua khu rừng, đi suốt hơn nửa canh giờ, rốt cục đi tới một sơn cốc bí ẩn.

Vừa đến cửa cốc, Viên Minh nhíu mũi, dừng bước.

"Đây là mùi gì vậy?" Hắn che mũi hỏi.

Hắn ngửi thấy một mùi giống như lưu huỳnh, nhưng thực tế nó phức tạp hơn nhiều.

"Mùi bột đuổi thú, có thể xua đuổi một số độc trùng cùng một số hung thú, ngăn không cho chúng nó tới gần nơi này." Cáp cống chỉ vào phía trước cách đó không xa, bột phấn đỏ trắng đan xen trên mặt đất, giải thích.

"Thứ này ở bên trong chợ cũng có thể đổi được sao?" Viên Minh nhướng mày, hỏi.

“Đương nhiên là có thể, nhưng mấy thứ này chả có tác dụng gì, tuy có thể xua đuổi một số côn trùng và hung thú, nhưng lại dễ dàng bại lộ chỗ ẩn thân của mình. Đôi khi, con người còn nguy hiểm hơn cả hung thú.” Cáp cống nói.

Lối vào sơn cốc có chút hẹp, giống như một cánh cổng tự nhiên, khi tiến vào bên trong lại rộng mở sáng sủa, có chút rộng rãi hơn hẳn, tựa như từ miệng con cóc đi sâu vào trong bụng vậy.

Hai người vừa tiến vào sơn cốc, chưa đi được mấy bước, phía trước liền xuất hiện mấy căn nhà bằng đá kiểu dáng thô sơ, đều dùng đá xây dựng mà thành.

Những ngôi nhà bằng đá cũng không có cửa, chỉ có một cái lối vào nhỏ mở rộng, bên trong mơ hồ có thể nhìn thấy bóng người.

Chung quanh mấy ngôi nhà đá này, có một số người cũng đang khoác da thú giống nhau, số lượng không nhiều lắm, một đám biểu tình cứng đờ, trên mặt đều không có cảm xúc gì.

Viên Minh vừa định tiến lên xem một chút, đã bị Cáp cống ngăn lại.

"Lát nữa nói chuyện chú ý một chút, đừng chọc đến những đệ tử ký danh kia, đại đa số bọn họ tính tình cũng không tốt lắm." Cáp cống mở miệng nhắc nhở.

Viên Minh nghe vậy, lặng lẽ gật đầu.

Hắn đi tới trước tòa nhà đá đầu tiên, xem xét bên trong một chút, chỉ thấy bên trong bày biện thập phần đơn sơ, chỉ có một cái bàn gỗ cùng một cái ghế dựa.

Một nam tử trẻ tuổi mặc áo choàng màu xanh ngọc, đang nằm trên cái ghế dài, lắc lư thoải mái, trong tay hắn còn cầm một quyển sách cuộn màu xanh, che nửa khuôn mặt, có vẻ vô cùng thích ý.

Trên bàn trước người dựng lên một tấm bảng gỗ, trên đó dán tờ giấy trắng, viết "Thu mua linh thảo đủ niên hạn, các loại khoáng thạch tương tự".

Chỉ có một câu đơn giản, gồm danh mục mua lại và niên hạn cụ thể, ngoài ra không viết thêm gì cả.

Trong phòng đá liền kề hắn, đồng dạng có một cái bàn, phía trên cũng dựng thẳng một khối mộc bài, mặt trên cũng dán một tờ giấy trắng, viết "Thu mua linh thảo, khoáng thạch, thú cốt, huyết thực".

Sự khác biệt là căn phòng này trống rỗng và không có ai trong đó.

Hai gian nhà đá khác, tình huống bên trong cũng không khác gì lắm, mỗi người đều trưng bày, nhưng đều có vẻ có chút thô sơ.

Trong một gian phòng đá cuối cùng, Viên Minh vừa vặn nhìn thấy hai thú nô lông xù đang giao dịch với đệ tử ký danh bên trong.

Tên đệ tử kia có vẻ rất không kiên nhẫn, đối với hai khối khoáng thạch màu đỏ sậm mà Thú Nô mang đến, cùng một gốc cây bộ dáng tựa như nhân sâm, màu vàng sáp.

Cuối cùng, thì gả đệ tử ký danh dùng một cái bình sứ trắng trao đổi, và đuổi thú nô áo lông kia đi.

Tên thú nô lông xù cuối đầu cảm ơn ríu rít gả đệ tử kia, rồi mới mang theo bình nhỏ, vẻ mặt vui mừng rời đi.

"Hai khối hỏa văn thiết quáng thạch, cùng một cây Xích Hoàng Tinh, liền đổi thành một bình bổ huyết đan, những người này thật sự là càng ngày càng thâm tâm mà." Cáp cống đi theo bên cạnh Viên Minh, nhịn không được nói thầm.

Giọng nói của y là rất nhỏ, hầu như không ai có thể nghe thấy ngoại trừ chính y.

Nhưng Viên minh lại nghe rất rõ ràng.

Chỉ là ở bên này, hắn không hỏi nhiều, mà chờ cùng Cáp cống đi xa, mới lên tiếng hỏi:

“Lúc nãy là sao, giao dịch vừa rồi, thú nô áo lông kia chịu thiệt hả?

"Chịu thiệt là chuyện thường xuyên rồi, bất quá lần này giá trao đổi quá cao rồi. Chỉ riêng hai khối hỏa văn thiết quáng thạch, cũng đủ đổi một bình bổ huyết đan rồi, gốc Xích Hoàng Tinh thô sơ kia, nhìn thế nào cũng đều phải ít nhất năm mươi năm, kiểu đổi như vậy giống như tặng không cho hắn rồi." Cáp cống thấy màn vừa rồi đầu tiên là kinh ngạc, sau đó lập tức tức giận bất bình.

Viên Minh đối với môn đạo bên trong này còn chưa rõ ràng lắm, liền lại thỉnh giáo Cáp cống một chút, từ chỗ hắn biết được danh mục cùng tính chất của một ít linh dược cùng khoáng thạch mà các đệ tử ký danh thu quanh năm.

"Ta có điều không hiểu, Bích La động tại sao lại cho phép nơi giao dịch này tồn tại." Viên Minh kinh ngạc hỏi.

"Đợi lâu ngươi sẽ biết, Bích La động đối với việc quản lý những đệ tử ký danh này, là thập phần lỏng lẻo, bọn họ thường thường chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ tông môn, tông môn liền đối với những chuyện khác một mực mặc kệ." Cáp cống giật giật khóe miệng, nói.

Viên Minh tự giác những việc này cách việc mình làm bây giờ còn quá xa, cũng không quá mức để ý.

Sau khi đi dạo một vòng trong sơn cốc, Viên Minh liền cáo biệt Cáp cống một tiếng, tự mình rời đi.

Cáp cống cũng chỉ đơn giản là tạm biệt, hai người liền chia tay, ai cũng không đề cập tới chuyện sau này có thể gặp lại hay không.

Thời gian thoáng qua, hơn ba tháng qua.

Đúng vào buổi trưa, bầu trời lại mây đen dày đặc, màn trời rủ xuống đè lên cây cổ thụ trong rừng rậm, nhìn có vẻ có chút áp lực.

Giữa núi rừng rậm rạp, một con bạch viên hình thể cường tráng, đang vươn cánh tay dài dong đưa giữa những tán cây cổ thụ cao ngất che trời, mỗi một lần chuyền đi liền cách xa mười trượng, tốc độ lại thập phần nhanh chóng.

Đây đương nhiên không phải là vượn hoang dã trong núi rừng, mà là Viên Minh đang thi triển phi mao thuật biến thành.

Giờ phút này, cả người hắn ướt đẫm mồ hôi, trên người còn có mấy vết máu nhìn thấy mà giật mình, nhưng lại có một đôi mắt lại thập phần sáng ngời, vẫn cảnh giác đánh giá bốn phía, thỉnh thoảng còn quay người nhìn phía sau một cái.

Chỉ thấy cách hắn không đến ba mươi trượng, đại địa chấn động rung lắc, cây cối gãy đổ, từng đạo khói bụi nổi lên bốn phía.

Một con heo rừng lông đen dài chừng một trượng, cao cũng chừng sáu thước, trong miệng phát ra tiếng gầm gừ, mũi phun ra khí nóng, hướng Viên Minh phát điên đuổi theo.

Bên miệng nó, sinh ra một đôi răng nanh màu trắng giống như trường thích, mặt trên lóe lên bạch quang lạnh lẽo, sắc bén vô cùng, mỗi khi gặp phải cây cối ngăn trở, liền xuyên qua.

Cùng lúc đó, giữa hai cái răng dài còn có một tầng ánh sáng vô hình như ẩn như hiện, giống như một tấm khiên ánh sáng hình tam giác, bao trùm đầu của nó, khi cây cối bị răng nanh dài đâm thủng, thì tấm khiên sẽ lập tức chấn thành tứ phân ngũ liệt.

Một con mắt của con hung thú heo rừng này bị Viên Minh đả thương, huyết nhục trở nên mơ hồ, con mắt kia cũng là một mảnh đỏ thẫm, bên trong bộc phát ra cừu hận cùng sát khí nồng đậm, nhất định phải đuổi giết Viên Minh.

Tuy rằng tốc độ không chậm, lực lượng cũng mười phần khủng bố, nhưng dù sao cũng có vô số cây cổ thụ ngăn trở, nên khiến cho nó liên tục va chạm liên tiếp vào cổ thụ, nên rất là khó đuổi kịp Viên Minh.

Viên Minh tựa hồ cũng đang có lợi ở điểm này, nên không vội vàng chạy trốn, mà là cố ý áp chế tốc độ, thủy chung duy trì khoảng cách có thể làm cho heo rừng nhìn thấy mình.

Một khi phát hiện heo rừng có chút ý bỏ cuộc, thì hắn sẽ chủ động dừng lại khiêu khích một hai cái, dụ dỗ hung thú heo rừng không ngừng truy sát mình.

Viên Minh đương nhiên không phải nhàn rỗi vô sự cố ý tiêu khiển, mà là muốn dùng biện pháp như vậy để tiêu hao thể lực của heo rừng, cũng tiêu hao sức chịu đựng của nó, chỉ có chờ đến khi lực lượng của nó suy yếu, mới có thể nắm chắc một kích tất sát.

Cứ như vậy, một vượn một heo ở trong rừng núi lại rượt đuổi với nhau hơn nửa canh giờ.

Viên Minh hai tai tinh tế lắng nghe, phát hiện khí tức thở ra trong mũi heo rừng đã bắt đầu thô ráp, tiếng bước chân bốc lên cũng bắt đầu hỗn loạn, tốc độ va chạm vào cây cổ thụ có chút giảm xuống, liền biết thời cơ đã tới.

Hắn một tay treo trên một gốc cây cổ thụ, như kiểu mệt mỏi không ngừng thở dốc, làm bộ như thể mệt mỏi rồi nên trốn không thoát.

Heo rừng vốn đã chạy không nổi nữa, nhưng nhìn thấy một màn này, nhất thời lấy lại tinh thần, trong miệng "ột ột" gào thét một tiếng, ra sức xông về phía Viên Minh.

Viên Minh lần này cố ý làm chậm tốc độ lại, đợi đến khi heo rừng đuổi tới khoảng cách gần bốn trượng trước người, mới lần nữa vung tay ra, mạnh mẽ xoay chuyển phương hướng, hướng hai gốc cây cổ thụ ở bên kia nhảy vọt.

Đồng thời heo rừng đuổi theo, trọng tâm cơ thể đột nhiên nghiêng mạnh, phía trước đúng là một khúc cua gắt, nên nó xoay người cũng chạy về phía Viên Minh.

Nó nhìn thấy hai cây cổ thụ song song, thân hình thẳng đứng, heo rừng liền hướng giữa hai cây mà chạy xuyên qua.

Khoảng cách giữa hai cái cây kia, thoạt nhìn giống như thiết kế riêng cho con heo rừng này, không lớn không nhỏ, mà vừa hít với thân thể con heo rừng đủ để nó chạy qua.

Nhưng mà trên thực tế, hai cái cây này thật đúng là Viên Minh đã sớm chọn cho nó.

Đồng thời heo rừng nhảy lên, thân hình Viên Minh đã xoay chuyển, rồi ngừng lại.

Hắn từ trên mặt đất nhặt lên một cây bạch cốt đoản thương đã đặt ở nơi này, Cửu Nguyên Quyết trong cơ thể điên cuồng vận chuyển, tại đan điền pháp lực hóa thành một cỗ dòng nước ấm dâng lên, một mực theo kinh mạch đi tới cánh tay phải của hắn.

Cánh tay phải của hắn lập tức gân xanh nhô ra ngoài, lông nhún lên, cơ bắp phồng lên, dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được đã bành trướng gấp đôi, trở nên lớn hơn một vòng so với trước kia.

Đây chính là tiểu thần thông thứ hai sau khi hắn tu luyện Cửu Nguyên Quyết đã tiến vào luyện khí tầng hai, khi thi triển phi mao thuật đã sinh ra tiểu thần thông thứ hai nay, được chính hắn đặt tên là "Súc Nguyên Tí".

Một khi kích phát thần thông này, hình thái cánh tay phải của hắn sẽ phát sinh biến hóa, lực lượng có khả năng bộc phát ra, cũng có thể trong nháy mắt tăng trưởng gấp ba lần.

Bất quá, loại lực lượng này bộc phát đều là tức thời, không cách nào duy trì lâu dài.

Viên Minh nhằm vào đặc điểm này, phát triển ra phương pháp dùng lực để ném, công kích từ xa.

Chỉ thấy bàn tay của hắn nắm chặt đoản thương, cánh tay trong nháy mắt căng lên, lực lượng tiếp tục ngưng tụ, theo cánh tay hắn xoay chuyển, trong miệng đồng thời phát ra một tiếng quát lớn.

Thanh âm vang lên, đồng thời bạch cốt đoản thương trong tay hắn cũng bị ném ra, phát ra một đạo âm thanh phá không lao đi.

Thân hình hung thú heo rừng vừa tới giữa hai gốc cây cổ thụ, bị kẹp trái phải, căn bản không cách nào né tránh, chỉ có thể dựa vào quang thuẫn bao trùm trên đầu, trực tiếp đỡ một kích súc lực của Viên Minh.

Tựa như một mâu một thuẫn quyết đấu, lại trong nháy mắt tiếp xúc với nhau, trận chiến đã kết thúc.

Bạch Cốt Đoản Thương "Phốc" một tiếng đâm thủng màn sáng vô hình, mũi thương đâm vào đầu hung thú heo rừng, sau đó xuyên qua toàn bộ thân thể của nó, rồi chui ra từ cái mông.

Heo rừng bay giữa không trung, thân thể suy sụp, vô tư mắc kẹt giữa hai gốc cây cổ thụ.

Viên Minh thấy thế, mặt lộ vẻ vui mừng, một mặt là vì thuận lợi giết con hung thú này mà cao hứng, mặt khác cũng là hài lòng với lực lượng súc nguyên tí của mình.

Hắn bước nhanh đến trước mặt, từ bên hông lấy túi máu xuống, tay chân nhanh nhẹn bắt đầu thu thập máu của hung thú heo rừng.

Đợi đến khi thu thập xong, Viên Minh lập tức đi nhặt bạch cốt đoản thương trở về, dùng mũi thương cắt nơi khóe miệng của heo rừng, mãi cho đến khi hai cái răng nanh đều đã lộ ra ngoài.

Đôi răng nanh này cũng là mục tiêu của hắn, bởi vì trong đó ẩn chứa một chút linh lực, chính là một trong những nguyên liệu linh thú mà các đệ tử Bích La động cần.

Bạn đang đọc TIÊN GIẢ (bản dịch đầy đủ) của Vong Ngữ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi caominhthienkg90
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.