Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

BỨC BÁCH VÀ LÔI KÉO

Phiên bản Dịch · 2500 chữ

Viên Minh nhổ tận gốc hai cái răng nanh của con heo rừng, sau đó dùng dây thừng làm từ vỏ cây đã chuẩn bị từ trước buộc lại, dự định sẽ mang đến Cáp mô cốc đổi chút gì đó.

Nhưng trước mắt, cũng không thể lãng phí con heo rừng mập mạp này, có thể dùng để tế dạ dầy miếu một phen cũng tốt.

Nhưng ngay khi Viên Minh chuẩn bị lột da heo rừng, thì bốn phía bỗng nhiên có tiếng bước chân truyền đến, hắn lập tức nắm chặt bạch cốt đoản thương, cảnh giác nhìn quanh bốn phía.

Sau một khắc, có bốn bóng người từ bốn phía khu rừng nhảy ra, vây lấy Viên Minh ở giữa.

"Mấy vị bằng hữu của Thanh Lang bang, đột nhiên xông ra như vậy, là muốn làm cái gì hả?" Viên Minh vừa nhìn mấy người này, lông mày hơi nhíu lại.

“Thế nào hả, tiểu tử, lần này không chuẩn bị chạy sao?” Tên cầm đầu cười nhạo một tiếng, gã là một hán tử mặc da sói xanh thô ráp, làn da ngăm đen đỏ bừng, vừa nhìn đã biết là xuất thân dã nhân.

Viên Minh lúc trước đã có ứng phó với những kẻ này vài lần, chuẩn xác mà nói, là những kẻ này năm lần bảy lượt, có ý đồ vây giết Viên Minh, chẳng qua Viên Minh cảnh giác cực cao, mỗi lần bọn chúng đều chưa kịp vây công, thì đã để cho Viên Minh chạy thoát rồi.

Lần này thật vất vả mới chặn được Viên Minh, bọn họ làm sao có thể dễ dàng buông tha?

Viên Minh vốn có ấn tượng không tốt đối với những kẻ này, hắn vẫn luôn tìm cách lẫn trốn, nhưng hôm nay xem ra là không thoát thân được rồi.

"Nói nhảm ít thôi, giao ra hai cái răng nanh heo rừng kia cùng với huyết thực trong túi máu của ngươi, nếu không ngày này năm sau, sẽ là ngày giỗ của ngươi." Hán tử mập mạp cầm đầu nói.

Thực lực nhân số của bọn chúng tuyệt đối chiếm ưu thế, căn bản không để Viên Minh vào mắt.

Viên Minh trong lòng khẽ thở dài một tiếng, biết bữa thịt heo rừng này sợ là ăn không được nữa rồi, nên không khỏi tiếc hận trong lòng.

Nhưng mà hắn cũng không có một chút sợ hãi nào, tên mập mạp cầm đầu đám người này, có thể coi đã đạt được luyện khí tầng một, ba người còn lại đi theo, đều còn chưa đạt tới luyện khí tầng một, cho dù liên thủ lại, cũng không phải đối thủ của hắn.

Hắn đem hai cái răng nanh của con heo rừng cột chặt lại, không nhanh không chậm cột chéo vào lưng của mình, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve cây bạch cốt đoản thương kia một chút.

Động tác này đối với người của Thanh Lang bang mà nói, hiển nhiên là rõ ràng không chịu giao nộp răng thú, bọn chúng lúc này nhao nhao khoác da thú lên người, chuẩn bị thi triển thuật phi mao thuật để hóa thú.

Nhưng đúng lúc này, Viên Minh vừa mới cột xong răng nanh, đột nhiên không hề báo trước, cây bạch cốt đoản thương trong tay lại mạnh mẻ bất ngờ lao ra, hướng dã nhân cầm đầu phía trước ném đi.

Người nọ thấy thế kinh hãi, tựa hồ thật không ngờ Viên Minh lại dám ra tay với hắn, lúc này muốn thi triển phi mao thuật, nhưng đã không còn kịp nữa rồi, bạch cốt đoản thương "veo" một cái bắn tới trước ngực hắn.

Một tiếng "Phịch" trầm đục vang lên!

Người nọ bị đánh mạnh một cái, thân thể mạnh mẽ bay ngược ra ngoài, hung hăng nện vào một gốc cây cổ thụ tráng kiện, trong miệng máu tươi phun ra, nặng nề ngã xuống mặt đất.

Mấy người khác thấy thế, vội vàng thi triển phi mao thuật.

Nhưng khi bọn chúng đã sẳn sàng, thì Viên Minh đã nhảy lên, dừng lại trước người hán tử mập mạp.

Hắn nhặt thanh bạch cốt đoản thương kia lên, kề vào cổ người nọ, nói:

"Nếu ta muốn giết ngươi, vừa rồi bắn về phía ngươi chính là mũi thương, chứ không phải chuôi thương. Lần này lưu lại cái mạng chó của ngươi, là để cho ngươi trở về nói cho các bang chủ ngươi biết, ta chỉ muốn an tâm săn thú, đừng đến trêu chọc ta! ”

Khi nói câu cuối cùng, thanh âm Viên Minh đột nhiên cao giọng, có mười phần ý tứ cảnh cáo.

Người nọ sợ tới mức liên tục gật đầu, muốn lên tiếng trả lời, thế nhưng trong cổ họng đều là máu tươi, cái gì cũng không nói rõ ràng được.

"Hình như xuống tay có chút nặng rồi." Viên Minh trong lòng thầm nghĩ một câu, xách bạch cốt đoản thương cất bước rời đi.

Đợi đến khi Viên Minh đi xa, hán tử mập mạp dùng sức phun sạch máu tươi trong miệng, lúc này mới khàn khàn cổ họng, oán hận nói:

"Tiểu tử ngươi dám thừa dịp ta không chuẩn bị đánh lén... Sớm muộn gì ta cũng phải giết ngươi. ”

Ba người đi theo bên cạnh thấy thế, cũng không dám đáp lời.

"Ba tên phế vật các ngươi, một chút tác dụng cũng không có! Tháng này nộp số lượng huyết thực trong bang tăng gấp đôi, trong vòng ba ngày, mặc kệ các ngươi dùng phương pháp gì, đều phải giao ra cho ta." Sau khi buông lời cay nghiệt, hán tử thô lỗ lại nhìn về phía ba người, lại càng tức giận.

"Trát Cáp lão đại, hạ thủ lưu tình!"

- Tông môn với bang hội yêu cầu mỗi tháng nộp số lượng như vậy, đã có chút không thở nổi rồi!

“Đúng vậy a, không tới mấy ngày nữa chính là ngày giao nộp cho tông môn rồi, trong vòng ba ngày nếu phải thu thập lại, căn bản là không kịp a! Tông môn bên kia nếu mà nộp không đủ, chính là một con đường chết á. ”

Ba người kia nghe vậy, nhất thời sắc mặt trắng bệch, vội vàng quỳ rạp xuống đất, dập đầu như đập củ tỏi liên tục cầu xin tha thứ.

Lấy thực lực của bọn họ, mỗi tháng dựa vào tự mình săn giết hung thú, để nộp năm phần huyết thực cho tông môn, vốn đã thập phần miễn cưỡng, vả lại thỉnh thoảng sẽ gặp phải người khác đến cướp bóc, bất đắc dĩ lắm mới gia nhập Thanh Lang bang, một mặt có thể tìm kiếm một nơi che chở, mặt khác, cũng là dựa vào số đông để đi cướp bóc của người khác..

Đương nhiên Thanh Lang bang cũng không muốn nuôi kẻ phế vật, nên yêu cầu mỗi tháng đúng hạn, mỗi thành viên phải nộp một lượng máu nhất định, vô tình đã gia tăng áp lực cho mỗi thành viên.

"Chỉ ba ngày! Nếu các ngươi không thể giao ra, thì các ngươi biết hậu quả của mình rồi đó! ”

Đối với lời cầu xin tha thứ của bọn họ, hán tử mập mạp không có nửa điểm thương hại, hắn một lòng tức giận, dù sao cũng phải tìm chỗ xả ra mới được.

Mắt thấy đầu đã dập tới chảy máu, mà hán tử mập mạp vẫn đứng yên không động đậy, ba gã kia biết có quỳ cũng vô dụng, nên đã đứng dạy.

Vẻ mặt bọn họ từ sợ hãi bất an, dần dần trở nên bình tĩnh, cuối cùng chuyển thành lạnh lùng, ba người liếc nhau một cái, sau đó cùng nhau vây quanh hán tử mập mạp.

Hán tử mập mạp vốn còn đang không ngừng la mắng, nhưng đợi đến khi ba người kia đè bả vai y lại, y mới ý thức được có gì đó không đúng, thanh âm hơi có chút run rẩy hỏi:

"Các ngươi... các ngươi muốn làm gì? Không muốn sống sao hả? ”

“Do ngươi ép thôi, đừng trách bọn ta..."

Rất nhanh, một tiếng kêu thảm thiết thê lương truyền ra, nhưng lại rất nhanh bị người bịt miệng lại, liền biến thành tiếng kêu rên nho nhỏ.

......

Trong rừng rậm, một trại nhóm.

Từng ngôi nhà gỗ nâu xanh được đóng đinh, lấy những cành cây khổng lồ làm nền nhà, nằm ngang trên các cây đại thụ, cao thấp đan xen, số lượng không ít.

Phía dưới mặt đất, chỉ có mấy cái bếp đơn giản dùng đá vây quanh, dưới lớp tro, có một lớp cỏ thật dày chôn ngọn lửa màu đỏ sậm, mơ hồ có sóng nhiệt bốc lên.

Trong đó có một đống lửa trại, phía trên đang đặt một cái nồi đá cực lớn, bên trong nấu nước dùng màu trắng đặc, đang cháy ùng ục, tản mát ra mùi thịt thơm nồng.

Bên cạnh đống lửa, đang vây quanh hơn mười đại hán da ngăm đen dáng người cường tráng.

Những người này cơ hồ tất cả đều cởi trần, bên hông có quấn quanh một tấm da thú nửa người, trong đó lấy thanh lang cùng hắc báo làm chủ, đầu da thú được thả lỏng sau lưng, hiển nhiên toàn bộ đều là thú nô lông xù.

Lúc này, bên ngoài doanh trại có ba bóng người, bước đi vội vã chạy trở về, trực tiếp đi tới bên lửa trại, hướng một người đang ngồi ở giữa, quỳ xuống.

Ba người đầu dán sát mặt đất, căn bản không dám ngẩng đầu lên.

"Ô Bảo Bang chủ, Trát Cáp... Trát Cáp đã chết rồi. " Một người trong đó, giọng nói khẩn trương đến mức có chút run rẩy, bẩm báo.

Người ngồi chính giữa, mái tóc đen xõa tung, hai mắt sắc bén như đao, sống mũi cao thẳng, chóp mũi hơi cong xuống như mỏ chim ưng, trên mặt ba vết sẹo thật dài xuyên qua cơ hồ cả hai má, khuôn mặt thoạt nhìn rất nham hiểm lại hung ác.

“Dám giết người Thanh Lang bang chúng ta, kẻ đó có thế lực ra sao?” Ô Bảo nghe vậy, ngưng ăn miếng thịt, nói.

“Không phải thế lực nào, tiểu tử kia hình như là người Trung Nguyên, vẫn luôn độc lai độc vãng. Trát Cáp theo dõi hắn lâu rồi, mấy lần vây công lúc trước đều bị hắn chuồn mất, lần này thật vất vả mới chặn được hắn, lại bị hắn phản sát." Người nọ ổn định tâm tình, đem lý do đã sớm chuẩn bị trước, nói ra.

Ô Bảo nghe vậy, nhướng mày, từ trên mặt đất đứng lên, trực tiếp ném mảnh xương thịt trong tay trở lại trong nồi đá, mở miệng hỏi:

"Bốn người các ngươi đánh một người, Trát Cáp còn bị hắn phản sát? Hắn có thực lực gì hả?”

"Không... Không rõ ràng lắm, đối phương chỉ dùng một chiêu, Trát Cáp liền chết..."

"Một kẻ độc lai độc vãng, bây giờ cũng dám tùy ý giết người của Thanh Lang bang chúng ta, xem ra Thanh Lang bang chúng ta gần đây làm việc quá mức nhu hòa rồi, làm cho người khác cho rằng chúng ta dễ bị bắt nạt." Ánh mắt Ô Bảo đảo qua mọi người chung quanh, trong miệng chậm rãi nói.

Mấy người vừa mới chạy về, sợ tới mức vội vàng cúi đầu, không dám trả lời.

"Bang chủ, kẻ dám can đảm giết người Thanh Lang bang chúng ta, không thể tha thứ. Ta nguyện mang người đi đuổi theo, nhất định sẽ không để hắn chạy thoát nữa. Nếu không thể đem đầu hắn chặt xuống, ta sẽ lấy đầu ta về gặp." Lúc này, bên cạnh Ô Bảo đi ra một đại hán đầu trọc, vỗ ngực mình, trầm giọng nói.

"Bang chủ, ta có chút suy nghĩ khác, không biết nên nói hay không?" Lúc này, bỗng nhiên có một người từ trong đám người đi ra, mở miệng nói.

Đại hán đầu trọc nghe vậy, quay đầu nhìn về phía người nọ, trong mắt nhất thời hiện lên vẻ chán ghét.

"Ô Lỗ, ngươi mới tới Thanh Lang bang mấy ngày? Tự khi nào ngươi có tiếng nói ở đây vậy? Đại hán đầu trọc trách.

Ô Lỗ nghe vậy, chỉ là nhìn về phía Ô Bảo không chớp mắt, không mở miệng phản bác.

"Ba Âm, ngươi trước đừng nóng vội, nghe xem hắn nói như thế nào." Lúc này, Ô Bảo mở miệng nói.

Đại hán đầu trọc tên là Ba Âm, mặc dù có chút bất mãn nhưng cũng chỉ có thể áp chế xuống, nhìn về phía Ô Lỗ.

"Bang chủ, nếu như ta không đoán sai, người Trung Nguyên kia hẳn là Viên Minh." Ô Lỗ nói.

"Ngươi biết hắn?" Ô Bảo nhíu mày nói.

"Người này cùng ta trở thành thú nô lông xù, là một người có ích. Có thể giết Trát Cáp luyện khí tầng một, ta nghĩ thực lực của hắn chỉ sợ đã tiếp cận tầng hai, thay vì hao thời gian phí lực đuổi giết hắn, không bằng lôi kéo hắn về, để cho hắn trở thành người của chúng ta.” Ô Lỗ gật gù, nói.

Nghe thấy lời nói của Ô Lỗ, vẻ mặt mọi người hơi biến hóa.

Một tên gia hỏa vừa trở thành thú nô lông xù không bao lâu, vậy mà đã sắp đến luyện khí tầng hai rồi? Hầu hết bọn họ đã tu luyện mấy năm, mà ngay cả luyện khí tầng 1 cũng chưa thể đạt tới.

Cả Thanh Lang bang, có thể nắm chắc mà áp đảo hắn, chỉ sợ cũng chỉ có hai người là bang chủ Ô Bảo và phó bang chủ Ba Âm.

So sánh ra, Viên Minh có thể xem như là gia hỏa cực kỳ xuất chúng.

“Không được, hắn giết người của chúng ta, không thể lưu lại được, nếu không việc này truyền ra ngoài, Thanh Lang bang chúng ta làm sao có thể đứng vững trên thập vạn đại sơn!” Ba Âm lập tức phản đối.

"Ba Âm phó bang chủ, nói vậy ngài cũng đã nghĩ được, mười Trát Cáp cũng sữ không bằng một Viên Minh, nếu chúng ta có thể thu phục hắn, lợi ích nhất định so với giết hắn còn mạnh hơn nhiều." Ô Lỗ nhìn về phía đại hán đầu trọc, nói.

Ô Bảo trầm ngâm một lát, nói:

"Ta sẽ cho hắn một cơ hội. Những chuyện còn lại sẽ giao cho ngươi, Ô Lỗ. ”

"Ta sẽ đi làm ngay bây giờ." Ô Lỗ lập tức ôm quyền, nói.

Bạn đang đọc TIÊN GIẢ (bản dịch đầy đủ) của Vong Ngữ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi caominhthienkg90
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.