Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1120 chữ

Hắn kéo dài giọng điệu, Thiệu Tĩnh không nghe ra lời của Thiệu Lăng có gì không thích hợp nên gật đầu nói: “Ừ, bọn họ bây giờ đều vội xây thêm nhà đến điên luôn.”

Thiệu Lăng mím môi, ậm ừ, không nói thêm gì nữa, nhưng lúc này lại cười.

Thiệu Tĩnh càng thêm bối rối, anh hai của hắn đang cười cái gì vậy?

Ngược lại Lê Thư Hân ngẩng đầu nhìn Thiệu Lăng, hai người bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt đen tối sâu thẳm, Lê Thư Hân đột nhiên cũng cười một tiếng, cô cúi đầu nắm lấy bàn tay mập mạp của nhóc con, nhẹ nhàng lắc lắc, nhóc mập hưởng ứng theo mẹ: "A. Woo hoo, hắc."

Thiệu Tĩnh: "????"

Ai đó có thể nói cho hắn biết tại sao anh hai và chị dâu thứ hai lại cười không.

Tại sao tại sao?

Thiệu Tĩnh cảm thấy rất bối rối.

Hắn ta thực sự không hiểu rõ lắm về gia đình anh hai, nhưng nghĩ lại thì, cha mẹ hắn ta cũng không hiểu nên Thiệu Tĩnh mới bình tĩnh lại.

"Chúng ta đến rồi."

Ngay lúc Thiệu Tĩnh đang suy nghĩ lung tung thì xe đã phanh kít lại, mấy người đang ngủ trong xe sửng sốt tỉnh dậy. Thiệu Lăng: "Ở ngay phía trước, xuống xe đi." ."

Thiệu Tĩnh: “A? Ồ.”

Hắn ta nhảy xuống xe trước. Thiệu Quốc Uy và những người khác cũng bước ra khỏi xe trong cơn mê ngủ. Chờ mọi người xuống xe hết, Thiệu Lăng mỉm cười: "Nếu các người vẫn muốn đến dọn dẹp, bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh.."

Nói xong, cửa xe đóng lại, xe nhanh như chớp phóng đi, lưu lại một đám khí thải.

Thiệu Quốc Uy sửng sốt một lúc, cuối cùng cũng kịp phản ứng, ngay sau đó dậm chân mắng: “Thiệu Lăng, thằng hỗn đản, mày là thằng khốn nạn, thằng chó chết, tá ma giết lừa……”

Thiệu Chi đi theo cha cô ta chửi bậy: “ Đồ vô đạo đức, kẻ lừa gạt dối trá, lừa chúng ta làm việc rồi chạy mất!!!”

Hai người cũng không màng vẫn còn đang ở trên đường cái, nhảy nhót lung tung mắng chửi người.

Hứa Mẫn nhìn qua, khẽ cau mày nói: "Bố, em tư, đây là trước cửa nhà chúng ta..."

Hàng xóm đều là người quen cũ, nên tỏ ra tôn trọng một chút.

Phạm Liên an ủi bọn họ: “Về nhà đi.”

Thiệu Chi cảm thấy tủi thân: “Mẹ ơi, tại sao chúng ta phải làm việc!”

Phạm Liên nắm chặt tay, nghiêm túc nói: “Con gái, ai bảo mối quan hệ của chúng ta và anh hai con không tốt. Chúng ta không thể kiểm soát anh trai thứ hai của con. Nếu muốn lấy được tiền từ tay nó, trước tiên chúng ta phải giả làm phụ tử từ mẫu. Những khó khăn chúng ta phải chịu đựng hôm nay tất cả đều vì sự ngọt ngào của ngày sau!

Bà ta nắm tay con gái nói: “Đợi mẹ lấy được tiền của anh hai sẽ mua cho cậu một căn nhà làm của hồi môn nhé.”

Đôi mắt Thiệu Chi lập tức sáng lên, vui vẻ hỏi: “Thật sao?”

Phạm Liên gật đầu: “Đương nhiên rồi, từ trước đến nay mẹ đã nói dối con khi nào chưa?"

Thiệu Chi cao hứng, mặt mày rốt cuộc dịu lại.

“Vậy con cũng muốn một chiếc ô tô.”

Lúc này, con dâu lớn Hứa Mẫn cuối cùng cũng không nhịn được nữa nói: “Mẹ, mẹ không thể thiên vị như vậy. A Thành của chúng ta là con trai cả , hơn nữa anh ấy là con trai trưởng phải chu cấp cho cha mẹ khi về già, những thứ tốt đẹp đều nên để lại cho A Thành thừa kế, mua cho con gái sau này xuất giá mang theo. Điều này có lý không…”

Thiệu Chi nổi giận: “ Chị là cái rắm gì! Tôi là con gái ruôt thịt của mẹ, tôi muốn lấy bao nhiêu cũng được, liên quan gì đến chị?"

Hứa Mẫn nghe vậy không vui: “ Em tư cô đang nói cái gì vậy? Con gái như cô không mang đồ vật về trợ cấp nhà mẹ đẻ thì thôi, còn muốn đào góc tường nhà mẹ đẻ , thật là chả ra làm sao……”

"Đồ khốn nạn! Chị dựa vào cái gì nói tôi như vậy?"

“ Cô mới khốn nạn! Chị? Tôi!”

Thiệu Chi lập tức nổi giận, Hứa Mẫn bình thường sẽ không dám nói gì với cô ta, đột nhiên như vậy, Thiệu Chi bạo nộ, trực tiếp liền xông lên đánh người: "Dù thế nào đi nữa bố mẹ tôi có, họ phải đưa nó cho tôi!”

Hứa Mẫn bị Thiệu Chi túm lấy, cũng nổi giận, nói: " Ai u, tôi đúng là chưa bao giờ thấy qua người em chồng nào vô liêm sỉ như vậy." "

"Chị mới không biết xấu hổ..."

Tiền còn chưa nhận được, chị dâu em chồng đã bắt đầu ẩu đả với nhau.

    “ Làm phản rồi, Vợ thằng cả làm phản rồi dám ức hiếp con gái ta…” Phạm Liên cũng nhanh chóng tham gia.

Nàng dâu Thiệu Tĩnh A Huệ im lặng lùi lại vài bước, không dám lại gần, những người này vì sao lại đánh nhau?

Tiền không phải chưa nhận được sao? Đây chẳng lẽ là cuộc chiến phân phối đã bắt đầu?

Ah? Ah?

Mọi người trong chung cư đều im lặng nhìn cả nhà đang túm tụm lại... Ối, cái này là có bao nhiêu tiền, mà lại ở trong sân tranh giành như thế này?

Còn chưa nhận được tiền, cả gia đình vì tiền đã đánh nhau thành cẩu.

 Nhưng Thiệu Lăng và Lê Thư Hân không biết việc này, ba người một nhà cùng nhau về nhà, Thiệu Lăng nói: “Hôm nay em ra ngoài một ngày, có mệt không?”

Lê Thư Hân lắc đầu: “Em không mệt, em lại không làm gì cả."

Dừng một chút, cô ấy ngẩng đầu nhìn Thiệu Lăng, ý vị thâm trường hỏi: "Anh là người tung tin đồn về việc di dời của thôn Thang Khẩu phải không?

Thiệu Lăng nhếch miệng, cười như không cười: "Nàng dâu, sao em lại nói thế? Chuyện đó không liên quan gì đến anh , em có họ hàng với nhà ai ở đó à?"

Lê Thư Hân bĩu môi nói: "Em còn không hiểu anh hay sao?"

Bọn họ là vợ chồng nhiều năm, hắn có cảm xúc gì, cô lập tức có thể nhìn ra.

Bạn đang đọc Trở về thập niên 90 phá bỏ và di dời của Hương Tô Lật
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LinhEdward
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.