Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đường Tam Kinh Hãi

Phiên bản Dịch · 1095 chữ

Ầm ầm!

Theo Vương Phong ngã trên mặt đất, khóe miệng của hắn câu lên một vệt nụ cười.

Bởi vì một dòng nước ấm quen thuộc chậm rãi từ vị trí trái tim bừng lên!

Lưu Tinh Lệ đã tuôn ra lực lượng! Chứng minh rốt cục hắn lại siêu việt cực hạn thân thể một lần nữa!

— —

Điểm tâm sáng sớm ngày thứ hai.

Lúc này, Đường Hạo mơ màng tỉnh lại, ăn điểm tâm Đường Tam mới nấu xong.

Lại phát hiện hôm nay Tiểu Tam vậy mà đang mân mê lấy thảo dược.

Đường Hạo giật mình, trầm mặc một lát, mới hỏi: "Tiểu Tam, ngươi không có việc gì thì mân mê thảo dược làm cái gì chứ? Bị thương rồi sao?"

Đường Tam lắc đầu, cẩn thận từng li từng tí nói:

"Không phải, hôm nay ta có ước định với Phong ca , phải đánh một trận. Ta sợ hắn bị thương nên sớm điều phối dược cao cho hắn. . ."

Thân là đệ tử của Đường Môn, dược cao đơn giản hắn tự nhiên là biết phối trí.

Nghe vậy, Đường Hạo trầm mặc.

Vang lên tràng cảnh Phong tiểu tử vung lên búa lớn ngày hôm qua.

Phong tiểu tử nếu so với Tiểu Tam thì phải mạnh hơn một chút.

Nhưng tiểu hài tử đánh nhau, cường một chút thì cũng không biết là người nào thắng.

Tiểu Tam bình thường ổn trọng, chủ ý này khẳng định là Phong tiểu tử nói ra, đoán chừng là muốn khảo nghiệm trình độ của chính mình?

Đường Hạo là người thông minh, nói chung đoán được một số nguyên do.

Thôi kệ, hắn lười nhác hỏi đến, tiểu hài tử đánh nhau mà thôi, Tiểu Tam từ trước đến nay ổn trọng nhu thuận, đánh một chầu cũng không có chỗ xấu.

"Ừm, chính ngươi cẩn thận một chút." Đường Hạo thản nhiên nói.

Thấy thế, Đường Tam thở phào.

Nếu phụ thân không đồng ý, hắn cũng không dám làm, nhưng chuyện này vẫn nên nói với phụ thân.

"Được phụ thân, ta đi ra ngoài trước."

Đường Tam cất kỹ dược cao được điều chế, đi ra ngoài.

Đường Hạo khẽ gật đầu.

Ngay tại lúc Đường Tam đi không lâu.

Đường Hạo nhìn theo, đột nhiên ánh mắt xéo qua nhếch lên, hắn thấy được một khối sắt ban đầu được thối luyện hoàn thành!

Bỗng nhiên, thân thể Đường Hạo chấn động, thật không thể tin cùng cực nhìn lấy khối sắt ban đầu được thối luyện hoàn thành này.

Khối sắt ban đầu này rõ ràng là khối sắt ban đầu mà hôm qua hắn chứng kiến Vương Phong đánh!

Vô ý thức, Đường Hạo muốn muốn xông ra trong phòng kéo Đường Tam trở về. ..

Nhưng nghĩ nghĩ, thôi được rồi.

"Được rồi, Tiểu Tam chuẩn bị dược cao. . . Coi như là chuẩn bị cho chính hắn đi."

"Phong tiểu tử hắn là quái thai! ! !"

Đường Hạo tự lẩm bẩm đi vào trong phòng, sau đó ngã đầu ngủ. . .

Đường Tam bước phạt nhẹ nhàng đi ra Thánh Hồn thôn.

Vừa đi, một bên tự hỏi làm như thế nào tận lực không thương tổn Phong ca, điều kiện tiên quyết là để Phong ca thua đẹp mắt chút.

"Tuyệt học của ta là ám khí Đường Môn, nhưng mà bây giờ không có chăm chú tạo ám khí, nhưng coi như cục đá nhỏ tầm thường trong tay ta cũng có thể phát huy ra uy lực rất lớn."

Đường Tam sờ lấy cục đá trong ống tay áo và trong ngực.

Đây chỉ là thủ pháp hắn ngẫu nhiên dùng để luyện tập ám khí, tránh để lục nghề.

Nhưng dù sao không phải ám khí thật sự, uy lực có hạn.

Nhưng đối với tiểu hài tử thì lực tổn thương còn rất lớn, một hòn đá nhỏ, chính mình khống chế tốt thì không thành vấn đề.

".. Đợi lát nữa, cũng không cần ám khí. . . Chỉ dùng công phu quyền cước cơ bản là được. Huyền Thiên Công cũng có thể không dùng. . . Lúc đó Phong ca leo núi thì tố chất thân thể của hắn kém hơn ta một chút. . . Nếu dùng tới Huyền Thiên Công, tăng thêm những ngày gần đây vung vẩy búa lớn rèn sắt, nhất quyền đi xuống chỉ sợ Phong ca sẽ không chịu đựng nổi."

Đường Tam suy nghĩ "Đúng vậy, chỉ bằng vào tố chất thân thể, tăng thêm công phu quyền cước cơ bản đã rất đủ rồi."

Đây chỉ là suy nghĩ bình thường của Đường Tam.

Cũng không có ý tứ xem thường Phong ca.

Tuy chỉ là trẻ con đánh nhau, nhưng từ trước đến nay Đường Tam là người làm việc chăm chú.

Lại nói, muốn không để Phong ca cảm thấy 'Cô độc ', Đường Tam nhất định nói được thì làm được, mới có thể suy nghĩ những thứ này.

Không bao lâu, Đường Tam đã đi tới một mảnh trống trải trong rừng.

Vẫn như cũ, vẫn là phiến rừng cây kia.

Đường Tam gặp được Phong ca.

Chỉ thấy Vương Phong đứng ở đằng xa, chắp hai tay sau lưng, đưa lưng về phía hắn, nhìn lên bầu trời.

Một phong phạm của cao thủ!

Chỉ là vóc dáng quá nhỏ, tuy có phong phạm nhưng lại có vẻ hơi buồn cười.

Khóe miệng Đường Tam khẽ cười, đừng nói bóng lưng này của Phong ca cũng rất có phong phạm của cao thủ.

Chỉ là quá nhỏ. ..

Chẳng biết lúc nào.

Gió mát dần dần dâng lên.

Nhánh cây ào ào rung động.

Y phục của Phong ca mới tinh, không như chính mình, giặc đến trắng bệch.

Nhưng bóng lưng lại cao ngạo.

"Đã đến rồi sao." Thanh âm nhàn nhạ từ trong miệng Phong ca truyền đến.

"Ta tới rồi." Đường Tam gật gật đầu.

"Ta biết ngươi sẽ đến mà." Vương Phong tiếp tục thản nhiên nói.

"Ta đương nhiên sẽ đến, không phải đã ước định rồi sao?" Đường Tam buồn bực nói.

Lúc này, Vương Phong bỗng nhiên quay người, bình tĩnh nhìn Đường Tam, qua thật lâu mới chậm rãi nói: "Đã qua gần một tháng rồi."

"Ừm, nói đúng hơn là hai mươi ngày." Đường Tam gật gật đầu.

Vương Phong thở dài một tiếng nói: "Hai mươi ngày này thật dài nha."

Đường Tam càng buồn bực hơn: "Hai mươi ngày rất ngắn mà. . ."

Bạn đang đọc Từ Đấu La Bắt Đầu Đánh Tạp (Dịch) của Hạ Thụ Cầm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HỗnThiênThầnĐế
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 47

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.